Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 573
Lúc phát tác, cơ thể giống như có con thú lao ra điên cuồng kêu gào, lục phủ ngũ tạng cuộn lên đau đớn. Thực ra anh có thể chịu được đau đớn, như thứ không thể chịu đựng được chính là cơn ngứa ngáy khó dứt như hàng tỷ con kiến
đang gặm nhấm cơ thể anh.
Muốn c.h.ế.t không được!
Nghe Đường Thiếu Đình nói vậy Diệp Kiều hiểu anh khó chịu đến thế nào.
Hai ngày qua cho dù đi đông hay tay nếu có thể thuận lợi đi chuyên cơ cũng về nhanh.
"Anh Đình, anh chịu đựng thêm chút, có thuốc giải! Anh Kiêu đã đi lấy được thuốc giải rồi, lúc này hẳn đang trên đường về!" Diệp Kiều ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn Đường Thiếu Đình nằm trên giường bệnh, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, toàn thân đầy mồ hôi, an ủi anh.
"Thuốc giải gì? Lấy ở đâu? Sao Bọ cạp độc có thể tốt bụng nghiên cứu chế tạo thuốc giải, trừ khi..." Đường Thiếu Đình nói rồi quay đầu nhìn Diệp Kiều với vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Kiều thấy anh nhìn mình có vẻ không đúng lắm.
"Sao vậy? Anh Kiêu nói nhà khoa học Mỹ bị bắt có thuốc giải, anh ấy đi lấy!"
"Cậu ta đi chịu c.h.ế.t thì có!" Đường Thiếu Đình nghiến răng, "Bọ cạp độc từng nói cho dù có thuốc giải cũng chỉ có mình ông ta có thể lấy, người khác thì sẽ chết!"
"Đường Thiếu Đình! Anh có ý gì?!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Đường Thiếu Đình đ.ấ.m mạnh tay xuống giường, từ từ nhắm hai mắt lại nghiến răng nói tình hình thực tế. Anh nói nhất định Lục Bắc Kiêu đến căn cứ của K2 ở rừng rậm Amazon châu Nam Mĩ rồi!
Sau khi nghe anh nói xong Diệp Kiều mới hiểu được tại sao Lục Bắc Kiêu muốn giấu cô, không từ mà biệt!
Người cô lung lay, hít một hơi thật sâu.
"Em gái Kiều! Em đi ngăn cậu ta đi còn kịp! Nghĩ cách ngăn cậu ta lại! Cậu ta sẽ mất mạng đấy!" Đường Thiếu Đình kích động rống lên, còn nóng nảy hơn so với lúc phát bệnh.
Lục Bắc Kiêu không thể chết!
Anh ta và Diệp Kiều, không ai trong số họ xảy ra chuyện được!
Toàn thân Đường Thiếu Đình bị trói không giãy ra được, anh trừng to mắng nhìn Diệp Kiều vẫn bình tĩnh, "Em gái Kiều! Anh không lừa em! Anh ở K2 tám năm cũng chưa từng đến chỗ ấy! Nhưng anh biết nếu không có xác minh danh tính của Bọ cạp độc thì những người vào chắc chắn sẽ chết! ”
"Em tin anh ấy!" Diệp Kiều trầm mặc một hồi rốt cục lên tiếng, cô dứt khoát, ánh mắt kiên định.
Chua xót ở mũi dâng lên là vì cảm độc, bị Lục Bắc Kiêu làm cảm động...
Anh làm như thế một phần vì cô, một phần xuất phát từ lòng nghĩa hiệp của anh!
Cho dù về phương diện nào đi nữ, Lục Bắc Kiêu như vậy khiến cô rung động!
"Em gái Kiều! Em đừng ngốc!" Đường Thiếu Đình gào lên điên cuồng như muốn đánh thức Diệp Kiều, hốc mắt anh đỏ lên, "Em gái Kiều! Anh không hi vọng vợ chồng em xảy ra bất cứ chuyện gì! Anh ngưỡng mộ cặp đôi hoàn hảo các em! Ngưỡng mộ đến cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ cho hai người! Hai người không thể xảy ra chuyện, em nghĩ cách ngăn cậu ta đi, vẫn còn kịp, đừng để cậu ta vào đó!"
Diệp Kiều từ từ nhắm mắt lại siết chặt tay, nước mắt chảy ra, "Không, em tin tưởng anh ấy! Từ xưa đến nay anh ấy chắc chắn thành công! Anh ấy còn là Lục Bắc Kiêu!"
Cô tin anh sẽ sống, mang theo thuốc giải về!
"Em gái Kiều! Sao em có thể để cậu ta mạo hiểm thế hả?!" Đường Thiếu Đình tức giận nói.
Diệp Kiều không nói gì, đi ra hỏi Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh, hai người họ cũng nói thật.
Một mình cô chạy tới sân thượng bệnh viện, không khóc nữa mà thử gọi điện cho anh. Anh đã tắt máy rồi, cô gửi cho anh một tin nhắn.
"Lục Bắc Kiêu, em chờ anh bình an trở về!"
Tin tưởng anh đã trở thành một tín niệm của cô!
Không phải cô không lo lắng cho an nguy của anh để anh đi mạo hiểm vì Đường Thiếu Đình, mà đây là quyết định của anh!
Châu Nam Mĩ, rừng rậm Amazon, trường Hunter.
Mười hai năm trôi qua, Lục Bắc Kiêu lại đến đây lần nữa. Huấn luyện viên Will trước kia giờ đã là hiệu trưởng của trường Hunter thấy anh, huấn luyện viên ma quỷ từ mắng bọn anh "Đồ con heo" thấy anh liền kéo anh đi uống rượu.
Lục Bắc Kiêu sảng khoái đồng ý, hai người nói về lần huấn luyện đó, nhất là người đã cùng tốt nghiệp với anh cuối cùng trở thánh lính đánh thuê bị anh giết, tâm trạng hai người có chút chùng xuống.
"Nhưng tôi không hối hận! Tôi có lập trường và tín ngưỡng của mình! Bọn họ không nên xâm phạm lãnh thổ của đất nước chúng tôi, không nên rơi vào tay Lục Bắc Kiêu tôi!" Anh nói tiếng Tây Ban Nha trôi chảy, cầm chai bia cụng ly với Will, Will gật đầu liên tục!
"Số 10, cậu làm tốt lắm! Bọn họ là phản đồ và sỉ nhục của trường Hunter!" Will vỗ vai anh nói.
Hai người không nói về chuyện này nữa, tiếp tục uống rượu, trò chuyện về việc huấn luyện quân sự!
--
Máy bay trực thăng thả dây ở lối vào vuông góc với căn cứ K2. Lục Bắc Kiêu mặc đồ ngụy trang mang theo ba lô đang chuẩn bị lao xuống. Trên trực thăng, Huấn luyện viên Will nói, "Chúc may mắn! Số 10!"
Trên không trung cách vài trăm mét, anh đứng thẳng nắm lấy dây thừng ngẩng đầu, ngón trỏ tay phải và ngón giữ khép lại chỉ vào huyệt thái dương chào Will thật đẹp, sau đó nhanh chóng đi xuống.
Chỉ chốc lát sau bóng dáng màu xanh đã biến mất trong rừng rậm nhiệt đới.
Ở lối vào căn cứ của K2, lính tình nguyện cao to của các tổ chức khủng bố canh giữ, Lục Bắc Kiêu nói rõ ý định đến đây rồi lấy giấy chứng nhận ra.
"Anh bạn, anh là người thứ 20 tới đây chịu c.h.ế.t rồi! Vừa rồi còn có một nữ binh lính đi vào! Cũng là khuôn mặt người phương đông!" Lính gác cổng nhìn Lục Bắc Kiêu nói.
Một tháng trước, có thông tin cho rằng có một căn phòng bí mật trong căn cứ K2 mà không ai có thể vào được, bên trong cất giấu là tâm huyết cả đời của tập đoàn K2 cùng các loại độc và thuốc giải thu hút không ít lính đánh thuê tham tiền hoặc mạo hiểm và người đam mê thám hiểm đến.
Nhưng kết quả bọn họ đều chết!
Lính canh gác cửa không thèm quan tâm, cứ để họ vào thì chết!
Nhưng cấp trên đã đưa ra quyết định sẽ nổ tung căn phòng bí mật đó trong tương lai!
Lục Bắc Kiêu không để ý đến bọn họ, anh lấy điện thoại ra, sau khi mở máy có tín hiệu thì thấy tin nhắn Diệp Kiều gửi.
Anh đứng một bên sau khi nhắn xong tin gửi đi thì lập tức tắt máy. Anh vào căn cứ của K2 cũng chính là căn biệt thự trông vô cùng xa hoa này, nóc biệt thực còn là sân bay.
Nơi này đã bị tịch thu, phòng thí nghiệm của K2 đều nằm dưới lòng đất.
Phòng thí nghiệm cũng đã bị tịch thu từ lâu, chỉ có một mình anh vào, xuyên qua phòng thí nghiệm không người nhanh chóng đi vào.
Cánh cửa của căn phòng bí mật là một cánh cửa kim loại có ánh bạc là kim loại tổng hợp và không thể phá hủy được. Tuy nhiên cánh cửa vừa mở ra đã có mùi xác c.h.ế.t hôi thối đập vào mặt.
Ổ khóa điện tử dùng võng mạc bên phaả đã bị người ta cho nổ từ lâu, hẳn là người vào đầu tiên ép mở ra.
Cho nên cơ quan bên trong cũng đều ở trạng thái mở!
Đi vào mật thất, mùi t.h.i t.h.ể ngày còng nồng, cách đó chừng năm mươi bước có một t.h.i t.h.ể đã phân hủy rất nặng nằm dưới đất, cho nên vị trí của t.h.i t.h.ể hẳn là của ải đầu tiên.
Xác c.h.ế.t này trở thành một biển báo.
Sau đó có thể thấy được người này c.h.ế.t do mũi tên độc! Một mũi tên sắc bén! Một mũi tên sắc nhọn đ.â.m vào giữa trán anh ta, người này đã hoàn toàn thya đổi lộ ra xương có màu đen cho thấy mũi tên này có kịch độc!
"Phụt" một mũi tên sắc bén b.ắ.n về phía anh, anh nghiêng người né đi, tiếp theo là nhiều mũi tên hơn, anh rút d.a.o găm lưỡi lê ra hất những mũi tên này đi!
Lưỡi đao và mũi tên va chạm vào nhau tạo thành tiếng bốp bốp, khoảng 5 giây sau đã không còn mũi tên b.ắ.n ra nữa. Anh không biết tiếp đó còn hay không, chỉ lao đến góc tiếp theo với tốc độ của một mũi tên!
Cửa thứ nhất xem như đã qua, mùi t.h.i t.h.ể hôi thối ngày càng đậm, nhất định phía trước còn nhiều t.h.i t.h.ể hơn...
--
"Lời hứa sống c.h.ế.t có nhau, cùng sống bên nhau bách niên giai lão trước đây vẫn nhớ rõ, không dám không về!"
Diệp Kiều nhìn tin nhắn Lục Bắc Kiêu gửi đến thì hiểu ý cười, lại có chút nước mắt.
Cô biết trong lòng anh tin chắc rằng mình có thể trở về an toàn!
Bởi vì anh biết cô không thể mất anh! Ba đứa con của họ không thể mất đi người cha là anh!
Trong phòng bệnh Đường Thiếu Đình lại phát bệnh, trông dáng vẻ đau khổ kia của anh như muốn c.h.ế.t đi.
Hai ngày nay cũng không biết Ưu Ưu đi đâu vẫn không thấy đến.
Buổi sáng lúc Tiểu Thất gọi video đã nói, Ưu Ưu chính là người phụ nữa kiếp trước Đường Thiếu Đình cô phụ. Lúc anh c.h.ế.t còn đồng ý với cô ấy kiếp sau sẽ đối xử tốt với cô ấy...
--
Cửa thứ hai bên trong hành lang mật thất, lính đánh thuê trang bị đầy đủ b.ắ.n vào anh, nhưng trên thực tế không có binh lính, đạn là thật. Anh nhanh chóng phát hiện mánh khóe, tránh được đạn! Trên mặt đất có nhiều t.h.i t.h.ể hơn, những người này đều bị đạn b.ắ.n chết, những binh lính kia thực ra là hình ảnh dùng để mê hoặc bọn họ.
Trong lối đi kín mít, mùi thối của xác c.h.ế.t bốc lên nồng nặc, những xác c.h.ế.t trên mặt đất bị chia thành hai phần, có người vỡ thành từng khối.
Người phụ nữ mặc ngụy trang giống như một nữ quân nhân bịt mũi nghĩ xem những người này đã c.h.ế.t như thế nào, ải này là ải gì.
Một đường laser cắt về phía eo của cô, cô nhanh chóng ngửa người ra sau, lưng gần như chạm đất tránh đường laser này.
Ngay sau đó một đường xiên được cắt về phía cô, cô nhìn vào tường để né tránh một cách dễ dàng. Lúc này, cô đã không nhận một đường laser hình lưới đang đi về phía cô, lúc cô quay người đường laser đó gần như đã đến trước mặt cô.
Cô lập tức lùi lại, đường laser cũng đang di chuyển, điều khiến cô tuyệt vọng là lúc quay người có một đường laser đang chờ cô!
Chẳng trách tới đây là chịu chết!
Không có điểm an toàn nào cả, nó còn luẩn quẩn hơn cả cảnh trong phim!
Cô chỉ từ từ nhắm mắt lại chịu chết, chỉ mong không có cảm nhận được nỗi đau rồi chết...
Cô vẫn chờ, chờ cái c.h.ế.t đến, kết quả vẫn còn thở được...
Cô mở mắt ra, đường laser phía trước phía sau đâu rồi?!
Chuyện sao vậy?!
Vẻ mặt Ưu Ưu vô cùng nghi ngờ, lúc này cánh cửa của lối laser đã mở, một bóng người mặc quân nhân cao lớn mạnh mẽ đi vào, chính là Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu cũng không ngờ nữ quân nhân ấy lại là cô, tuổi còn nhỏ mà thật to gan, lại còn vào được đến cửa thứ ba rồi!
"Trung tá Lục, anh làm thế nào vậy?" Ưu Ưu tò mò hỏi, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Cuối cùng vẫn là sợ chết! Nhất là c.h.ế.t thảm như vậy!
"Rất đơn giản, tôi tìm được phòng điều khiển của cửa này, đi tắt máy tính!" Anh trầm giọng nói.
Hóa ra là như vậy...
Nhìn anh rất nghiêm túc, lạnh lùng, không ngờ thông minh như thế!
"Cô đi ra ngoài đi! Cửa thứ ba đã thế này sau này cô trốn không thoát đâu, tôi cũng không rảnh cứu cô!" Lục Bắc Kiêu nhìn Ưu Ưu, trầm giọng nói.
Ưu Ưu không phải người không biết lượng sức mình, "Trung tá Lục! Anh cẩn thận đấy!"
Nói xong cô nhấc ba lô lên và quay lại.
Lục Bắc Kiêu sợ cô ấy quay lại nên khóa trái cửa laser lại không cho cô ấy vào nữa. Còn anh tiếp tục đi sâu vào bên trong...
Quay trở lại dọc theo con đường ban đầu, những cơ quan đó không hoạt động, giống như chúng chỉ hữu dụng khi tiến vào, Ưu Ưu nhanh chóng ra ngoài mật thất. Cô cũng nghe thấy Lục Bắc Kiêu nói thuốc giải ở đâu nên mới theo tới, một mình cô đến không mang theo một ai khác, không thể đi nữa, nếu không:-
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cô dừng chân, ngược lại với ánh sáng cô có thể nhìn thấy ở lối vào của tầng hầm, từng tên lính đánh thuê cao to, vũ trang đầy đủ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô vô thức rút s.ú.n.g ngắn trên người ra nhưng lại nghe có người trong số bọn họ nói: "Tiểu công chúa nước T, xin lỗi rồi!"
Tuy nhiên một cơn mưa đạn bay về phía cô, Ưu Ưu vốn đang đứng đó di chuyển nhanh vài bước sau đó cuộn người thành quả bóng lăn vào một góc, đạn b.ắ.n về phía mặt đất chỗ cô. Cô nhanh chóng đứng lên chạy về phía mật thất.
Những lính đánh thuê thấy cô chạy thì vội đuổi theo.
"Cô bé này đúng là rất gian xảo!" Lính đánh thuê đuổi theo cô cảm khái.
"Tiểu công chúa nước T, cái danh tiểu hồ ly không phải gọi không vậy thôi!"
Ưu Ưu chạy thẳng đến cánh cửa của căn phòng bí mật đầu tiên, những tên lính đánh thuê kia mau chóng đuổi theo, cô kéo cảnh cửa mở cửa mật thất và đi về phía trước, mũi tên bí mật b.ắ.n ra.
Đi qua cửa thứ nhất một lần rồi nên cô đã quen. Cô xoay người nhảy lên nghiêng người, hàng loạt động tác tùy tiện né tránh những mũi tên độc kia. Sáu tên lính đánh thuê còn lại hai, Ưu Ưu tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ tiếp tục đuổi theo.
Đến cửa thứ hai cô làm tương tự, những tên lính đánh thuê kia tiếp tục đuổi theo cô b.ắ.n vào những hình ảnh lính đánh thuê giả. Ưu Ưu hét lên ngã xuống, hai tên lính đánh thuê còn lại lập tức tiến lên g.i.ế.c cô!
--
Hai mươi người đi trước đều đã c.h.ế.t ở ba cấp đầu tiên, không có một t.h.i t.h.ể nào ở cửa thứ tư, sạch sẽ, yên lặng.
Lục Bắc Kiêu đứng ngoài cửa xuyên qua kính cường lực nhìn vào bên trong, tường nhẵn như gương, anh không nhìn thấy cạm bẫy hay cơ quan nào.
Anh vẫn cẩn thận mặc áo phòng độc rồi đi vào trong, máy dò độc trên người không phát ra bất cứ cảnh báo nào. Anh mặc bộ đồ bảo hộ chống hóa chất màu trắng và đeo mặt nạ phòng độc, đồng thời cầm một khẩu s.ú.n.g lục đen trên cả hai tay, người ở thế phòng ngự cẩn thận đi vào trong từng bước từng bước một, mắt quan sát bốn phía.
Dù đã là một quân nhân hơn 30 tuổi, trên người đàn vết thương, mảnh đạn vẫn còn găm vào đường nối xương bả vai phải, nhưng do tập luyện nghiêm khắc theo kiểu biến thái nên hiện tại thể lực vẫn có thể giữ tiêu chuẩn ở độ tuổi 20, thêm nhiều năm thực chiến nên hiện tại tố chất của anh hoàn toàn bậc nhất!
Lúc đi đến cửa cuối anh cảm nhận được vách tường phía sau có động tĩnh, anh vội quay người, s.ú.n.g trong tay nhắm thẳng vào.
"Tôi rất hiếu kỳ thằng nhóc nào sẽ là người may mắn thấy đoạn video này!" âm thanh thuộc về Bọ cạp độc vang lên, Lục Bắc Kiêu tháo mặt nạ phòng độc xuống nhìn đoạn video của Bọ cạp độc trên vách tường.
Ông ta ngồi trên xe lăn, trong tay cầm xì gà, nở nụ cười âm hiểm.
Khóe miệng Lục Bắc Kiêu nở nụ cười trào phúng đối mặt với hình ảnh của Bọ cạp độc, nghĩ đến ông ta đang ở mười tám tầng địa ngục, không ngờ Lục Bắc Kiêu anh còn có cơ hội nhìn thấy đoạn video này!
"Quỷ xui xẻo, tin tôi đi, đừng đi về phía trước nữa bởi vì chỉ có một con đường chết!" Bọ cạp độc lại nói còn giơ ly rượu vang ra hiệu mời trước ông kính.
"Bọ cạp độc, ông nghỉ ngơi ở địa ngục đi!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, hình ảnh của Bọ cạp độc biến mất khỏi bức tường, anh tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc vừa định mở cửa lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, anh xoay người lần nữa, s.ú.n.g nhắm chuẩn.
"Là tôi!" Ưu Ưu vịn vách tường, lớn tiếng nói.
Bàn tay đeo găng đen của cô ấy che đi cánh tay trái của mình, như thể bị thương!
Ưu Ưu nhanh chân đi về phía anh, "Tôi nhất định phải đi cùng anh, bên ngoài có người truy sát tôi bị tôi dẫn vào mật thất, c.h.ế.t hết rồi!"
Vừa rồi cô cố ý ngã xuống dẫn hai tên lính đánh thuê kia vào, bọn họ vừa định đến gần cô đã bị đạn trong cơ quan b.ắ.n trúng, c.h.ế.t toàn bộ. Cô nghe thấy tên lính đánh thuê nói với đồng bọn bên ngoài, bọn họ đang chờ chiến thắng ở bên trên, cho nên nếu cô đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm!
Một cô gái 22 tuổi đứng trước mặt Lục Bắc Kiêu, vẻ mặt không sợ, nét can đảm hiện lên lông mày hoàn toàn không phải là bạn gái của Đường Thiếu Đình như một bình hoa giống tưởng tượng của anh.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, anh kéo cử ra ngoài, Ưu Ưu đuổi theo.
Đến khu vực an toàn, Lục Bắc Kiêu lấy ra một cuộn băng gạc trong ba lô và ném cho cô. Anh cũng không hỏi cô bị ai truy sát, cô là công chúa vương thất, chuyện tranh quyền đoạt vị là bình thường.
Cô kéo một đoạn băng gạc dài rồi ngậm một đầu vào miệng, tay phải quấn từng lớp băng gạc lên tay trái. Cô không trúng đạn mà chỉ bị viên đạn b.ắ.n sượt qua.
Cô đã được huấn luyện bài bản khi tự băng bó cho mình, như một quân nhân chuyên nghiệp!
Ở trước mặt người ngoài, Ưu Ưu rất ít nói, lạnh lùng, bình tĩnh, trưởng thành, không giống như ở trước mặt Đường Thiếu Đình, khi đó là một gương mặt khác, đó cũng là dáng vẻ chân thực cô vốn nên có.
Lục Bắc Kiêu vẫn không giúp đỡ, chỉ là lúc cuối lấy d.a.o quân dụng ra cắt băng gạc cho cô.
"Trung tá Lục, tôi sẽ cố gắng không kéo chân anh!" Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, áo ba lỗ đen đội mũ rằn ri, hai tay đeo găng tay đen kiên định nói với Lục Bắc Kiêu.
"Cô hãy nghe cho kỹ, bây giờ đi còn kịp, cửa cuối cùng chính là phòng chứa đồ. Vừa rồi Bọ cạp độc đã nói trong video đó là con đường chết, chắc chắn ông ta không để người ngoài lấy đi "Trái tim" của K2, chắc chắn có mai phục lớn! Cô tìm con đường khác chạy thoát có cơ hội lớn hơn đấy!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Ưu Ưu lại lắc đầu, "Nhất định bọn họ sẽ đi vào, không còn lối ra khác! Trước khi đến tôi đã chuẩn bị c.h.ế.t rồi! Nếu không có anh ấy thì sáu năm trước tôi đã c.h.ế.t rồi! Đi thôi!"
Cô không sợ nói.
Nhưng đương nhiên trong lòng cô không muốn chết, cô muốn lấy được thuốc giải chữa khỏi bệnh cho Đường Thiếu Đình, tiếp tục trêu đùa anh chờ anh yêu mình rồi mới gả cho anh, sinh một đội bóng!
Lục Bắc Kiêu không khuyên nữa, anh chưa từng nói nhiều vì ai cả. Anh đang mặc một bộ đồ bảo hộ chống hóa chất màu trắng, đưa mặt nạ phòng độc cho cô đề phòng bất trắc.
Bên trong phòng chứa đồ không có khí độc, không có bẫy, giống như một phòng thí nghiệm bình thường, tủ lạnh đang mở tỏa ra hơi lạnh, bên trong đặt từng tầng ống nghiệm, bên trên ống nghiệm đều có nhãn hiệu và số hiệu.
Lục Bắc Kiêu và Ưu Ưu chia nhau ra tìm thuốc giải của Đường Thiếu Đình, lão khoa học kia nói số hiệu là: K2:--C.
Ưu Ưu tìm thấy cái ống này trong tủ đông chỗ cô tìm, Lục Bắc Kiêu lấy chiếc tủ lạnh nhỏ đã chuẩn bị trước từ trong ba lô ra và đặt ống nghiệm vào đó!
"Quỷ xui xẻo, tôi nói chỉ có một đường chết, không lừa anh đâu! Nơi này sẽ nổ tung sau 30 giây nữa, hiện tại cửa đã được tự động khóa kín, dám động vào trái tim của K2? Xuống địa ngục đi!" Giọng của Bọ cạp độc lại vang lên. Đó là một bản ghi âm được làm khi ông ta còn sống, gần như đồng thời Lục Bắc Kiêu vọt tới cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa chết!
Ngoại trừ cánh cửa kia nơi này không còn cánh cửa nào khác, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, dường như đang đếm ngược...
Bạn cần đăng nhập để bình luận