Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 574
Im lặng, trong không gian kín màu trắng bạc chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc. Mỗi tiếng vang dường như nhắc nhỏ họ thời gian c.h.ế.t đã gần hơn một giây.
Ưu Ưu ôm chặt úi lạnh chứa huyết thanh kháng thể, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được cách gì, chỉ có một suy nghĩ trong lòng: Mang thuốc giải ra ngoài, không thể bị nổ chết!
Lục Bắc Kiêu không tin cái nơi quái quỷ này kín không đường ra, vừa thầm đếm thời gian!
Ánh mắt anh nhìn cửa thông gió trên trần nhà, anh cầm s.ú.n.g trường nhảu lên bàn lấy báng s.ú.n.g đập mạnh vào cửa thông gió. Sau hai ba lần, cửa thông gió tơi xuống, phía sau còn có một đường ống rộng khoảng một người, "Sững sờ cái gì?! Tới đây!"
Anh hét lên với Ưu Ưu đang thất thần.
Sau khi Ưu Ưu hoàn hòn nhìn thấy cửa thông gió kia thì vội lao tới, trong n.g.ự.c vẫn ôm túi giữ lạnh. Sau khi cô nhìn Lục Bắc Kiêu một chút thì nhanh chóng nhảy lên.
"Sau khi đi kên thì nhanh đi về phía trước! Đừng dừng lại!" Lúc nói trong lòng anh thầm đến thời gian chỉ còn 12 giây.
Sau khi Ưu Ưu đi vào ống thông gió thì nhanh chóng đi về phía trước, thoáng nhìn ra phía sau thấy Lục Bắc Kiêu cũng đi vào thì cô nhanh chóng tăng tốc, Lục Bắc Kiêu đã đuổi theo cô rất nhanh, "Nhanh nữa lên! Còn sáu giây!"
"Phía trước có chỗ rẽ!" Ưu Ưu lớn tiếng nói, một trái một phải, bọn họ trốn khỏi kho chứa đồ rồi đúng không?!
Hai giây sau ở ngã ba, Ưu Ưu chọn bên phái, lúc Lục Bắc Kiêu đến chỗ rẽ đã có tiếng nổ vang lên, liếc mắt nhìn lại lửa và rung chấn đang ở ngay lối vào, lửa đang gào thét về phía anh. Cơ thể anh hanh nhẹn bò vào bên trái, nhanh chóng đi về phía trước.
"Ầm, ầm" tiếng vang thật lớn, đường ống bị lửa làm nổ tung!
Lính canh gác trông coi căn cứ K2 cùng lính đánh thuê đến ám sát Ưu Ưu chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn vag lên, đất rung chuyển, một vụ nổ xảy ra!
Toàn bộ lính đánh thuê chạy ra, những lính gác kia cũng không dám xuống tầng hầm xem xét vụ nổ, chỉ biết toàn bộ tầng hần bị lửa quét sạch, lửa cháy hừng hực!
--
Từ khi nhận được tin nhắn của Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều vẫn chờ. Lúc đó vẫn là đêm cô không có chỗ đi chỉ có thể ở phòng bệnh, khi đi ra ngoài hỏi Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh có phải có tin tức của Lục Bắc Kiêu rồi.
"Chị dâu, vẫn chưa có tin tức của Lục đội. Ngài yên tâm, nếu có tin tức chúng tôi chắc chắn sẽ báo cho chị đầu tiên! Muộn rồi, ngài yên tâm nghỉ ngơi đi!" Quỷ Ảnh nhìn cô rồi chân thành nói, Diệp Kiều gật đầu vừa định vào phòng bệnh đã thấy Vô Ảnh với mái tóc ngắn vội vàng chạy tới!
Thấy Diệp Kiều cũng ở đây, cô ấy chỉ nói với Quỷ Ảnh: "Năm phút sau họp trên sân thượng!"
Lục Bắc Kiêu không ở đây, họ họp cái gì?!
"Vô Ảnh!" Diệp Kiều tiến lên gọi tên cô ấy, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Dựa theo tính toán thời gian và thông tin cô có được, Lục Bắc Kiêu đã vào mật thất lấy thuốc giải được 5 tiếng rồi, nếu như thuận lợi hẳn là anh đã ra rồi.
Vô Ảnh đứng ngoài cửa, tóc dài buộc lên, quần áo dài sau khi chần chờ một hồi mới nói thẳng với Diệp Kiều:"Vừa rồi nhận được tin tức mật thất xảy ra vụ nổ, trước mắt vẫn chưa tìm thấy Lục đội, chúng tôi phải qua tìm anh ấy ngay!"
Người Diệp Kiều run rẩy không kiềm chế được, cô nín thở, khóe miệng cứng đờ nhếch lên, "Các cậu mau đi đi! Nhất đinh phải tìm được anh ấy! Chỗ đó là rừng nguyên sinh có lẽ anh đã trốn ra được rồi, trong lúc nhất thời khó có thể báo cáo tình hình."
Cô kiên định nói, tin tưởng chắc chắn anh đã trốn thoát!
Vô Ảnh không nói gì, gật đầu ra hiệu rồi quay người đi, Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh muốn tìm Lục Bắc Kiêu nhưng Lục đội đã thông báo bọn họ phải trông chừng chị dâu mọi lúc!
Diệp Kiều cầm điện thoại gọi cho Lục Bắc Kiêu, kết quả vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
"Quỷ Ảnh, Thánh Ảnh, các cậu cũng đi đi. Làm thủ tục trong nước mất một khoảng thời gian. Các cậu không có quân tịch có thể đi ngay. Bên phía này tôi sẽ lập tức bảo công ty vệ sĩ phái người tới, các cậu có thể yên tâm!" Sau khi cô nhìn ra Quỷ Ảnh, Thánh Ảnh do dự thì phân phó.
Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh bội phục nhìn Diệp Kiều không sợ hãi. Nếu là những quân tẩu khác, nghe nói chồng mất tích trong vụ nổ chắc chắn đã sợ đến run người, còn cô vẫn tỉnh táo cân nhắc chu toàn.
Bọn họ chào nghiêm với cô!
Mặc dù không có quân tịch, không có biên chế, phiên hiệu nhưng họ là những người lính được nhà nước công nhận và được nhà nước bảo vệ!
Bọn họ đi rồi, Diệp Kiều lập tức gọi điện cho công ty vệ sĩ ở nước Mỹ bảo họ điều động lính đánh thuê ở nước T đến bảo vệ cô. Cô và công ty này đã ký hợp đồng lâu dài nên gọi là đến ngay.
Đường Thiếu Đình còn đang bị trói, toàn thân đầy vết thương, trên vết thương có xoa thuốc.
"Anh Đình, xảy ra vụ nổ. Không biết anh Kiêu có lấy được thuốc giải không, hiện tại cũng đã mấy liên lạc với anh ấy rồi..." Diệp Kiều ngồi bên giường nhìn Đường Thiếu Đình đang ngủ, bình tĩnh nói.
Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô đi cũng không giúp được gì, không bằng ngoan ngoãn chờ đợi.
"Sống c.h.ế.t có nhau, cùng sống cùng chết, cùng nhau già đi." Cô mặc niệm câu này trong lòng, mặc dù Lục Bắc Kiêu nhà cô là kiểu đàn ông thô kệch lại là đàn ông thô kệch có học, năm đó còn là học sinh giỏi, trạng nguyên!
Họ đã từng nói đồng sinh cộng tử, sống đến đầu bạc, anh luôn nhớ kỹ cho nên sẽ không dám không về được.
Biết rõ anh tắt máy nhưng cô vẫn cầm điện thoại nhắn tin cho anh.
"Em biết anh không sao, nếu như anh mở máy thì nhất định phải gọi điện báo bình an cho em đầu tiên! Nếu không chờ anh về nhất định sẽ phat anh biểu diễn quỳ điều khiển trước mặt ba con!" Cô có chút kích động gõ dòng chữ này, nghĩ nghĩ rồi lại viết: "Lục Bắc Kiêu, thật ra trong lòng em rất sợ chết, từ sau khi biết anh đi Nam Mĩ, tim lại run rẩy... Em tin vào thực lực của anh, tin anh sẽ giữ lời nhưng anh là duy nhất của em. Ở trước mặt anh em chỉ là một người phụ nữ, em cũng sẽ lo lắng cho anh, cái cảm giác lo lắng không khống chế được em tin anh hiểu! Cho nên nhất định phải bình an trở về cho em!"
Cô là mạng sống của anh, anh không phải mạng sống của cô chắc?!
Diệp Kiều hít một hơi thật sâu gửi tin nhắn này đi, sau đó yên lặng cầu nguyện trong lòng.
--
Ba ngày sau, các tạp chí lớn nhỏ ở nước T đều đưa tin tiểu công chúa đã mất liên lạc, thậm chí có tin tức ngầm nói tiểu công chúa đã chết. Tin tức ngầm còn nói, nếu tiểu công chúa c.h.ế.t thật thì con gái kế của nhà vua sẽ là người thừa kế hoàng gia trong tương lai.
Diệp Kiều đọc được tin tức mới hiểu Ưu Ưu cũng đến Nam Mĩ tìm thuốc giải cho Đường Thiếu Đình, vậy thì cô ấy cũng trải qua vụ nổ?!
Cửa phòng bệnh có lính đánh thuê trông coi. Ba ngày nay Đường Thiếu Đình phát tác nưm lần, bác sĩ chủ trị của anh nói có thể anh sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào khi phát bệnh, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng...
"Cô Diệp, bạn của cô đột nhiên ngừng thở rồi!" Y tá đi từ phòng bệnh ra nói với Diệp Kiều.
"bác sĩ đâu?! Cứu chưa!" Diệp Kiều lớn tiếng nói, cô đã không chợp mắt liên tục bốn đêm, hai mắt cô đỏ au nhìn rất dợ.
"Đang cứu rồi!" Y tá vội vàng nói.
Diệp Kiều hít một hơi sâu đi đến cửa phòng bệnh nhìn cơ thể Đường Thiếu Đình bật dậy và nằm xuống sau khi bị sốc bởi máy khử rung tim.
Nhìn cảnh này Diệp Kiều ủ rũ xoay người với vẻ mặt thất vọng, cô sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng ngụy trang cao gầy đang đứng cách đó không xa ...
Là Ưu Ưu!
Cô ấy mặc đồ ngụy trang, trong n.g.ự.c ôm một chiếc hộp đi về phía này. Sắc mặt cô ấy tiều tụy, dáng vẻ chật vật, đôi môi khô khóc, đôi mắt trong veo đen nhánh.
"Ưu Ưu, tim, tim anh ấy ngừng đập rồi!" Giọng Diệp Kiều run run nói.
Ưu Ưu không nói một lời loạng choạng bước tới, đụng phải cửa phòng và bước vào ...
Ưu Ưu đã bình an trở về, thế thì anh cũng về rồi đúng không!?!
Diệp Kiều không đi vào phòng bẹnh, mà là kích động chạy đến khúc ngoặt trên hành lang bệnh viện, cô cho rằng Lục Bắc Kiêu đang ở khúc ngoặt!
Nhưng mà trên hành lang làm gì có hình bóng của anh, đi đến cuối hành lang cũng không nhìn thấy anh, cô không thể làm gì khác hơn là quay về phòng bệnh, vừa đến cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Ưu Ưu lấy từ trong hộp ra một ống nghiệm, không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là thuốc giải!
Nhịp tim của Đường Thiếu Đình dường như đã khôi phục, điện tâm đồ cũng không còn là một đường thẳng tắp nữa.
Cô đi vào, nhìn bác sĩ mở ống nghiệm ra, lấy kim tiêm hút huyết thanh kháng thể rồi tiêm vào tĩnh mạch của Đường Thiếu Đình…
Ưu Ưu rốt cuộc cũng ném cái túi ướp lạnh mà cô ấy vẫn luôn giữ trong lòng, nhìn Đường Thiếu Đình đang hôn mê trên giường bệnh mà không chớp mắt.
“Ưu Ưu, cô có thấy chồng tôi không?”. Trong đầu Diệp Kiều lúc này chỉ toàn là Lục Bắc Kiêu, cô vội vàng hỏi.
Cổ họng khô như lửa đốt, Ưu Ưu nuốt nước bọt mới miễn cưỡng có thể phát ra âm thanh: “Sau khi chúng tôi lấy được thuốc giải, mật thất nổ tung, chúng tôi chạy trốn theo ống thông gió, sau đó đi tới chỗ phân nhánh, tôi chạy thoát theo đường ống bên phải, hình như anh ấy chạy theo đường ống bên trái…”
Giọng Ưu Ưu khàn khàn, lúc nói chuyện có thể nếm được mùi m.á.u tươi trong cổ họng: “Lúc tôi ra ngoài thì phát hiện mình đã bò đến căn cứ của K2, cũng chính là tầng hai biệt thự, không thấy trung tá Lục đâu, bởi vì có người đang đuổi g.i.ế.c tôi, tôi len lút rời khỏi K2, sau khi tìm được thuộc hạ tiếp ứng, tôi để lại hai người để tìm trung tá Lục rồi lấy thuốc giải trở về trước!”
Ưu Ưu cũng trốn ra được, chắc chắn anh cũng sẽ chạy thoát! Diệp Kiều không thể nào suy nghĩ đến thứ gì khác nữa.
Ba ngày nay, rất hiếm khi nhận được tin tức của mấy người Quỷ Ảnh, bởi vì tín hiệu bên kia không tốt, chỉ biết là bọn họ vẫn đang tìm.
Sau khi tiêm huyết thanh, Đường Thiếu Đình vẫn không có phản ứng, tiếp tục hôn mê.
“Ưu Ưu, tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây, cô cũng nghỉ ngơi một chút đi”. Cô nhẹ giọng nói, rồi mới phát hiện trên cánh tay trái của Ưu Ưu có vết thương.
Cô lại nhìn Đường Thiếu Đình đang hôn mê, người canh giữ anh ta không phải cô, cô không cần thiết phải ở lại đây, trông chừng anh ta tỉnh lại.
…
Trở về khách sạn, nhìn mình trong gương, Diệp Kiều mới nhận ra mình tiều tụy như ma, sau khi đi tắm, cô mặc áo sơ mi trắng của anh treo trong tủ, lên giường, nằm xuống là ngủ ngay.
Mấy ngày nay cô không biết mình đã vượt qua thế nào, hỗn loạn rối bời, cảm giác như con người mình không còn tồn tại trên thế gian.
Cảm giác này như cổ họng bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Cô mơ màng ngủ, không biết là đã ngủ hay là vẫn chưa chân chính đi vào giấc ngủ, trong đầu rất rối loạn, còn có thể nghe được tiếng vòi nước chảy, tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm.
Dường như còn nhìn thấy Lục Bắc Kiêu đã về, anh cạo râu trong phòng vệ sinh, anh để trần thân trên với cơ bắp màu đồng đầy gợi cảm, thân dưới chỉ quấn khăn tắm, đi đi lại lại trong phòng, dường như còn có thể cảm nhận được bàn tay anh cưng chiều xoa đầu cô…
Nhưng mà, sau khi cô tỉnh lại, trong phòng trống rỗng, nào có hình bóng của anh?
Đều là mơ!
Giấc ngủ này kéo dài khoảng mười hai giờ, nhưng lại không hề có cảm giác như đã ngủ rồi, đầu đau như sắp nứt!
Cô lại thử gọi điện cho mấy người Quỷ Ảnh, từng người từng người, không tắt điện thoại thì đang ở trong khu vực không có dịch vụ!
Cái cảm giác không thể nào thở nổi này càng ngày càng nghiêm trọng, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, lục tung cũng không tìm thấy điếu thuốc nào, cô không nghiện thuốc, nhưng mà khi tâm trạng thật sự trầm trọng, trong lòng đến mức khó chịu, cô sẽ hút một điếu!
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, tóc cũng không chải, tùy tiện cào vài cái, rồi cầm lấy chìa khóa trên bàn ra khỏi khách sạn!
Ban đêm tha hương nơi đất khách quê người, trên đường ngựa xe như nước, cô mặc váy dài bước tới quầy tạp hóa mua gói thuốc lá, dứt khoát mở ra, rút một điếu rồi hút, lúc người phụ nữ bán t.h.u.ố.c lá đòi tiền cô, cô mới phát hiện ra mình đi quá vội vàng, căn bản không mang theo ví tiền…
Diệp Kiều vô thức sờ túi, nhưng mà cô đang mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemia, đừng nói là túi, ngay cả túi bên trong cũng không có. Cô muốn trả thuốc lại, nhưng bao t.h.u.ố.c lá đã bị cô mở ra, điếu thuốc kẹp trong tay phải đã hút được một nửa, làm sao mà trả lại cho người ta được?
Con mẹ thật là bối rối!
Vệ sĩ bên cạnh lại còn không biết đi đâu mất rồi!
Chị gái bán t.h.u.ố.c lá ngượng ngùng ngập ngừng muốn đòi tiền nhưng lại thôi, Diệp Kiều cũng ái ngại: “Chị gái, chị, chị có tài khoản trực tuyến không? Tôi chuyển khoản cho chị, có được không?”
Cô lưu loát nói bằng tiếng T, nhưng mà, ngay cả điện thoại di động cô cũng quên đem theo.
Chị gái lắc đầu.
Năm 2008 không giống năm 2018, ngay cả trước gian hàng của mấy bác gái bán đồ trong chợ cũng đếu dán mã QR, có thể quẹt một cái là thanh toán.
“Người đẹp, để tôi cho cô mượn đỡ, cô sống ở đâu, tôi với cô đi lấy, được không?”. Trong ngọn đèn, một ông chú có vẻ thật thà nhìn Diệp Kiều, nhiệt tình nói.
Diệp Kiều trả lời không chút suy nghĩ: “Được! Khách sạn của tôi ở ngay phía trước, cảm ơn!”
Ông chú sảng khoái thanh toán tiền t.h.u.ố.c lá giúp cô, Diệp Kiều vội vàng đưa ông ta đi về phía khách sạn, không có tâm trạng nào để nói chuyện với ông chú, chỉ không ngừng nói “cảm ơn”!
Nicotin cũng không thể nào xua tan được cái cảm giác mắc nghẹn khó chịu trong cổ họng cô, ngay cả không khí cũng nóng bức, cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực.
Có một ham muốn hét lên trên đường phố!
Đây chính là cảm giác mà Lục Bắc Kiêu mất tích mang lại cho cô, muốn khóc cũng khóc không được, ngay cả cảm giác đau lòng cũng không lĩnh hội được, lại bị một cảm giác thở không nổi hành hạ…
Sau khi hoàn hồn, Diệp Kiều mới phát hiện ra là mình bị ông chú này dẫn đi, xung quanh không có người nào, khi nhận ra sự bất ổn và đang định xoay người lại thì có ba người đàn ông đi về phía cô, trong tay bọn họ là con d.a.o găm sáng chói.
Ông chú căn bản không phải tốt bụng giúp cô, mà là ác ý!
Diệp Kiều ảo não, đột nhiên nhận thấy chỉ số IQ của mình đều bị mấy ngày nay làm suy giảm rồi!
“Mấy người muốn làm gì?!”. Cô nặng nề ném t.h.u.ố.c lá trong tay xuống đất, hung ác nói.
Đánh một trận cũng được, giải tỏa hết đi!
Phía sau cô lại xuất hiện hai tên đàn ông côn đồ, tuy không thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy được ánh mắt thèm nhỏ dãi của chúng.
“Người đẹp, em nói xem bọn anh muốn làm gì?”
Đương nhiên là cướp sắc!
“Thức thời thì tránh ra hết cho tôi! Nếu không…tôi sẽ đánh mấy người tàn phế!”. Diệp Kiều ác độc nói, sau đó giơ nắm đ.ấ.m lên chuẩn bị tư thế đánh người, mà hai chân cô đang mang dép xỏ ngón!
Lúc ra ngoài vội vàng thế nào chứ?!
Một tên côn đồ trong đó căn bản không sợ cô, gã đi thẳng tới trước mặt cô, Diệp Kiều không chút do dự vung nắm đ.ấ.m ra ngoài!
Đối phương dễ dàng bắt lấy nắm đ.ấ.m của cô, còn tranh thủ sờ soạng trên mu bàn tay cô: “Quả nhiên rất mềm!”
Cô giãy dụa, phát hiện mình không có một chút sức nào, vốn đã không lợi hại như trước đây, gần đây lại không rèn luyện, như cái xác không hồn vậy, lấy đâu ra sức?!
“Buông ra! Nếu không…chờ chồng tôi tới, sẽ đánh từng người mấy người đến khớp xương cũng rã ra!”. Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là dọa bọn họ!
Lời nói ra khỏi miệng, cô cũng bi ai nhận ra, chồng cô mất tích rồi.
Cô cảm thấy đau nhói trong tim!
Cô đứng ngây ra như phỗng, quên mất giãy dụa, chạy trốn.
“Người đẹp, chồng em đâu? Đừng làm bọn anh sợ, đêm nay, bọn anh chính là chồng em!”. Tên côn đồ cười tà nói, dứt lời, gã buông nắm đ.ấ.m của Diệp Kiều ra, một tay vuốt lên gò má Diệp Kiều, cảm nhận làn da trắng nõn mịn màng…
Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, đắm chìm trong bi thương của mình, bàn tay heo của đối phương dời xuống từ gò má cô, định sờ soạng xuống cổ, n.g.ự.c cô…
“Lấy móng vuốt của mày ra!”. Trong bóng tôi, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên.
Giọng nói đó đủ để khiến Diệp Kiều đang hồn bay phách lạc được bơm đầy m.á.u sống, cô quay đầu, trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh lúc sáng lúc tối…
Toàn thân anh toát ra một luồng sát khí, đi về phía mấy tên côn đồ không biết sống chết, một tên côn đồ trong đó đang chấm mút, bàn tay vừa vặn đi tới chỗ n.g.ự.c của Diệp Kiều, định sờ thì đột nhiên một tiếng thanh thúy của xương cốt vỡ vụn vang lên!
Cái bàn tay heo kia bị bẻ ngược 90 độ ra đằng sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận