Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 173


Chết tiệt!
Diệp Kiều chửi thề trong lòng!
Con mẹ nó là ai muốn hại cô?!
"Lục Tiểu Cổn, nói cho mẹ nghe có phải chuyện tốt Diệp Trăn Trăn làm không?" Ngoại trừ cặp mẹ con kia thì còn ai có thể hại cô nữa?! Mẹ con Trần Nhã đã bị đuổi đi rồi, người nấu cơm hiện tại chính là dì Hách.
"Không phải Diệp Trăn Trăn, là dì Tần, bà ta mua chuộc dì Hách. Trong cháo có thuốc xổ, lượng cũng không nhiều nhưng mỗi ngày một ít đến tận khi người thi đại học." Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói.
Tần Lan!
Người phụ nữ độc địa này!
Không phải xem thường cô, chắc chắn cô không thi đỗ sao? Sao không tự tin vậy? Còn làm trò này!
May cô có Lục Tiểu Cổn, nếu không đến ngày thi đại học bị tiêu chảy, cô sẽ ngã quỵ không kéo đến chết, làm sao còn có sức cho kỳ thi tuyển sinh đại học!
"Cổn Cổn, mẹ biết rồi, cảm ơn con, mẹ sẽ chú ý!"
Tần Lan nghĩ dù hại cô thì con gái bà ta có thể so được với cô sao?
Ở kiếp trước, Diệp Trăn Trăn không phải cũng không thi đỗ vào đại học J sao? !
Lúc xuống lầu ông nội đã ăn xong, cô lặng lẽ đổ bát cháo kia vào bồn cầu, ra bộ ăn xong rồi.
Cô còn muốn nghĩ cách thu thập bằng chứng dì Hách bỏ thuốc.
--
Thời gian lớp mười hai điền phiếu nguyện vọng, năm cuối cấp ba sôi nổi hẳn lên, đâu đâu cũng có học sinh và phụ huynh bàn tán sôi nổi, đoán điểm đầu vào của các trường đại học nổi tiếng năm nay.
Bà Tần Lan ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, trên mặt mang theo nụ cười, bà ta ngồi bên cạnh Diệp Trăn Trăn, hết sức nhiệt tình gọi Diệp Kiều qua.
Diệp Kiều lấy lý do đau bụng đi vệ sinh. Thực ra cô ra ngoài gọi điện thoại về quê, cô không quên anh hàng xóm năm nay thi đại học lần 3, cô cho anh vài trường tham khảo.
Lúc quay lại chủ nhiệm đã phát phiếu nguyện vọng, Diệp Kiều ngồi ở một góc tự điền.
"Hi vọng các vị phụ huynh va học sinh căn cứ sát vào tình hình thi bình thường, nghiêm túc điền!" Chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh bàn trên bục giảng, cất giọng nói.
Góc trên bên phải của tấm bảng đen phía sau ghi: Còn 10 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong phòng học lại là một cuộc thảo luận.
"Phụ huynh em Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn nhà chị muốn thi vào đại học J nhỉ?"
Tần Lan khiêm tốn cười cười: "Đúng thế, Diệp Trăn Trăn nhà chúng tôi ấy, không phải đại học J thì con bé không thi. Mặc dù mấy lần thi này phát huy không tốt nhưng con bé nói muốn giữ thực lực."
Nghe lời của mẹ Diệp Trăn Trăn chột dạ. Cô ta sợ bị mẹ trách móc nên mỗi lần thi không tốt đều cố ý nói giữ thực lực, tránh kích thích ý chí chiến đấu của những bạn học khác.
"Thành tích Trăn Trăn tốt như vậy, thật làm cho chúng tôi ngưỡng mộ!"
Tần Lan được lấy lòng đến ý cười đầy mặt, cầm bút lên giúp Diệp Trăn Trăn điền nguyện vọng, ba nguyện vọng liên tiếp bà ta đều ghi đại học J.
Đã tính trước!
Sau khi bà ta điền xong còn ân cần đến bên cạnh Diệp Kiều, "Kiều Kiều à, con định điền gì thế, cha của con bảo dì cho con ý kiến. Ôi con điền rồi à, còn là đại học J!"
Tần Lan cố ý lớn tiếng nói để những phụ huynh và học sinh khác giễu cợt Diệp Kiều.
Các học sinh khác và phụ huynh thực sự cười.
"Kiều Kiều, mấy nguyện vọng này không thể điền bừa, đây đều là cơ hội. Dì cảm thấy con vẫn nên điền mấy trường hạng hai đi, an toàn một chút!" Tần Lan ra vẻ tốt bụng.
Diệp Kiều cong môi, "Dì Tần! Cảm ơn dì đã dạy dỗ nhưng nguyện vọng lớn nhất của con là đại học J!"
Giọng của cô rất lớn, vừa nói xong đã có bạn học xì xào bàn tán.
Bình thường Diệp Kiều đều thi đứng trung bình lớp, không ai tin cô có thể thi đỗ đại học J.
Tần Lan trong lòng càng đắc ý, đến lúc đó con bé này sẽ bị mất mặt! Nhất là ở trước mặt ông cụ!
Đến lúc đó tiêu chảy kéo đến thì đến trường hạng hai cũng đừng nghĩ thi đỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận