Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 178


Người giúp việc lão tham mưtrưởng thuê đều phụ nữ trung niên trung thực ở nông thôn hoặc là công nhân. Dì Hách này bình thường cũng trung thực an phận, không bao giờ làm gì quá đáng. Bây giờ bỏ thuốc bắt quả tang, bà nhất thời bối rối không nói ra lời.
"Ông nội! Dì Hách cho thuốc gì vào cháo cháu ấy!" Diệp Kiều lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận và hoảng sợ.
Lão tham mưu trưởng nghe xong lòng kinh hãi, sải bước đến.
"Tiểu Hách! Cháu làm gì vậy?!" Lão tham mưu trưởng nghiêm nghị nói, cũng nhìn gói giấy vuông vuông trong tay bà ta.
Dì Hách lúc này mới tỉnh táo vội muốn ném gói giấy vào trong lò sưởi. Lão tham mưu trưởng vẫn khỏe, ra tay cực chuẩn, nhanh chóng nắm lấy tay bà ta, ngăn bà ta hủy chứng cứ.
"Đây là gì?!" Lão tham mưu trưởng nghiêm nghị nói, cướp lấy tờ giấy kia, õ ràng là giấy dùng để kê đơn thuốc trong phòng khám nhỏ, trên đó có bột thuốc.
"Thủ, thủ trưởng, cháu, cháu đang thêm thuốc bổ cho Kiều Kiều thôi, là thuốc bổ! Giúp nâng cao tinh thần!" Dì Hách nói dối, chột dạ lắp bắp nói đến nỗi chính bà ta cũng không tin!
Lão tham mưu trưởng vốn là lão binh, chỉ một ánh mắt đã làm cô giúp việc run lên, "Nói dối! Tiểu Đổng!" Ông hừ lạnh, giọng nói trầm xuống.
Cảnh vệ Tiểu Đổng lập tức chạy tới, "Báo cáo thủ trưởng! Xin chỉ thị!"
"Tiểu Đổng, cậu cầm tờ giấy này đến bệnh viện quân khu phòng xét nghiệm, bảo họ xem xem rốt cuộc trên đó là thuốc gì! Nói là chỉ thị của tôi!" Lão tham mưu trưởng trầm giọng nói.
Tiểu Đổng nghiêm mặt chào, nghiêm nghị nói: "Được!"
"Đừng! Đừng... Lão thủ trưởng, cháu, cháu..." Dì Hách bất lực lại đau khổ.
"Dì Hách! Nhà chúng tôi hà khắc với dì sao? Sao dì muốn hại tôi? Nếu đó là thuốc bổ sao dì có vẻ mặt đó? Hay là dì có gì khó nói?!" Lúc này Diệp Kiều tiến lên nghiêm nghị nói.
Chắc chắn ông nội biết đây không phải thuốc bổ gì, là ông lo cho cô cho nên mới bảo anh Tiểu Đổng cầm xét nghiệm.
Bây giờ, cô nhất định phải ép dì Hách nói ra sự thật, không thể để bà ta chịu thay hết cho Tần Lan được!
Dì Hách lắc đầu, khóe mắt ửng đỏ, "Cô Kiều, đó thực sự là thuốc bổ...."
"Hừ! Dì không thừa nhận đúng không, anh Tiểu Đồng đã cầm đi xét nghiệm, đến lúc đó có kết quả xem dì nói thế nào? Dì Hách, nếu dì có khổ tâm gì thì cứ nói ra. Tôi nghĩ ông nội sẽ làm chủ cho dì, nếu không hành vi bỏ độc trong đại viện quan đội như gì thuộc hành vi hại quân nhân, sẽ bị xử nặng!" Diệp Kiều tiếp tục mạnh miệng hù dọa bà ta.
Lúc này lão tham mưu trưởng mới nhận ra có gì đó không đúng. Một giúp việc tự dưng đi hại cô chủ làm gì? Trừ khi có người sai.
Lòng ông cụ chùng xuống.
Sao dì Hách lại không biết hậu quả, nhẹ thì mất việc, nặng thì bị xử phạt, bà ta không ngờ rằng sẽ bị Diệp Kiều bắt quả tang!
"Cô Kiều Kiều, cái đó là thuốc xổ, là tôi... Không thích cô, muốn cô thi không tốt..." Dù Hách cúi thấp đầu nhận lỗi nói.
Bà ta nào dám khai ra Tần Lan, đắc tôi với Tần Lan thì bà ta càng chịu thiệt hơn.
Tần Lan nói nếu làm theo lời bà ta nói thì sẽ giúp đỡ công việc của con trai bà ở thành phố J, bà nhất định phải giúp đến cùng. Hơn nữa liều lượng nhỏ, Diệp Kiều ăn cũng chỉ có triệu chứng của bệnh viêm dạ dày ruột mãn tính, sẽ không nhận ra được, càng không phát huy ra do bà làm.
Vì tương lai của con trai bà cũng nhận việc này, nếu không đừng nói là công việc của con trai, ngay cả công việc của mình Tần Lan cũng sẽ quấy rối!
"Dì không thích rôi? Tôi có thù oán gì với dì? Sợ là có người sai bảo dì làm việc này? Tốt nhất là dì nên thừa nhận, đừng ngu ngốc mà nhận tội thay người khác!" Diệp Kiều lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận