Đế Tôn

Chương 528 - 529 : Không có chút sơ hở nào.

Giang Nam lấy được chỗ tốt lớn nhất, dù sao Tịch Ứng Tình đã là Đại Tông Sư hiếm có đương thời, tâm tình tăng lên không lớn, mà Giang Nam cảm giác được trận ma luyện này để cho hắn càng ngày càng có thể rõ ràng nắm chặc đến tâm cảnh Đại Tông Sư, khoảng cách Đại Tông Sư càng tiến một bước!

- Chưởng giáo, môn Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư này có tệ đoan thật lớn, tuyệt đối không thể tu luyện!

Giang Nam nhìn tác phẩm vĩ đại trên vách đá dựng đứng, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, trầm giọng nói.

Tịch Ứng Tình tham quan học tập Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư trên vách đá dựng đứng, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng.

Trong Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, Huyền Đô cũng không phải là chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là vong tình.

Ở trong môn công pháp này, tình cảm là nhân tố mặt trái không có cần thiết tồn tại, muốn đạt tới thành tựu chí cao, cần đem tình cảm làm thành đồ bỏ đi bỏ qua!

Thân tình, hữu tình, tình yêu, thương hại, đồng tình, căm hận, tức giận, vui vẻ, hưởng thụ, ... các loại tình cảm. Hết thảy cũng phải bỏ qua, lưu lại chỉ có lý trí, lý trí thuần túy!

Nhưng bỏ qua cũng không phải là từ trong nội tâm mình dứt bỏ đi ra ngoài, không phải là vô tình, chẳng qua là quên mất, đây chính là vong tình, tình cảm sẽ trở thành công cụ cho ý nghĩ tính toán những người khác, giống như trước bị lý trí sử dụng!

Luyện môn công pháp này, giống như là một công cụ tính toán cự đại, không có đồ vật gì có thể thoát tâm tình của hắn. Chỉ cần có một mục tiêu, hắn sẽ men theo cái mục tiêu này đi xuống!

Đây chính là tinh túy của Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư!

- Không bị bất kỳ tình cảm ảnh hưởng, chỉ có lý trí, đây là người sao?

Giang Nam thật sâu cau mày.

Thái Hoàng lão tổ từng ở trong tay Tịch Ứng Tình nhiều lần gặp gỡ ngăn trở, nhưng vị cường giả gần với thần nhất này từ đầu đến cuối cũng không có quá giận, coi như người mình bị Tịch Ứng Tình giết chết, hắn như cũ bất động thanh sắc.

Cho dù biết rõ Tuyên Vô Tà bị Tịch Ứng Tình đánh giết luyện thành thân ngoại hóa thân, hắn cũng không có nổi điên, không có rối loạn trận cước.

Bởi vì hắn đã không có bất luận tình cảm nào của nhân loại. Hắn đã vong tình, đứng ở trên một độ cao phi nhân loại nhưng không phải là Thần. Trừ mình ra, trong lòng hắn đã không có những người khác, bất luận kẻ nào ở trong mắt hắn cũng là con kiến hôi, là công cụ, là đối tượng có thể lợi dụng!

Đây là một loại công pháp cực kỳ đáng sợ, cường đại cũng không phải là địa phương kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là bản thân hắn hoàn toàn không có nhược điểm.

Có lẽ người bên cạnh hắn có nhược điểm, có thể đối phó người bên cạnh hắn, nhưng mà thật đối phó Thái Hoàng lão tổ. Ngươi sẽ phát hiện người này không giống như là người, mà giống như là Thần, so sánh với Thần còn giống như Thần!

Bất quá, người sở dĩ là người, bởi vì bọn họ có hỷ nộ ai nhạc của mình, có bi hoan ly hợp của mình, có nhiều màu nhiều sắc nhân sinh của mình.

Nhưng nếu tu luyện Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, sẽ đem đủ loại tâm tình cùng tư vị từ trong cuộc sống của mình loại bỏ đi ra ngoài, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là thành thần, thành tiên, Trường Sinh Bất Tử!

- Chưởng giáo, nếu ngươi tu luyện Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư này, ngươi liền không phải là mình, mà là Thái Hoàng lão tổ thứ hai!

Ánh mắt của Giang Nam rơi vào trên người Tịch Ứng Tình, trầm giọng nói.

Tịch Ứng Tình gật đầu nói:

- Ta làm sao vứt bỏ được vợ của ta, con của ta, làm sao vứt bỏ được hết thảy bên cạnh? Ngươi yên tâm, mục đích ta giữ lại Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, chỉ là vì tìm kiếm sơ hở của Thái Hoàng, biết người biết ta, sẽ không đi tu luyện môn công pháp này.

Thái Hoàng Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư không có sơ hở, điểm này Giang Nam đã nhìn ra, Tịch Ứng Tình tự nhiên cũng nhìn ra.

Tâm tình của hai người đều có chút trầm trọng, mặc dù thôi diễn ra công pháp mà Thái Hoàng khai sáng, nhưng Thái Hoàng như cũ là một vấn đề khó khăn khó giải.

Giang Nam rời Thuần Dương Điện trở lại động phủ của mình, nằm xuống liền vù vù ngủ say, ngủ mấy ngày mấy đêm lúc này mới tỉnh lại, mà Tịch Ứng Tình vẫn như cũ không có đi nghỉ ngơi, mà là đi ra Thuần Dương Điện, đi tới một bí cảnh của thánh tông.

Chỗ bí cảnh này không có chứa đựng bảo bối gì, chỉ có từng ngọn mộ phần, phần mộ của lịch đại chưởng giáo cùng Thái Thượng Trưởng Lão Huyền Thiên Thánh Tông, từng ngọn mộ phần mai táng tiền bối tiên hiền của thánh tông.

- Sư tôn, đệ tử tới thăm ngươi...

Tịch Ứng Tình ngồi chồm hỗm ở trước một mộ phần, đó là mộ chôn quần áo và di vật của sư tôn hắn Huyền U Đạo Nhân, Huyền U Đạo Nhân cùng Thái Hoàng lão tổ đánh một trận, chết không toàn thây, cuối cùng hắn cũng không có tìm được thi thể của Huyền U Đạo Nhân, chỉ đành phải ở trong mộ chôn cất y quan khi còn sống của Huyền U Đạo Nhân.

Bên cạnh mộ phần của Huyền U Đạo Nhân mai táng Huyền Hạ Đạo Nhân, thanh âm tuyên truyền giác ngộ của Đạo Nhân này vẫn ở bên tai Tịch Ứng Tình vang lên:

- Ngươi quên năm đó ngươi ở trước mặt ân sư ngươi hạ lời thề sao?

- Hắn lấy tánh mạng vì ngươi đổi lấy trăm năm khổ tu, ngươi đã quên sao?

- Ngươi năm đó thề sẽ quên tình, quên mất nữ nhân của ngươi, một lòng khôi phục Huyền Thiên Thánh Tông ta, lớn mạnh Huyền Thiên Thánh Tông ta, vì ân sư ngươi báo thù, nợ máu trả bằng máu, hy vọng ngươi sẽ không làm trái với lời thề của mình!...

Cái thanh âm này ở trong đầu hắn quanh quẩn, càng ngày càng vang, Tịch Ứng Tình hai mắt đỏ ngầu, thật sâu quỳ rạp trên đất:

- Chưa...

- Ta chưa!

- Ta coi sư tôn như cha!

- Thánh tông dưỡng dục ta, ta làm sao dám quên?

- Cho dù hồn phi phách tán, cho dù thân này nát bấy, cốt này ma diệt, ta cũng phải vì sư báo thù!

- Tình của ngươi làm sao bây giờ?

Bên tai hắn truyền tới một thanh âm sâu kín, phảng phất là Huyền Hạ Đạo Nhân từ trong phần mộ ngồi dậy, hỏi thăm hắn nên làm cái gì bây giờ.

Huyền Hạ Đạo Nhân tự nhiên sớm đã tử vong, không thể nào sống lại, hết thảy là Tịch Ứng Tình tự hỏi mình.

- Tình của ta làm sao bây giờ?

- Nữ nhân ta yêu, ta còn có hài tử chưa xuất thế...

Thân thể Tịch Ứng Tình run rẩy, há mồm cắn bùn đất trên mặt đất, giống như dã thú gào thét.

- Sau khi tu luyện Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, ngươi liền không còn là ngươi...

Cái thanh âm kia tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn quanh quẩn:

- Ngươi cũng không cảm thụ tới bất kỳ yêu, bất kỳ tình, bất kỳ ấm áp, vợ của ngươi, con của ngươi, ở trong mắt của ngươi, sẽ trở nên cùng một con kiến hôi giống nhau không khác. Chỉ cần ngươi cần, ngươi tùy thời có thể đem các nàng xử tử...

- Câm mồm!

- Câm mồm a!

Tịch Ứng Tình che hai lỗ tai của mình, khàn cả giọng rống to.

- Vì thánh tông...

Hắn quỳ một chân trên đất, dùng một tia khí lực cuối cùng của bản thân chống đở mình không ngã xuống:

- Vì thánh tông, sư tôn biết rõ đi hẳn phải chết, nhưng cười đi tới, ta ngay cả thi thể của hắn cũng không có nhìn thấy...

- Nơi này mai táng vô số hài cốt tiên hiền, bọn họ từ lúc sinh ra cũng là vì thánh tông hao hết tâm huyết cuối cùng...

- Vì thánh tông, ta buông tha tánh mạng của mình lại có ngại gì?

- Ngại gì?...

Qua một lúc lâu, hắn từ trong bí cảnh này đi ra, mặt mũi tiều tụy, quỷ thần xui khiến đi đến nơi Mộ Vãn Tình tu dưỡng, Mộ Vãn Tình ngồi ở trong một tiểu đình, bên cạnh có một lò nhỏ, đang nấu nước pha trà.

Bụng của nàng dần dần đội lên, mặc dù Tịch Ứng Tình dùng thủ đoạn nghịch thiên trì hoãn thời gian đứa bé trong bụng của nàng xuất thế, nhưng thai nhi như cũ đang chậm chạp trưởng thành.

Tịch Ứng Tình đi tới, từ phía sau ôm lấy bờ eo của nàng, cảm nhận được thai nhi trong bụng nàng nhẹ nhàng luật động, im lặng thật lâu.

- Ứng Tình, ngươi có tâm sự?

Ngọc thủ của Mộ Vãn Tình khẽ vuốt bàn tay của hắn, hiền lành cười nói.

Thân thể Tịch Ứng Tình thanh tĩnh lại, ôn nhu cười một tiếng:

- Không có chuyện gì.

Hai người lâm vào trầm mặc, nhưng lẫn nhau trong lúc đó có một loại thân tình không tiếng động lưu chuyển, nhộn nhạo, tràn ngập lòng của bọn họ.

- Huyền Đô Vong Tình...

Ba vị thần minh chuyển thế thân đã xuất hiện hai vị, một vị rơi vào Thái Huyền Thánh Tông, một vị bị Cổ Thần Các đoạt đi, bất quá còn lại vị thần minh chuyển thế thân kia như cũ không hữu hiện thân.

Đủ loại tin tức truyền đến, bất quá sau bị tra ra là tin tức giả, có người cố ý bố trí sự nghi ngờ, chung quanh tản tin tức giả, hấp dẫn những thế lực khác chú ý, để mình có thể tìm được vị thần minh chuyển thế thân thứ ba.

Giang Nam từ trong lúc ngủ say tỉnh lại, Lạc Hoa Âm liền xông vào trong động phủ, cười nói:

- Tử Xuyên, theo vi sư đi ra ngoài hành tẩu.

Giang Nam giản ra thân thể, nghi ngờ nói:

- Sư tôn, lần trước ngươi cho Hành Vân Đại Thiện Sư một cái thiệt thòi, để cho hắn buồn bực, Hành Vân Đại Thiện Sư rất hẹp hòi, lúc này ra cửa sợ rằng Hành Vân Đại Thiện Sư sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Ta còn sợ hắn sao?

Lạc Hoa Âm bật cười nói:

- Trong hai năm qua luôn bế quan, làm lão nương sắp buồn chết, ta dẫn ngươi đi ra ngoài đi một chút, chúng ta đi thế giới khác vài vòng, ta và ngươi thầy trò liên thủ, nhất định Sở Hướng Vô Địch, quét ngang Chư Thiên thế giới! Tử Xuyên...

Nàng lời nói thấm thía nói:

- Cảnh giới của ngươi hôm nay mặc dù không có đến Thần Phủ, nhưng tu vi thực lực so với Thần Phủ nhất trọng cao thủ không kém chút nào, là lúc đi thế giới khác cướp bóc, tuyên dương uy danh Lĩnh Tụ Phong ta.

Giang Nam không khỏi rất là động tâm, Lạc Hoa Âm có Đại Thiên La Thiên Nghi trong tay, có thể tìm được thế giới kiều liên tiếp thế giới khác, đi thế giới khác rất là dễ dàng.

Hắn ở gần một năm thời gian này chỉ giúp Tịch Ứng Tình thôi diễn Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, mặc dù tâm tình tăng lên thật lớn, đến gần Đại Tông Sư, nhưng tu vi không có tăng trưởng bao nhiêu, như cũ là Liên Đài Cảnh viên mãn, nếu có thể cùng Lạc Hoa Âm đi thế giới khác lịch lãm, đúng là có trợ giúp hắn tăng tu vi cảnh giới lên!

Hơn nữa hắn hiện tại cõng núi vàng, cũng cần bán một chút bảo bối trả nợ.

Lạc Hoa Âm tế lên Thái Dương Chiến Xa, Giang Nam đem Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú mang theo trên người, thầy trò hai người đi lên chiến xa bay khỏi Huyền Thiên Thánh Tông, Giang Nam không khỏi hiếu kỳ nói:

- Sư tôn, chúng ta đi tai họa... ân, đi du lịch thế giới nào, tuyên dương uy danh Lĩnh Tụ Phong ta?

- Rất nhiều thế giới ta đã đi qua, lần này tự nhiên là đi thế giới từ trước chưa từng đi.

Lạc Hoa Âm tế lên một viên cầu cự đại, chỉ thấy trên viên cầu hiện đầy tinh thần, như một vũ trụ hơi co lại, còn có Thái Dương, trăng sáng, ở trung tâm viên cầu chính là chủ tinh Huyền Minh Nguyên Giới.

Từng cái từng cái vòng tròn kim khí quay chung quanh viên cầu này cổn động, còn có đạo đạo cầu vồng từ trong viên cầu kéo dài vươn ra.

- Những cầu vồng này chính là thế giới kiều, là hai thế giới cách quá gần, Địa Từ Nguyên Lực khổng lồ dẫn dắt tạo thành lối đi.

Lạc Hoa Âm nhìn thoáng qua nói:

- Thế giới vi sư đi qua, tự nhiên là không thể đi lại, tránh cho chúng ta vừa lộ mặt liền bị người đuổi giết. Lấy ý kiến của ta, chúng ta không bằng đi Tiểu Thiên Tinh Giới, nói không chừng có thể tìm được bảo bối!

Giang Nam theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy nơi đó là một thế giới cầu ở vào trong Man Hoang cổ vực, khoảng cách nơi đây cực kỳ xa xôi, mặc dù lấy tốc độ Thái Dương Chiến Xa, cũng phải phi hành mấy ngày mới có thể đuổi tới đó.

Lạc Hoa Âm lập tức bắt đầu thúc dục Thái Dương Chiến Xa, Phong Phong Hỏa Hỏa, bay tới nơi mình muốn.

Giang Nam phân rõ phương hướng, nghi ngờ nói:

- Sư tôn, ngươi giống như đi lầm đường?

- Tuyệt đối không sai!

Lạc Hoa Âm lòng tin tràn đầy, cười nói:

- Vi sư là người từng trải, trong Đại Thiên Thế Giới, địa phương nào chưa từng đi, còn có thể đi sai đường sao?

Giang Nam nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu, Thái Dương Chiến Xa bay đến Đông Hải, sắc mặt Giang Nam không khỏi đen:

- Sư tôn, Man Hoang cổ vực ở phía tây, ngươi đi về phía đông, quay chung quanh nguyên giới chủ tinh một vòng, sợ rằng mới có thể thấy Man Hoang cổ vực!

- Thật đi lầm đường sao?

- Lạc Hoa Âm nghi ngờ nói, ngay sau đó thay đổi đầu xe, như gió bay điện chớp bão táp đi.

Giang Nam lạnh lùng nói:

- Sư tôn, ngươi đi chính là phương hướng Tây Nam, nơi đó là đi Táng Thần Cốc.

Sắc mặt Lạc Hoa Âm trở nên hồng, vội vàng chuyển hướng, Giang Nam lạnh lùng nói:

- Đó là bắc phương... sai rồi, ngươi muốn đi Thái Huyền Thánh Tông không... Sư tôn ngươi đi sai rồi, chúng ta lại tới trên biển!

Qua một hồi lâu, lúc này Lạc Hoa Âm mới tìm phương hướng minh xác, mồ hôi lạnh trên trán Giang Nam cuồn cuộn, thầm nghĩ:

- Sư tôn này trên dưới một trăm năm xông xáo chung quanh, chạy không biết bao nhiêu Chư Thiên thế giới, lại không có lạc đường không biết đường về, thật là một kỳ tích...

Lạc Hoa Âm cũng rất là nổi giận, lúc trước nàng một người xuất du là đi tới chỗ nào chính là chỗ đó, nơi nào giống như hôm nay phiền toái như vậy?

- Cái nữ nhân điên này, bốn phương tám hướng loạn chuyển cái gì?

Địa phương cách Thái Dương Chiến Xa ước chừng vạn dặm, Hành Vân Đại Thiện Sư cùng hai vị lão giả áo bào màu bạc ngồi ở trong một chiếc bảo liễn, trước bảo liễn là năm đầu Phượng Hoàng kéo xe, ba người tế lên một mặt gương sáng, trong kính hai đầu Kim Ô lôi kéo Thái Dương Chiến Xa, hóa thành một vòng liệt huy phi hành.

Ngay từ lúc Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm khống chế Thái Dương Chiến Xa chạy ra Huyền Thiên Thánh Tông, bọn họ liền được đến tin tức, lập tức đuổi theo, chẳng qua là không dám đuổi đến quá gần, sợ bị Lạc Hoa Âm phát hiện.

Bọn họ tế lên mặt gương sáng kia, tên là Đan Hà Kính, có thể truy tung định vị một vạn tám nghìn dặm, chỉ cần lấy Đan Hà Kính khóa Thái Dương Chiến Xa, liền sẽ không mất dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận