Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 473


Tin tức cho biết, hai nhân viên tình báo trong nước của tổ chức K2 đã bị bắt, chi tiết cụ thể được giữ bí mật và không được tiết lộ.
"Hẳn là còn hai nữa."
"Buổi sáng anh đã nhận điện thoại, đừng sợ, cục An ninh Quốc gia không phải ăn chay, lần này tất cả nhân viên tình báo bị bắt đều là những con bọ cạp độc hèn nhát, trong thời gian ngắn sẽ không khinh suất nữa đâu" Lục Bắc Kiêu nói thật, nhắc đến Bọ cạp độc lòng anh đầy xem thường.
"Em không thèm sợ đâu anh Kiêu, bên chúng ta có cài người bên cạnh Bọ cạp độc thì sao?" Diệp Kiều tò mò hỏi.
Lục Bắc Kiêu nhìn cô, "Đều là cơ mật, anh làm lính không biết nhiều." Đây là nói thật, nhưng cũng nghe nói bên ta phái rất nhiều nội ứng đi, kết cục thê thảm. Anh cũng nhớ đến Een, không biết Een có phải là nội gián trong nội bộ K2 không.
Đã lâu rồi chưa thấy tin tức của Een.
Đối với Een này, anh không thể nào tra được.
"A Bọ cạp độc c.h.ế.t tiện, nhất định sẽ c.h.ế.t không yên lành" Diệp Kiều ra vẻ kích động, trong lòng lại tính toán rốt cuộc nên tìm ai chịu bán mạng cho cô xâm nhập vào nội bộ K2 đây.
Một điều chắc chắn là người đi làm nội gián cho cô vì kiếm tiền sẽ không đáng tin cậy. Có thể bán mạng vì cô thì có thể bán mạng vì tiền của Bọ cạp độc, không thể tin.
Nhờ vào gì đây
"Nhóc con, nghĩ gì thế? Dù trứng gà rau xanh khó ăn cũng phải ăn. Tốt nhất là chủ động giao đồ ăn vặt rác rưởi ra đây, nếu không bị anh tìm thấy thì trong toàn bộ thời gian đừng nghĩ ăn một miếng đấy." Ông Lục nghiêm khắc nói.
"Anh có thể lục soát mới là lạ" Diệp Kiều nhỏ giọng thì thầm, nhắm mắt ăn trứng gà, rau xanh
Sau một thời gian sẽ ổn thôi, cô còn nhớ kiếp trước khoảng vào 4 tháng thì không buồn nôn nữa, chỉ vừa cảm nhận được niềm vui mang thai, có chút tình cảm với Lục Tiểu Cổn thì bé đã không còn nữa.
Sau khi ăn no, cô vừa ra ngoài, ra đến cửa thì thấy người tuyết chất đống ngoài sân.
Cô đang uể oải thở dài, lập tức tỉnh táo.
Trong sân, hai người tuyết lớn đứng trước hai người tuyết nhỏ.
Cha đội mũ nồi đen và quấn khăn rằn ri ở cổ, mẹ để tóc gợn sóng và mặc váy, một cậu bé đang đứng trước mặt mẹ, bên cạnh là một bé gái thắt hai b.í.m tóc.
Một gia đình bốn người ấm áp.
Diệp Kiều bất giác cười lên, "Đại im lìm, nói xúc hết tuyết đi, kết quả..."
Lục Tiểu Cổn, con và em gái thấy cha của con chuyên làm người tuyết, giống như điêu khắc trên tuyết, không giống cô, người tuyết làm đều bị Lục Tiểu Cổn chê xấu.
"Lục khó chịu lấy máy ảnh của em ra đây, em muốn chụp ảnh!" Diệp Kiều gọi to.
"Em ngoan ngoãn đứng ở hành lang đi, không được đi ra" Trên lầu vang lên tiếng cảnh cáo của ông Lục đang giặt quần áo.
Cô ngoan ngoãn đứng ở hành lang khô ráo chờ anh đưa máy ảnh đến. Có anh nắm tay cô mới có thể đi vào tuyết chụp ảnh.
Chỉ chốc lát sau bông tuyết lại bay trên bầu trời, cả ngày Lục Bắc Kiêu không ở căn cứ vẫn luôn ở nhà làm việc nhà chăm sóc cô, không ai nhắc tới anh tối hôm qua say rượu. Anh nói đi chuẩn bị đồ ăn cho cô, bảo cô ngoan ngoãn chờ.
Diệp Kiều vừa kết thúc cuộc điện thoại với mẹ ở quê thì một số lạ khác gọi đến.
"Em gái, con nhớ anh chứ" Giọng người đàn ông vang lên, mang đậm hương vị Quảng Đông trong tiếng phổ thông sứt sẹo của anh ta.
"Anh Đình, anh không ở trên đường." Diệp Kiều nhíu mày, không có cảm giác e ngại gì với người nay.
Lúc này người đàn ông mặc áo da, miệng phì phèo điếu thuốc, cười nham nhở.
Cô nhớ rõ anh.
Anh ta rất vui vì cô đã nhớ đến anh ta.
"Em gái, sao Đình Tử anh lại c.h.ế.t được?" Đường Thiếu Đình cười nói, ném điếu thuốc xuống biển.
"Vậy chúc mừng anh! Anh Đình cũng không phải muốn đến đại lục để trả thù chúng tôi chứ?" Diệp Kiều cười hỏi, Đình Tử anh ta hẳn không phải loại người như vậy!
Ý cười trên khóe miệng Đường Thiếu Đình lớn hơn, "Em gái xem thường anh rồi! Anh Đình từ xưa đến nay có chơi có chịu!"
Diệp Kiều cũng cười, "Vậy được rồi! Nếu không em sợ anh đến sẽ chịu chết! Các anh em của anh đâu? Như thế nào rồi? Tương lai có tính toàn gì rồi?"
"Không phải em gái muốn báo anh cho cảnh sát chứ? Không cần ác như vậy chứ?" Đường Thiếu Đình dựa vào lan can, gió biển thổi qua, trên khuôn mặt tuấn tú đều là nụ cười vui vẻ.
"Anh Đình! Diệp Kiều em cũng là người nghĩa khí! Chỉ cần anh không xúc phạm tôi, em cũng sẽ không xúc phạm anh! Chồng em cũng vậy!"
"Em gái, anh Đình thực sự rất thích em đấy!" Ý cười trong mắt Đường Thiếu Đình rất nghiêm túc, khẽ cắn môi kiềm ném cảm giác tiếc nuối trong lòng.
Diệp Kiều sửng sốt một chút, từ giọng điệu thản nhiên của đối phương truyền ra có vẻ nghiêm túc.
"Người thích em bình đều đều phải chết, bị em và chồng em hành hạ chết!" Cô cười nói, "Anh Đình, sau này đừng liên lạc với em nữa! Chúc anh may mắn!"
Cô dứt lời lập tức cúp máy.
"Bà Lục gọi điện với ai thế?" Lục Bắc Kiêu mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn đi vào cửa, vừa đổi giày vừa hỏi.
"Mẹ em, mẹ ở quên! Mẹ hỏi tết năm nay chúng ta có về quê không..." Đình Tử kia sau này đừng liên lạc cô nói dối, nhưng vừa rồi đúng là đã gọi cho mẹ.
Ở quê đã sớm giàu có, còn xây một tòa nhà ba gian kiểu Tây ở quê, để tiện cho họ về quê nên cha đã xây mỗi tầng một bồn cầu và bình nước nóng, sân trước sân sau đều bố trí làm vườn hoa...
"Thịt dê nướng!" Diệp Kiều kích động nói khi thấy anh đặt nồi lẩu bằng đồng lên bàn.
"Xem em thèm kìa!" Lục Bắc Kiêu cưng chiều nói.
"Anh Kiêu, em yêu anh c.h.ế.t mất! Hu hu.... Cha mẹ ruột không bằng chồng chồng của em!" Diệp Kiều nói ngọt chạy đến trước mặt anh gần như muốn nhảy lên, hôn một cái lên mặt anh, "Tuyết rơi ăn lẩu là ngon nhất!"
Thấy dáng vẻ vui mừng không ngậm được miệng của cô, trong lòng Lục Bắc Kiêu cũng vui vẻ, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra hôm qua!
Chỉ chốc lát sau đôi vợ chồng trẻ ngồi bên nồi lẩu nóng hổi, không chỉ có thịt dê còn có các loại viên, nấm kim châm, rau muống, bắp cải…
Hưng phấn nhất chính là còn có cả tương ớt.
Nhưng ông Lục kiểm soát cô chặt chẽ, không cho cô ăn cay quá nhiều, thịt dê cũng phải chín hết rồi mới có thể ăn tránh kí sinh trùng ảnh hưởng đến thai nhi.
Lúc Lục Bắc Kiêu sắp xếp lại tủ quần áo, trong lúc vô tình phát hiện ra một túi chân gà, anh buồn cười, cô giấu trong tủ quần áo!
Anh đặt lại chỗ cũ, để yên cho cô!
Thời đại này không có cái gọi là hồ sơ khám thai, nhưng mỗi tháng Diệp Kiều đều kiên trì đến bệnh viện khám thai.
Qua bốn tháng triệu chứng nôn cuối cùng đã mất, cảm giác thèm ăn tăng lên rất nhiều, cô thích ăn mọi thứ không kén ăn, bụng to dần lên, sinh đôi thì khác hẳn.
Bệnh viện cấm kiểm tra giới tính thai nhi, nhưng Diệp Kiều thực sự rất tò mò.
Lúc đó bụng cô đã lớn nằm trên giường siêu âm lo lắng ôm chặt lấy ga trải giường, bên cạnh vẫn có bà Đỗ đi cùng.
"Ôi, bà Đỗ, chúc mừng nhau, thấy một cô cháu gái nhỏ của bà rồi!" Bác sĩ nữ kia nhỏ giọng nói.
"Thật sao, đứa còn lại thì sao?" Bà Đỗ kích động nói.
Đây thực sự đôi long phượng, Diệp Kiều kích động nghĩ. Đây là em gái, đứa còn lại nhất định là trai, Lục Tiểu Cổn chính là bé trai!"
Trên màn hình máy tính đen trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng thai nhi, bác sĩ cầm thiết bị thăm dò trượt trên bụng to của Diệp Kiều, còn nhẹ nhẹ quơ.
"Còn xấu hổ nha, mặt cũng không cho nhìn. Đứa bé đưa lưng về phía chúng ta không thấy rõ giới tính, còn nhỏ hơn bé vừa rồi." Bác sĩ nhìn màn hình máy tính nói, bà lại di di máy dò, bé còn ngại ngùng còn không chịu quay người.
Lục Tiểu Cổn: Bé cưng này lạnh lùng!
"Nhỏ hơn bé vừa rồi xem ra không phải bé trai, hai bé gái. Ai da, lần này tôi lại có thêm hai cháu gái rồi!" Bà Đỗ cười ha ha, cười đến độ lộ ra hai cằm rồi.
Diệp Kiều nghe nói có thể là hai bé gái thì lại trợn tròn mắt.
"Mẹ, sao lại là hai bé gái?"
"Kiều Kiều à, đứa còn lại nhỏ hơn bé gái khác, mặc dù không chắc chắn nhưng 80% cũng là con gái!"
Còn nhỏ hơn bé gái khác?!
Nếu là bé trai hẳn phải lớn hơn bé gái đúng không?
"Kiều Kiều, sao thế? Hai bé gái không tốt sao? Ai nha, mẹ nghĩ đến hai đứa cháu gái sau này thắt bím, mặc váy nhỏ xinh giống như búp bê là tim mẹ muốn tan chảy rồi!"
Diệp Kiều nở nụ cười gượng, trong lòng lại buồn buồn. Ban đầu thai đôi cô sợ không phải Lục Tiểu Cổn, lần này còn có thể là hai bé gái, Lục Tiểu Cổn đi đâu rồi?!
Diệp Kiều về đến nhà vẫn chưa chịu tin trong hai đứa bé không có Lục Tiểu Cổn.
"Lục Tiểu Cổn, con lừa mẹ đúng không? Con sẽ không đầu thai đúng không? Chỉ nhìn ra một bé gái, còn bé hơn đứa đầu, sao có thể là bé trai được?!" Cô ngồi trên giường, hai tay vuốt ve cái bụng to, hoảng hốt nói.
Lục Tiểu Cổn: Đồ ngốc, là em gái ngang ngược quá, cướp hết dinh dưỡng của con!
Rõ ràng Diệp Kiều cảm giác được thai động mạnh, 22 tuần đã có thể thấy rõ thai động, nhưng giống như có hai đứa trẻ đang đánh nhau ở bên trong.
Cảm nhận được hai đứa bé đang động đậy, lòng cô vui mừng, "Nói không chừng Lục Tiểu Cổn biết cha nó thích con gái nên đầu thai thành con gái thì sao.... Lục Tiểu Cổn bất công, đưa em gái đến với cha con! Sau này mẹ sẽ rơi vào bình dấm chua đấy!"
Cô đã học được cách tự an ủi mình để điều hòa tâm trạng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ không phải là Lục Tiểu Cổn, vẫn đau đến khó chịu...
Lục Tiểu Cổn: No! Con là Cổn gia!
Mỗi ngày tiếng còi gọi buổi sáng ở đại viện vang lên, hai đứa bé đúng giờ "Gọi" cô dậy, nói chính xác là đá tỉnh.
Không hổ là hậu duệ của quân nhân!
Diệp Kiều phát hiện hai đứa bé sẽ phấn khích khi nghe thấy tiếng chuông báo thức, kích động khi ngh thấy tiếng nhịp hô của các binh sĩ trên thao trường, có thể nhảy trong bụng khi nghe thấy tiếng s.ú.n.g từ trường bắn!
Có thể là hai bé gái sao?!
Không phải là hai bé trai đấy chứ?!
Thích quân sự như thế mà!
Bụng cô to, cô hái rau quả tươi trong sân nhỏ của ông nội rồi sang nhà ông bà nội bên cạnh.
Ngày sinh dự tính là trung tuần tháng tám, hiện tại đã là tháng sáu.
Bà cụ thấy cô thì bước đến nhận giỏ thức ăn trong tay cô, "Kiều Kiều, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Bụng cháu lớn thế bà nhìn mà hoảng, chỉ sợ cháu đụng vào đâu đó!"
"Bà nội, cháu nào có yếu ớt như vậy. Cháu hoạt động nhiều sau này cố gắng còn có thể sinh tự nhiên nữa!" Diệp Kiều ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cười nói.
Tuy nói bình thường sinh đôi đều mổ nhưng nếu đúng vị trí thai nhi và điều kiện cho phép cô vẫn muốn sinh tự nhiên.
Lão tư lệnh Lục đi tập thể dục buổi sáng về thấy cháu dâu thì vui tươi hớn hở, "Kiều Kiều à, cháu đã lấy tên cho hai đứa bé chưa?" Lão thủ trưởng luôn kiệm lời trông nghiêm túc, hòa ái hỏi.
Nhắc đến tên cô thấy đau đầu, suýt nữa muốn nói một đứa bên Tiểu Cổn, một đứa tên Tiểu Đản!
Cô nói ra sợ ông bà nội ghét vì không có văn hóa!
Bình thường cô từng nghĩ nếu thực sự là hai bé gái, nhũ danh là Lục Tiểu Noãn và Lục Tiểu Manh, hai áo bông nhỏ ấm ấm dễ thương.
*Ở Trung bé gái gia đình hai gọi yêu là áo bông nhỏ
Nhưng nhìn biểu hiện bình thường của hai đứa bé trong bụng cô, tương lai có thể ấm áp dễ thương mới lạ!
"Ông nội, cháu vẫn chưa đặt ạ, anh Kiêu cũng không nói. Ông nội, ông đặt giúp chúng cháu đi!" Diệp Kiều cười nhẹ nói, nghĩ thầm lần này tốt rồi, tên ông nội đặt chắc chắn hay hơn cô đặt nhiều! Trước kia Lục Tiểu Cổn rất ghét tên của cậu, nhiều lần nhấn mạnh tương lai đặt tên cho cậu thật ngầu.
Tên của anh Kiêu nhà cô và Lục Bắc Trì đều là ông nội đặt, Kiêu dũng mãnh thiện chiến, Trì rong ruổi sa trường!
Phù hợp với khí chất của quân nhân!
"Hai bé gái một tên Chiến Ca, một tên Chiến Vũ!" Lão thủ trưởng trầm giọng nói.
Ông vừa dứt lời Diệp Kiều cảm giác thai động mạnh hơn, hình như một trong hai đứa đang phản đối!
"Lục Chiến Ca, Lục Chiến Vũ! Ca Vũ... Êm tai, cháu thích lắm! Nhưng..." Nhưng ông nội chắc chắn là hai bé trai sao... Trong lòng cô lại khó chịu, "Ông nội, chỉ xác định được một là bé gái, một bé khác còn chưa rõ trai hay gái mà..."
Lần gần đây nhất cô đã từ bỏ đến bệnh viện làm siêu âm rồi, mỗi lần kiểm tra đều buồn mất mấy ngày, không bằng không đi phó thác cho trời đi!
"Nếu là trai cũng gọi là Chiến Qua! Qua sa mạc, mác chiến đấu! Mác là binh khí cổ xưa nhất của Trung Quốc chúng ta!" Hai tay lão thủ trưởng để sau lưng, cất giọng nói.
"Lục Chiến Qua!" Diệp Kiều như suy nghĩ gì đó nhắc lại, nếu như đây là tên của Lục Tiểu Cổn, không biết thằng bé có hài lòng không?
"Ông già này, đặt tên cho trẻ con cũng làm như đi đánh trận vậy! Tên của bọn trẻ có thể đáng yêu một chút được không?" Bà cụ đi đến, xua tay nói.
Lão thủ trưởng không thuận theo, "Bà già ngốc! Con chúa nhà họ Lục có đứa nào không phải ông giời con? Không dính gì đến đáng yêu! Không quan tâm hai đứa bé là trai hay gái, tương lai đều phải tham gia quân ngũ!"
Lão tư lệnh Lục xụ mặt, dáng vẻ rất ngang ngược, khóe mắt quét qua lặng lẽ nhìn bà cụ, thấy bà cụ không tức giận.
Bà cụ tức giận trợn mắt nhìn ông, "Kiều Kiều, cháu đừng nghe ông ấy nói, vẫn nên bàn với Kiêu Kiêu đi, con của các cháu mà! Tương lai có làm lính không cũng là ý nguyện của bọn nhỏ!"
Bà nội thật là sâu sắc!
"Bà nôi, anh Kiêu nghe cháu, còn cháu nghe ông nội! Con của anh Kiêu tương lai nhất định không tránh được làm lính, hai đứa bé này dưỡng thai bằng tiếng b.ắ.n s.ú.n.g và quốc ca đó! Hơn nữa bọn nhỏ cũng rất thích!" Hai tay Diệp Kiều vuốt ve bụng qua lớp quần áo, cười nhẹ nói với bà cụ.
"Thật sao, thần kỳ vậy à?" Bà cụ ngạc nhiên nói, hai mắt nhìn thẳng vào bụng lớn của Diệp Kiều.
Diệp Kiều liên tục gật đầu tràn đầy hứng khởi với bà cụ, bị bà cụ kéo vào nhà ăn sáng.
"Kiều Kiều ơi, khoảng thời gian này Kiêu Kiêu có về không?"
"Bốn tháng rồi chưa gặp ạ. Lần trước gặp anh ấy, bụng cháu còn chưa to lắm! Cuộc tập trận quân sự của họ vừa kết thúc!" Nói ra thì cô còn chưa muốn gặp anh đâu. Sau khi mang thai cô đã tăng 20 cân, mặc dù trông người không béo nhưng bụng to, to đến mức làm người ta hoảng sợ.
"Kiều Kiều à, vất vả cho cháu rồi! Đàn ông nhà họ Lục đều xứng với quốc gia và nhân dân, có lỗi với vợ mình!" Bà cụ thấy mu bàn chân, mắt cá chân và bắp chân của Diệp Kiều sưng như móng heo thì đau lòng nói.
Bắt đầu từ khi mang thai, chân cô đã bắt đầu sưng, đó là phản ứng bình thường của thai kỳ, giày cũng to thêm một cỡ. Nghiêm trọng hơn chish là hai chân bị sưng đến khó chịu, trừ cái đó ra xương chậu cũng đau, dạ dày cũng khó chịu...
Làm mẹ không dễ dàng.
Cô lắc đầu, bà nội và mẹ chồng đều yêu thương cô, đều nói đã khổ cho cô rồi.
Cô lại không thấy thế.
"Bà nội, anh ấy xứng với đất nước và nhân dân chính là xứng với cháu! Chỉ cần anh ấy bình an là cháu an tâm rồi!" Đây là lời thật lòng. Kiếp trước trải qua nhiều chuyện như vậy, kiếp này cô chỉ có một hi vọng duy nhất với anh chính là anh và nhóm Đại Ngốc đều có thể bình an.
Cô hiểu chuyện như vậy bà cụ càng đau lòng, càng khen ngợi cô.
"Bà, mấy ngày nữa cháu có thể thấy anh ấy rồi, bạn anh ấy kết hôn lúc đó cháu cũng qua! Thật ra cháu chưa muốn gặp anh Kiêu, bụng lớn quá rất xấu!"
"Xáu chỗ nào?! Kiều Kiều, da của cháu còn đẹp hơn cả trước khi mang thai nữa đấy..." Bà cụ thao thao bất tuyệt khen cháu dâu cưng một hồi lâu.
Diệp Kiều vừa ra khỏi sân nhà ông bà nội đã thấy A Tây đứng cách đó không xa chờ cô.
"Chị Kiều, chị bảo chúng em theo dõi Lý Vận, gần đây đã có tin tức rồi!"
"Lý Vận?!" Diệp Kiều thực sự suýt nữa quên đi nhân vật này, sau chuyện của Cố Tuyết Yến, cô ta và Thẩm Hi Xuyên không còn xuất hiện nữa.
"Lý Vận này vẫn luôn ở thành phố T, ở bên con trai thị trưởng thành phố T, tên là..."
"Giang Thiều Quang!" Diệp Kiều nói trước.
"Chị Kiều, sao chị biết? Đúng là cái tên này!" A Tây sợ hãi nói, chị Kiều của bọn họ đúng là thần!
Sao cô biết? Bởi vì kiếp trước Lý Vận ở cạnh cái tên Giang Thiều Quang này!
"Cô ta đến thành phố J làm gì?" Diệp Kiều tỉnh táo hỏi, hiện tại cô cũng không sợ Lý Vận, càng không sợ cô ta đi cùng ai.
"Theo Giang Thiều Quang tới, còn làm gì thì không biết!" A Tây lại nói.
"Đối phó với tôi? Cô ta dám sao?" Diệp Kiều giễu cợt nói. Nếu Lý Vận không muốn c.h.ế.t nhanh một chút thì tốt nhất đừng gây chuyện với cô, "Thẩm Hi Xuyên đâu? Có tin tức gì của anh ta không? Đôi ruồi bọ này hai năm nay không phải luôn ở cùng nhau sao?"
A Tây lắc đầu, "Không tìm ra anh ta, Thẩm Hi Xuyên này như bốc hơi khỏi nhân gian. Bọn em không thể nào tra ra được."
"Trước hết cứ theo dõi Lý Vận đã, để tôi xem cô ta có thể dạy con thiêu thân nào đến!" Diệp Kiều thô bạo nói.
Cô không cảm thấy Lý Vận còn dám đối phó với cô. Nhưng cô ta vẫn khốn nạn như trước kia, đi đâu cũng không quên dựa vào đàn ông. Chắc chắn Giang Thiều Quang ở kiếp trước cũng không biết Lý Vận là loại người giả tạo!
Tập trung ở cửa khách sạn.
Diệp Kiều vác bụng bầu đã đến sớm, bởi vì cô là người nhờ người thu xếp các việc liên quan đến đám cưới.
Tới gần giữa trưa, khách mời lần lượt đến.
Lãnh Dao ôm bụng bầu to đi cạnh Lão Thái trong bộ quân phục tiến về phía cô với nụ cười ngọt ngào. Sau đêm đó của cô ấy và Lão Thái, cô ấy đã mang bầu! Đối với sinh mệnh nhỏ mới đến này, Lãnh Dao vô cùng mừng rỡ, bởi vì tuổi của Lão Thái không còn nhỏ nữa, nên làm cha rồi!
"Chị dâu, tiệc cưới này được bố trí thật tao nhã lại không mất đi sự lãng mạn!” Lãnh Dao đến trước mặt Diệp Kiều cười nói.
"Thích chứ? Hôn lễ của em và trung đội Thái mà, chị phải làm cho nó trở nên tao nhã và lãng mạn hơn!" Lúc nói chuyện Diệp Kiều cố ý cười nhìn về phía Lão Thái. Lão già này sau khi lấy giấy chứng nhận với Lãnh Dao xong thì không còn nghi tức gì nữa, coi như xong việc!
Nhớ tới cô thực sự đau lòng cho Lãnh Dao, rõ ràng là Lãnh Tuyết mà còn bị Lão Thái không biết rõ tình hình lạnh nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận