Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 674


Ngón tay cậu nhéo nhẹ chiếc cằm nhỏ mà thon của cô, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, đặc biệt là cánh môi trông non mềm đến độ dường như có thể véo ra nước.
Thiếu niên đang tuổi huyết khí phương cương, hormone thanh xuân không chỗ phát tiết, bề ngoài nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, trong cơ thể điên cuồng đánh trống reo hò. Cậu có xúc động không màng tất cả, hái đóa hoa nhỏ mềm mại ướt át này xuống!
Cô bị cậu nhìn chằm chằm đến độ hơi hốt hoảng, cái loại cảm giác này hơi sợ, giây lát sau đã hết!
“Cậu giúp ai gội đầu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?” Cô khẽ cười nói, “Mau lấy khẩu trang của tôi ra đây, không lại lây bệnh cho cậu đấy!”
Tiểu Bạch Thái có ánh mắt gì đấy?!
Nhìn chằm chằm đến độ tim cô cũng đập nhanh hơn……
Cô vội vàng ngắt lời, quay đầu né tránh ngón tay cậu, ai ngờ, cậu lại nắm cằm cô!
“Người anh em tốt, có nạn cùng chịu! Chị Vũ, tôi hẳn nên bị chị lây bệnh!” Cậu nói, cúi người tiến lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tiểu Vũ, khuôn mặt tuấn tú của cậu áp xuống, hơi thở nóng rực phả xuống……
Trước bàn trang điểm, cô gái ngồi ở ghế dựa, chàng trai cong eo cúi đầu đứng ở trước mặt cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, tư thế ái muội.
Hơi thở nam tính và hơi thở thiếu nữ thoải mái va chạm vào nhau……
Tim cô đập nhanh đến độ khiến cô khẩn trương nắm chặt tay, cậu thì đã sớm nhiệt huyết sôi trào!
Cậu hơi nghiêng đầu, môi hướng tới nơi non mềm ngóng trông đã lâu……
“Tiểu Bạch Thái! Cậu bị dở hơi đấy à?!” Nhưng còn chưa chạm được, nắm tay Lục Tiểu Vũ đã nện trên bụng nhỏ của cậu, cậu mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước, chỉ thấy cô đứng lên, hung ác trừng anh.
Cậu muốn hôn cô, cô mắng cậu là dở hơi!
Bạn học Thái Dư Bạch xoa bụng, khóe miệng cong lên, “Chị Vũ, chị đừng đeo khẩu trang! Tiếp xúc gần gũi, mới có thể bị chị lây bệnh được……”
“Đồ dở hơi! Còn cố ý muốn bị lây bệnh cảm mạo!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Cậu muốn hôn cô, chỉ muốn bị cô lây bệnh cảm mạo mà thôi!
Đúng là đồ dở hơi!
Cậu cười cầm lấy máy sấy, “Mau ngồi xuống, giúp chị sấy khô, còn muốn đóng phim không?”
Lục Tiểu Vũ trừng cậu một cái, thở phì phì ngồi xuống.
Cái loại cảm giác tim đập mất khống chế còn đang tiếp tục, đặc biệt khi ngón tay cậu xuyên qua sợi tóc cô, trong lúc vô ý xoa da đầu cô, thế mà khiến cô có một loại cảm giác ngứa ngáy chưa từng có……
Trước kia chưa bao giờ từng có, từ nhỏ đến lớn, cậu thường giúp cô sấy tóc.
Lại nghĩ tới vấn đề lúc trước cậu hỏi, cậu giúp cô gái khác sấy tóc?
Đáp án đương nhiên là: Không thể!
……
Trong lúc vô ý ngẩng đầu, Lâm Dương vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn bản giấy nháp trước mắt nghiêm túc tự hỏi.
Trước nay cô đều là có thể trốn được anh thì trốn, nhưng cô vô cùng tò mò đi đến bên cạnh học thần, “Học trưởng Lục, anh đang làm đề gì vậy?”
Anh nghiêng đầu, “Cách anh xa một chút!”
Sợ lây bệnh cho cô, lại muốn chung sống với cô, cho nên, phía trước hai người cách khoảng cách rất xa, từng người học riêng.
Lâm Dương: “……”
Cô vẫn cầm quyển sổ nháp của anh, chỉ thấy bên trên vẽ rất nhiều viên đạn, bay theo quỹ đạo trên không, trên không trung còn vẽ cục đá, có rất nhiều công thức cô xem không hiểu.
“Anh đang tính toán động năng, thế năng của hòn đá trên không, suy tính viên đạn cần trong thời gian bao lâu, đập trúng hòn đá.” Anh nghiêm túc giải thích cho cô.
“Anh tính toán cái này làm gì? Vật lý cấp ba không có nhiều tri thức như thế mà?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
Cô cũng là học bá, rất hứng thú với phương diện học tập.
“Anh đang chuẩn bị để về sau tham gia quân ngũ!” Anh trầm giọng nói.
Đàn ông Lục gia, không có ai không làm lính, cô biết.
“Chừng nào thì anh đi tham gia quân ngũ? Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi sao?” Cô quan tâm hỏi.
Ánh mắt Lục Tiểu Cổn dừng ở trên mặt Lâm Dương, trầm giọng nói: “Kế hoạch là năm hai nhập ngũ!”
Anh rất rõ ràng và kiên định với kế hoạch của chính cuộc đời anh!
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, anh đã có lên kế hoạch cho cuộc đời như vậy, trừ việc phải gánh vác sứ mệnh gia tộc ra, trở thành binh lính hàng đầu như Đại ma vương Lục, đó cũng là lý tưởng của anh!
Khi anh nhập ngũ, vừa hay cô cũng lên năm nhất……
Lâm Dương thầm nghĩ.
“Em tính thi vào trường đại học nào?” Anh nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi.
“Lý tưởng của em là Thanh đại!” Cô cười trả lời, vẻ mặt tự tin.
“Được, anh chờ em ở Thanh đại!” Anh lại nói.
Nói xong, anh cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc tự hỏi, tính toán.
Lâm Dương nhìn anh ngồi trong nắng ấm, nhìn như cao ngạo lạnh lùng, cô đang thất thần bởi lời anh nói.
“Anh vì em mới thi vào Thanh đại ư?” Hồi lâu sau, cô nghi ngờ hỏi.
Anh ưu tú như vậy, tới bộ đội nhất định có thể thi đậu trường quân đội, đại học với anh mà nói chỉ là cái bằng cấp, khu nào cũng không sao.
Cổn gia ngẩng đầu, hai mắt lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt kia đang nói: “Em nói xem?”
Lâm Dương cảm giác trái tim cô lại bị thần tình yêu b.ắ.n một mũi tên, đó là cảm giác tim đập thình thịch!
Cũng là cảm giác như nằm mơ một lần nữa!
Sao anh có thể tốt với cô như vậy chứ?! Sao có thể cưng chiều cô đến vậy?!
Anh đã tính ra đáp án, chỉ thấy nha đầu còn đang nhìn anh thất thần.
Ánh mắt cô như…… Liếc mắt đưa tình!
Anh ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, “Có phải muốn làm gì với anh không?”
“A? Làm, làm cái gì đấy?!” Cô hoàn hồn, kinh ngạc nói.
“Ví dụ như, hôn anh một cái!” Anh trầm giọng nói.
Hai má Lâm Dương thoáng cái đỏ như cà chua!
“Không!” Cô vô cùng kiên định nói.
Cổn gia: “Bạn trai em làm em không có ham muốn hôn đến vậy sao?”
Lâm Dương: “Em còn nhỏ ma……”
Cổn gia quét mắt nhìn phía trước cô, “Là chưa đủ lớn……”
Lâm Dương ngây ngốc cười, nào biết đâu rằng anh nói đến bánh bao nhỏ của cô!
Đến khi cô phản ứng lại, anh đã cúi đầu nghiêm túc tự hỏi, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng cấm dục kia làm cô không có cách nào nối liền anh với “Lưu manh”!
……
Uống một túi thuốc pha nước, hai viên thuốc trị cảm xuống bụng rồi, bệnh cảm mạo của anh đã tốt hơn, ngay cả Lục Tiểu Vũ cũng lên tinh thần. Sau khi sửa sang một phen, cô tự lái xe đạp của mình đi đóng phim.
Đoàn phim không ai biết bối cảnh của cô, cô làm thế thân cũng dùng tên giả!
Không nói đến kiếm tiền, đây cũng là một loại trải nghiệm, còn có thể rèn luyện tính tình.
Cô là thế thân, không thể bại lộ thân phận thật sự, cho nên ở đoàn phim chỉ có thể chịu thương chịu khó, khiêm tốn thuận theo!
Còn việc cô thường xuyên gặp phó đạo diễn có ý đồ tiềm quy tắc cô gì đó, cô còn phải theo chân bọn họ làm quen, không thể đắc tội bọn họ, cũng không thể làm ầm ĩ với bọn họ!
Chuyện này cô cũng không nói với Tiểu Bạch Thái, tính tình hung bạo của cậu nếu biết cô bị ức h.i.ế.p ở đoàn phim, còn không phá luôn đoàn làm phim à?!
Trong rừng trúc, một nữ hiệp mặc đồ cổ trang màu đỏ rực, trong tay cầm trường kiếm, hai chân dẫm lên cây trúc, bóng hình yêu dã như đang bay múa……
“Cô gái này, làm diễn viên võ thuật đóng thế đáng tiếc quá, gương mặt này còn đẹp hơn nhiều các cô gái khác!” Đạo diễn nhìn máy theo dõi, vuốt râu nói.
“Đúng không? Nha đầu này đọc lời kịch xuôi lắm, hoàn toàn chỉ dùng giọng gốc quay phim!” Phó đạo diễn ở bên cạnh cũng nói.
“Buổi tối ăn cơm, giữ cô ấy lại, người mới ấy mà, luôn muốn cơ hội!” Đạo diễn lại nói, khóe miệng nở nụ cười tà.
“Đạo diễn Ngô, rất xin lỗi, tôi còn là học sinh cấp ba, không uống được rượu.” Trên bữa tiệc, Lục Tiểu Vũ nghiêm túc nói trước mặt phó đạo diễn kính rượu.
Mấy nữ diễn viên quần chúng đang ngồi và cả đoàn phim của cô đều muốn nịnh bợ đạo diễn.
“Tiểu Vũ, uống một ngụm nhé? Ngoan, cho chú Ngô mặt mũi, được không? Đại đạo diễn Từ cũng ở đây này!” Phó đạo diễn lại khuyên nhủ cô.
Lục Tiểu Vũ đeo ba lô trên ghế lên lưng, “Rất xin lỗi các vị, muộn quá rồi, cháu trở về muộn người nhà sẽ lo lắng, xin lỗi cháu không tiếp được!”
Không chỉ không uống rượu, còn muốn đi?!
Tiểu nha đầu không biết tốt xấu!
Không thấy nữ sinh khác đều vội vã không nhịn nổi làm tư thế kính rượu ông ta à?!
Đại đạo diễn Từ thay đổi sắc mặt, sau khi Lục Tiểu Vũ ra ngoài ghế lô, ông ta lập tức đuổi theo!
“Tiểu Vũ, tôi nói đùa thôi, cô thật sự không có hứng thú? Tôi rất xem trọng cô đấy!” Đại đạo diễn Từ nói, nắm lấy tay Lục Tiểu Vũ.
Khóe miệng Lục Tiểu Vũ vốn nở nụ cười xòa, thoáng cái đã lạnh xuống!
“Bỏ tay ông ra!” Cô đang muốn nói lời này, lại bị một giọng nam khác đoạt trước!
Đúng là Tiểu Bạch Thái tới tìm cô!
Trong lối đi nhỏ hẹp dài, thân hình cậu cao lớn, cho người ta cảm giác áp bách, vẻ mặt sát khí, đặc biệt là đôi mắt sắc bén kia như laser, muốn cắt cái tay của Đại đạo diễn Từ!
Sau khi cậu đến gần, một tay cậu kéo Lục Tiểu Vũ qua, bảo vệ ở sau người!
“Cậu, thằng nhóc cậu, cậu là ai?!” Đại đạo diễn Từ bị dọa sợ, nhưng vẫn tức giận nói.
“Ông đây là người đàn ông của cô ấy!” Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói, hung thần ác sát túm chặt cổ áo lão sắc lang.
Lục Tiểu Vũ bị cậu nói cho ngơ ngẩn.
Cô ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch Thái vô cùng đàn ông, người anh em của cô, vừa rồi cậu dám nói, cậu là người đàn ông của cô!
“Cậu, cậu muốn làm gì?! Thằng nhóc thúi, biết tôi là ai không?! Tôi có bảo tiêu đấy!” Đại đạo diễn Từ tức giận nói.
Tiểu Bạch Thái xoay nắm tay sắp đ.ấ.m ông ta, Lục Tiểu Vũ phục hồi tinh thần, lập tức kéo cậu ta lại.
Thân phận bọn họ không thể lộ được!
“Tiểu Bạch Thái! Cậu đừng xúc động! Chúng ta mau trở về!” Cô vội vàng nói.
“Cậu này, cậu dám đánh tôi thử xem?!” Đại đạo diễn Từ tự cho rằng Tiểu Bạch Thái không dám đánh ông ta, lớn tiếng nói.
Lúc này, mấy người trong ghế lô đều ra.
Tiểu Bạch Thái cười lạnh, nắm tay đột nhiên đ.ấ.m thẳng vào bụng vị đại đạo diễn này, đối phương ăn đau, hai đầu gối nhũn ra, quỳ xuống mặt đất!
“Ông đây đánh thật đấy, ông mẹ nó dám làm gì?!” Tiểu Bạch Thái cúi đầu mắng, còn muốn đá ông ta một cú, bị Lục Tiểu Vũ túm chặt.
“Tiểu Bạch Thái! Cậu mau về với tôi!” Cô lớn tiếng ra lệnh.
Tiểu Bạch Thái xoay người, nhìn cô một cái, rồi nắm tay cô, túm cô đi về phía cửa thang máy!
Dọc theo đường đi, cậu đi rất nhanh, ra ngoài nhà hàng, cậu muốn gọi xe, bị cô ngăn lại, xe đạp địa hình của cô ở cách đó không xa.
“Xúc động cái gì, ông ta cũng không dám lại gì tôi mà?! Tôi là cái loại người chịu bị hại sao?!” Lục Tiểu Vũ xem thường cậu, nói.
“Không làm gì chị?! Cái thứ kia nắm tay chị, còn đang sờ soạng mu bàn tay chị đấy!” Tiểu Bạch Thái hung tợn nói, cũng trừng cô!
Từ nhỏ đến lớn, đã có khi nào cậu từng phát giận với cô đâu?!
Đây là lần đầu!
“Còn nói cậu là người đàn ông của tôi……!” Lục Tiểu Vũ lại xem thường cậu, “Sao cậu có thể là người đàn ông của tôi được?!”
Tiểu Bạch Thái đang nổi nóng nghe được lời này của cô thì càng tức, không nói chuyện, đi lên trước, tới cạnh xe đạp địa hình của cô, lấy chiếc xe đang khóa của cô rồi đi!
Cô chạy tới, đuổi theo mở khóa, cậu lập tức dạng chân, một tay chống tay lái, Lục Tiểu Vũ ăn ý ngồi lên thanh ngang phía trước xe!
Cậu thường xuyên chở cô như vậy!
“Tiểu Bạch Thái, bát cơm làm đóng thế võ thuật của tôi chắc chắn đã bị cậu đạp đổ rồi!” Thấy cạu vẫn không nói chuyện, còn đang tức giận, Lục Tiểu Vũ cố ý nói.
Nghe lời cô nói, cơn tức trong lòng Tiểu Bạch Thái càng không hạ được!
Cậu lập tức dừng xe đạp, chân dài chống xe, cúi đầu, trừng cô!
“Đạp hỏng là tốt nhất! Về sau không cho chị đi!” Bạn học Thái Dư Bạch đen mặt, ngữ điệu cực kì dữ, hai mắt trừng cô, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng lúc trước, bá đạo quản cô!
Nhớ tới hình ảnh cô bị lão già kia nắm tay, n.g.ự.c cậu như có đám lửa đang thiêu đốt!
Giận không thể át!
Lục Tiểu Vũ lại lần nữa bị cậu dọa sợ, cô ngửa mặt, há hốc mồm nhìn gương mặt lạnh lùng đen xì của cậu.
“Tiểu Bạch Thái, cậu đang quản tôi à?” Bị cơn tức của cậu dọa đứng hình, giọng Lục Tiểu Vũ dịu dàng khác thường.
Trước nay đều chỉ có cô quản cậu, ra lệnh cho cậu!
Đêm nay, phó quan là cậu, dám quản tư lệnh là cô!
Hơn nữa còn rất cứng rắn!
“Tôi quản chị thì thế nào?! Lục Chiến Vũ! Chị là đồ ngốc sao?! Lúc lão già kia sờ tay chị, tại sao chị không hất ra trước?! Tôi vừa mới đánh ông ta, chị còn kéo tôi! Buổi tối không cho chị ở lại ăn cơm với những người đó, chị càng muốn đi! Lục Chiến Vũ, đầu óc chị bị nước vào sao?! Có thể làm chuyện khiến người ta bớt lo được không?! Có phải chị muốn lão già kia quy tắc ngầm chị thật mới chịu không?!” Đôi tay cậu giữ bả vai cô, hung tợn nói.
“Cậu nói cái gì? Tôi muốn bị ông ta quy tắc ngầm?” Câu cuối cùng cậu măng cô, thực sự đã dẫm tới cái đuôi Lục Tiểu Vũ, sư tử nhỏ vốn mặc cậu mắng thoáng cái xù hết lông lên!
“Chẳng lẽ không phải sao?! Trước nay chị đều có tính tình tranh cường háo thắng, tôi cũng biết, chị sẽ không cam tâm làm một người đóng thế võ thuật!” Thái Dư Bạch cắn răng phản bác.
Cậu vừa nói lời này, Lục Tiểu Vũ đẩy n.g.ự.c cậu ra, lập tức xuống dưới xe đạp, đi được vài bước, cô xoay người trừng cậu.
“Thái Dư Bạch! Từ nay về sau, cậu mẹ nó đừng đi theo tôi nữa! Càng đừng mẹ nó quản tôi! Cậu không có tư cách! Bớt lo? Tôi mẹ nó muốn cậu phải nhọc lòng sao?! Cậu biến đi đi!” Lục Tiểu Vũ ngửa mặt, trừng cậu còn đang chống chân ngồi trên xe đạp, lên tiếng mắng.
Mắng xong, cô lập tức xoay người, bước nhanh đi lên trước!
Cô cũng nổi giận, trái tim bị lửa giận thiêu đốt vừa run rẩy vừa đau đớn.
Tên khốn này, còn nói cô muốn bị lão già ghê tởm đó quy tắc ngầm!
Ở trong mắt cậu, Lục Chiến Vũ cô thế mà là cái loại người vì tranh cường háo thắng mà không từ thủ đoạn!
Cô cho rằng, người hiểu cô nhất trên thế giới là cậu, người đối xử với cô tốt nhất, có kiên nhẫn nhất cũng là cậu, kết quả hoàn toàn tương phản, cậu lại là người không hiểu cô nhất!
Càng nghĩ trong lòng càng tức, cũng càng khó chịu, tên khốn này, ngần ấy năm ân cầ với cô, đối xử tốt bằng mọi cách, chính là vì tuân thủ ước định khi còn nhỏ thôi nhỉ?
Có lẽ cậu đã sớm phiền cô rồi!
Hốc mắt cô ươn ướt nóng lên, trong mắt có chất lỏng muốn chảy ra, tròng mắt hơi khô, có chútđau.
Cô là một cô gái trước nay không dễ khóc, lúc này, thế mà có nước mắt chảy ra……!
Cậu ta biến xừ đi!
Cô tức giận đến độ ở trong lòng mắng to, hung hăng lau khóe mắt ướt át, càng bước thêm nhanh, bóng hình cao gầy nhanh chóng đi trên đường cái, không quay đầu lại xem một cái!
Tiểu Bạch Thái ngồi chống chân trên xe đạp, trong miệng ngậm thuốc lá, nhìn bóng cô, nghĩ đến lời vừa rồi của cô, trái tim anh cũng bốc lửa giận.
Hóa ra mấy năm nay cậu vẫn mẹ nó một bên tình nguyện!
Cô không muốn cậu nhọc lòng, đều là cậu không có lòng tự trọng!
Dưới ánh đèn đường, thiếu niên hung hăng hút thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng hình nhỏ nhắn sắp biến mất.
Còn không phải cậu không có lòng tự trọng thôi sao?!
Cổ tay cậu thoáng dùng sức, ném tàn thuốc chính xác vào cống nước ngầm, dẫm lên chân đạp xe đạp, đuổi theo về phía bóng người sắp biến mất!
“Lên xe!” Cách cô không xa, cậu xụ mặt, nâng giọng gọi về phía cô ở trên đường cái, là ngữ điệu ra lệnh.
Cậu còn đang nổi nóng, ngữ điệu dữ dằn nói với cô!
Lục Tiểu Vũ như không nghe thấy cậu gọi, chân mặc quần jean bước lớn hơn nữa, đầu cũng không ngoảnh lại mà tiếp tục đi lên phía trước!
Còn dám không để ý tới cậu!
Nhưng cô vẫn luôn có tính tình này, giữa hai người bọn họ trước nay đều chỉ có cậu cúi đầu với cô!
Tiểu Bạch Thái khẽ cắn môi, tốc độ xe nhanh hơn phóng lên lề đường, xe đạp địa hình nhảy lên, vọt lên vỉa hè, vừa hay đỗ ở trước mặt cô, cậu chống chân dài, nhìn về phía cô.
Cậu vốn còn đang nén giận, vừa thấy cô thì sửng sốt.
Cô đang khóc……
Đèn đường chiếu sáng gương mặt đẹp tuyệt mỹ khuynh thành của cô, nhưng hai mắt cô lại đang phiếm hồng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ biết cô từng khóc khi mẹ cô hôn mê bất tỉnh, chỉ biết có việc này, nhưng cậu chưa từng thấy.
Bẩm sinh tính tình cô kiêu ngạo, nội tâm mạnh mẽ, khi còn nhỏ dù bị mấy đứa nhỏ nghịch ngợm trong khu nhà đánh cho mặt mũi bầm dập, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Bởi vì, cô là Tiểu tư lệnh Lục Chiến Vũ!
Sau khi lớn lên, càng không ai có thể chọc cô khóc, thứ nhất là không ai dám chọc cô, thứ hai, không ai có thể làm cô gái có nội tâm mạnh mẽ này rơi lệ……
Cô trừng anh, xuống lề đường tránh cậu, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn lấy di động ra chuẩn bị gọi xe.
Chàng trai vẫn sửng sốt không nhúc nhích đột nhiên xuống khỏi xe đạp, xe đổ xuống vỉa hè, bóng hình cao lớn của cậu nhanh chóng đuổi theo tiến đến.
Lúc ở phía sau cô, cậu túm chặt cánh tay của cô.
“Thái Dư Bạch! Cậu đừng chạm vào tôi! Cút ngay!” Tình tình Lục Tiểu Vũ cương liệt, dùng hết sức lực hất tay cậu.
Tay cậu giữ chặt cánh tay của cô, cô không hất ra được.
“Chị Vũ, rất xin lỗi, những lời vừa rồi tôi nói chỉ là lời lúc tức giận thôi! Chị đừng để trong lòng!” Tất cả sự phẫn nộ khi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ bừng, chưa khô nước mắt đã hóa thành hư ảo, chỉ còn lại sự đau lòng và áy náy.
Vừa rồi anh mới nhận ra, những lời tức giận lúc trước mắng cô quá khốn nạn!
Sao cô có thể là cái loại người này?!
Từ nhỏ đến lớn, cậu còn không hiểu biết cô sao?
“Lời lúc tức giận? Căn bản đó là lời trong lòng cậu! Thái Dư Bạch, cậu không cần thiết phải xin lỗi tôi, tôi mẹ nó không quan tâm! Từ nay về sau, cậu đừng đi theo tôi nữa! Chuyện của tôi không cần cậu quản!” Cô kích động nói, sau khi nói xong, cô dùng sức hất tay cậu, không hất ra được, cô dùng chân đá!
Từng cú đá nối tiếp nhau, toàn đá vào xương cẳng chân của cậu, đá nơi này là đau nhất.
Cậu vẫn không nhúc nhích, tùy ý cô đá xả giận!
Cậu cho rằng cô khổ sở bởi những lời cậu đã mắng cô, cô khổ sở bởi cô cho rằng cậu là người hiểu cô nhất trên thế giới, thật ra cậu không hiểu cô đến vậy.
Cô cho rằng, cậu vĩnh viễn sẽ kiên nhẫn, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với cô, nhưng cậu cũng sẽ có lúc cảm thấy phiền.
Cô đột nhiên rất thất vọng, rất khổ sở, nhưng cậu là gì của cô?
Cô dựa vào cái gì mà có yêu cầu cao với cậu đến thế?
“Rốt cuộc cậu có thả tôi ra không?! Còn không bỏ, tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô ngửa đầu, trừng anh, oán hận nói.
Trong mắt cô có ánh lệ lập loè.
Cậu không những không buông cô, còn kéo cô vào trong ngực, cô đang muốn giãy giụa, gáy lại bị cậu nâng lên, vào lúc cô đang kinh ngạc, mặt cậu đè mạnh xuống!
Cuối cùng cậu không kìm nén nổi nội tâm xúc động, cuồng dã hôn cô!
Cũng không phải là xúc động.
Cậu đã sớm muốn hôn cô, hơn nữa, thường xuyên muốn làm điều đó!
Hướng tới bờ môi mong nhớ đã lâu, còn ngọt hơn cả trong tưởng tượng của cậu……
Trên đường cái, từng chiếc xe chạy qua như bay, bên lề đường, dưới ánh đèn đường hạ, thiếu niên giam chặt thiếu nữ trong ngực, làm càn hôn môi……
Bạn cần đăng nhập để bình luận