Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 438


Nhưng làm cho Diệp kiều muốn điên nhất đó chính là, không có một ai ở Lục gia chủ động nhắc tới chuyện sinh con!
Hơn nữa, bình thường đều là mẹ chồng giục con dâu sinh con, làm gì cóp con dâu nào chủ động muốn sinh con chứ, ngại c.h.ế.t đi được, cô cũng không tiện mà mở lời!
“Kiều Kiều? Không vui sao? Có phải tên nhóc đáng ghét A Kiêu kia bắt nạt con phải không?” Bà Đỗ vừa liếc mắt qua một cái đã phát hiện ra có điều gì đó không đứng, hôm nay đôi vợ chồng son lại không dính nhau như bình thường!
Diệp kiều liền nở một nụ cười tươi tắn xinh đẹp, “Không có gì đâu mẹ!” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô lại cứ lén lút, ngón tay kia không ngừng véo vào eo Lục Bắc Kiêu!
Cơ bắp của anh dùng sức chống đỡ, cô cũng không véo đau được anh!
“Mẹ! Kiều Kiều muốn có con, còn con, thì lại nghĩ đợi thêm hai năm nữa rồi tính tiếp!” Lục Bắc Kiêu cất tiếng nói, anh vừa dứt lời, thì bên dưới mặt bàn, Diệp Kiều liền đá một cái thật mạnh vào chân anh!
Mấy chuyện như vậy mà lại đi nói trước mặt mọi người, có thấy mất mặt không?! Đã vậy còn nói là cô muốn sinh!
Chỉ nhìn thấy cả nhà lớn nhỏ đều bật cười.
“Sinh sớm một chút cũng tốt mà! Có thể gửi qua đây để ông bà trông giúp cho!” Bà nội Lục hớn hở mà nói, bà cũng muốn thấy cháu chắt trai hay chắt gái gì đó sớm một chút!
Diệp Kiều lập tức tỉnh táo trở lại, gương mặt cô viết đầy mấy chữ “Đúng đó đúng đó”. Bà nội là tốt nhất!
“Kiều Kiều à, sao con lạ vội vàng muốn sinh con như vậy chứ? Con vẫn còn đang đi học mà!” Bà Đỗ tò mò mà cất tiếng hỏi, bà cũng không phải là kiểu mẹ chồng không tiến bộ chỉ muốn con dâu sinh sinh sinh, bà thương Diệp kiều như con gái ruột vậy, cho nên cũng suy nghĩ cho cô.
Vất vả lắm mới đậu vào đại học J, là một trong ba trường đại học hàng đầu cả nước, nếu như vì sinh con mà bỏ học, vậy thì đáng tiếc lắm!
Mẹ chồng của cô, cũng rất tiến bộ đó chứ!
Diệp Kiều vừa thấy cảm động lại vừa nôn nóng, nếu như không phải muốn sinh Lục Tiểu Cổn ra sớm một chút, thì cô cũng không muốn có con sớm như vậy!
Cô chấp nhận từ bỏ việc học. sự nghiệp, thì cũng không thể từ bỏ Lục Tiểu Cổn được, thậm chí cô còn sợ Lục Tiểu Cổn sẽ đi đầu thai và nhà người khác nữa…………
“Đúng đó, Kiều Kiều còn đang đi học mà! Coi bà hồ đồ chưa này!” Bà cụ vỗ trán một cái, nhận thức muộn màng mà nói, “Kiều Kiều à, vẫn là việc học quan trọng nhất, bà nội không làm con áp lực nữa!”
!!!
Đồng minh duy nhất là bà nội cũng đã lật kèo!
Diệp Kiều thật muốn đ.â.m đầu vào tường!
Lục Bắc Kiêu nhấp môi cười trộm, mọi người vậy đều thật lòng suy nghĩ cho cô, sao cô nhóc này lại cứ bướng bỉnh như vậy chứ?
“Bà nội, mẹ, con cảm thấy là, sinh sớm một chút, vậy thì phục hồi cũng nhanh!” Diệp Kiều đỏ mặt mà nói.
“Kiều Kiều, con mới 21 thôi mà, thêm hai năm nữa là 23 mới sinh cũng không muộn mà, độ tuổi sinh nở tốt nhất của phụ nữ là từ 24 đến 29 tuổi nữa đó!” Lúc này đây, mẹ của Lục Bắc Trì, thím nhỏ của bọn họ, cũng nở nụ cười mà khuyên nhủ.
Chú nhỏ là hải quân, thím nhỏ thì đi theo quân đội, hằng năm đều đóng quân trên đảo, lần này vì hôn lễ của đứa cháu lớn, hai người họ mới phải gấp gáp trở về một chuyến.
Diệp Kiều thật sự là bí bách không còn chỗ dung thân!
Làm gì có con dâu nào mà tích cực muốn sinh con như vậy đâu?!
Lục Tiểu Cổn. làm sao bây giờ a, hu hu…….
Buổi tối, trên đường về nhà, bà Lục không nói câu nào cả, vừa về đến nhà cô liền mở TV lên, ngồi dưới thảm mà xem phim truyền hình, sĩ quan Lục có lòng tốt mà óc một đĩa hồ đào, đút đến tận bên miệng cô, nhưng lại bị cô đưa tay đẩy ra!
Đồ đáng ghét!
Đồ ngu ngốc!
Kiếp trước, khi anh biết tin cô mang thai, anh đã vui vẻ tới mức muốn khóc lên, kiếp này, vậy mà anh lại không muốn sinh!
Thật ra, kiếp trước là vì anh cảm thấy cô không yêu anh, cho nên mới muốn có một đứa con, trói buộc con tim cô……Nghĩ đến đó, con tim cô liền nhói lên, “Ông xã…….”
Diệp Kiều dẻo miệng, nũng nịu mà gọi.
Anh đang ngồi trên sofa cũng phải dịch xuống đất, ngồi xuống đối mặt với cô, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống.
(Tác giả: Kiều Kiều, đừng sợ nha, một đống độc giả ở đây đều là đồng mình giục cô sinh con!)
Hôm nay hai người đều mặc áo cặp, chiếc áo của Diệp Kiều là màu đỏ, bên trên còn có in hình của anh dạng chibi, còn của Lục Bắc Kiêu là màu đen, in hình Diệp Kiều bản chibi, hai chiếc áo này đều là do Diệp Kiều đặt người ta làm. Hai vợ chồng bọn họ cùng ngồi xuống thảm trải sàn, ngón tay đeo nhẫn cặp, trên TV đang phát《Hoàn Châu Cách Cách 》.
Diệp Kiều như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ nũng nịu, đối mặt với Bắc Kiêu mới vừa tiếp đất.
“Diệp Kiều Kiều, mang thai vất vả lắm, bây giờ em mang thai, rồi còn phải đi học, anh lại không thể thường xuyên trở về chăm lo cho em, như vậy anh sẽ lo lắng, sẽ tự trách, em hiểu không?” Đây đều là những lời từ tận đáy lòng anh.
“Chờ thêm hai năm nữa, đợi việc huấn luyện của anh ổn định rồi, anh sẽ đón em đến ở trong căn cứ của binh đặc chủng bọn anh, đến lúc đó mới có thai, vậy thì ít nhất anh có thể thường xuyên chăm sóc cho em, có đúng không?” Anh ngồi xuống đối mặt với cô, bàn tay to lớn luồng vào trong những sợi tóc rối, anh thật tâm mà nói, trông giống như một người lớn đang khuyên trẻ nhỏ vậy.
Người đàn ông mặc chiếc áo phông đen, ăn mặc giản dị, so với ba năm trước, lại càng thành thục hơn, con ngươi thâm sâu, nghiêm túc mà nhìn cô.
Diệp Kiều thật sự bị cảm động rồi!
Cô cho rằng, anh chỉ là muốn sống thế giới của hai người, nên không muốn có con trai để tranh giành tình cảm với anh, không ngờ tới, vậy mà anh đã suy nghĩ tới như vậy rồi!
“Anh Kiêu, anh có chắc là đến lúc đó anh sẽ có thời gian để chăm sóc cho em không? Hay là, tính chất công việc của anh quyết định anh có thời gian để chăm sóc cho em hay không! Mà em, từ ngày em bắt đầu ở bên anh, em đã hiểu được chuyện này rồi! Cho dù là anh không ở bên cạnh em, vậy thì em cũng sẽ không oán giận gì cả! Em là vợ quân nhân, thì phải có tư tưởng giác ngộ được như vậy! Anh cũng không cần phải tự trách, anh là một quân nhân, hẳn là phải đặt công việc lên hàng đầu!” Diệp Kiều nhìn anh, vô cùng nghiêm túc mà nói.
Sĩ quan Lục đã bị tư tưởng giác ngộ vô cùng cao này của cô vợ quân nhân đánh gục, không còn gì để phản bác.
“Anh thật sự không hiểu, tại sao em cứ nhất định một hai phải có con sớm như vậy chứ?!” Sĩ quan Lục thật sự không hiểu được suy nghĩ của cô! Anh đã nói hết lời với cô rồi, vậy mà cô vẫn muốn sinh ngay!
Cô thật sự muốn lớn tiếng phản bác lại, là bởi vì con trai anh phải đầu thai rồi!
Là đứa con trai đã đi theo chúng ta hai kiếp đó! Mà con của anh cũng vô cùng thương anh, vô cùng sùng bái anh!
Nhưng cô lại không thể nói ra, hốc mắt đỏ hoe, trề môi ra, trừng mắt mà nhìn anh, “Quả nhiên đàn ông sau khi cưới sẽ khác, cái gì mà cứ muốn là có được, bà xã là lớn nhất, em cũng chỉ muốn có một đứa con, vậy mà cũng không chịu đồng ý………”
“Chỉ là muốn có một đứa con? Diệp Kiều Kiều, em nghĩ sinh con, nuôi con cứ giống như đang nuôi chó nuôi mèo hay sao?” Anh xụ mặt xuống mà nói.
Diệp Kiều liền tức giận mà đứng lên, cô đi vào phòng ngủ chính rồi khoá trái cửa, “Lục Bắc Kiêu! Nếu như sau này anh mà không chịu có con, thì đừng hòng chạm vào em! Tối nay, anh ngủ ngoài phòng khách đi!”
!!!
Anh đã nói mà, trong mắt cô bây giờ anh chỉ là một công cụ sinh con!
Cô càng như vậy, anh lại càng không muốn sinh, có thể tưởng tượng ra được, đến lúc đó cô nhóc này sẽ bị con trai vây quanh cả ngày, trong đầu toàn là con trai!
Diệp kiều hưởng thụ mà ngâm mình trong bồn tắm lớn cho hai người, trong bồn tắm toàn là bọt biến, tinh dầu hoa hồng tỏa ra mùi hương tự nhiên, nghĩ tới chuyện tối nay Lục cầm thú không được vào phòng, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn không ít, cô không tin, là cô không có khả năng buộc anh phải giao “hàng” ra.
“Lục Tiểu Cổn, con đừng gấp nha, mẹ vẫn đang cố gắng đây! Đừng gấp gáp mà đi đầu thai đó nha……..Kiếp này con nhất định vẫn là con trai của cha mẹ!” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Chỉ là hiện tại, đã không còn âm thanh vừa kiêu ngạo cũng lại vừa lạnh lùng kia đáp trả lại cô.
Trong lúc cô còn đang thất thần, cánh cửa phòng nhà bọn họ lại phải chịu sự tấn công mạnh mẽ, cánh cửa bởi vì đã được khoá trái lại còn có chức năng chống trộm, cho nên bên ngoài có chìa khoá cũng không thể mở được, giáo quan Lục dùng một chân đá bay cũng chẳng ăn thua, thế là anh đành đá liền ba cái, mới có thể mở ra được!
Cửa phòng nhà anh đúng thật là chất lượng không tệ mà!
Mới vừa mở cửa nhà tắm ra, Diệp Kiều đã nhìn thấy anh bước vào, cô lập tức giống như thấy ma, hét lên một tiếng chói tai!
Anh vào được bằng cách nào chứ?!
Bởi vì bình thường căn nhà này chỉ có một người ở, cho nên cửa phòng phải chọn loại tốt nhất, kháo trai rồi thì có chìa khoá cũng không vào được, ván cửa cũng rất chắc.
“Bà Lục em quên rồi sao, ông xã của em là bộ đội đặc chủng đó! Hơn nữa còn là người đứng đầu trong số họ!” Anh nhìn cô, vô cùng tự tin mà nói. Kế tiếp đó, anh dùng bàn tay to lớn nắm chặt lấy vạt áo thun mà kéo lên, vừa dứt khoát lại lưu loát mà cởi áo ra, để lộ cả người cơ bắp cuồn cuộn, trên n.g.ự.c vẫn còn dấu cào mờ ám mà cô để lại tối hôm qua.
Trên bụng có không ít hơn tám múi, tuyến nhân ngư gợi cảm đến tận thắt lưng da, làm cho bao người mơ mộng……
“Anh đi ra ngoài!” Cô quát lớn, nhưng lại chỉ nhìn thấy người đàn ông đang bùng nổ hormone kia, hai tay còn đang đặt trên chiếc thắt lưng Hermes mà cô mua cho anh, anh cũng không thèm ra ngoài, đã vậy còn biểu diễn một màn t.h.o.á.t y gợi cảm trước mặt cô!
Chỉ trong chốc lát, anh đã tấn công vào trong bồn tắm, nước trong bồn cũng vì có thêm người mà trào ra bên ngoài!
Diệp Kiều vừa định đúng dậy thì đã bị ăn ấn xuống!
Gương mặt vừa gợi cảm lại tuấn tú của anh dít chút bọt nước, vừa lôi kéo, hơi thở của hai bên liền hoà quyện vào nhau, “Đi ra ngoài! Không chịu sinh con thì sau này đừng hòng……..A”
Vẫn là bị anh hôn một cái!
Sao Diệp Kiều lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đêm nay, cố nhất định phải quấn chặt lấy anh, không cho anh có cơ hội mà dứt ra!
Trong phòng tắm, một đôi uyên ương điên cuồng mà biểu diễn trong bồn tắm………
“Ha ha ha……….” DIệp Kiều tỉnh lại từ trong cơ choáng váng, vui vẻ đến mức cười ha ha, trông như giống như đã thắng lợi, đã thực hiện được rồi……
Cuối cùng Lục cầm thú vẫn không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của cô, không thể dứt ra được mà rút lui, thiên binh vạn mã cũng thành công giành được lãnh địa…….
“Vui lắm sao? Tiếp tục hiệp thứ hai nào, bà Lục!” Bỏ đi, cô muốn sinh thì sinh vậy, ai bảo anh luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng cô, cưng chiều cô đến tận trời!
Diệp Kiều nghe thấy anh nói như vậy, lập tức cảm thấy sợ hãi mà nhích qua bên phía giường còn lại, “Bỏ đi! Đi ngủ! Sau này cũng bỏ đi!”
Hạt giống đã vào bụng rồi, còn muốn cái gì nữa chứ?!
!!!
Sĩ quan Lục bỗng có cảm giác, anh bị cô lợi dụng xong rồi đá đi!
Anh tức đến đen mặt, trừng mắt mà nhìn người con gái đang tránh anh như tránh rắn rết kia! Mới vừa rồi cô còn như yêu tinh mà quấn lấy anh, mặc cho anh có làm thế nào, cô vẫn quấn chặt lấy anh!
“Còn nữa, sau này anh đừng hút thuốc trước mặt em nữa, cũng đừng hút trong phòng, khói t.h.u.ố.c lá vô cùng có hại với thai nhi đó!” Diệp Kiều cất tiếng giảng giải với anh cứ như là cô đã mang thai rồi vậy, “Sáng mai đi mua đồ có axit folic ăn!”
“Bà Lục, thật sự là từ bỏ sao? Hử?” Anh từ từ vòng đến trước mặt cô, nheo mắt lại, nhìn từ trên xuống mà hỏi cô, “Sao em biết có thể một phát trúng đích hay không?”
Anh thật sự muốn treo cô lên, rồi đánh thật mạnh vào m.ô.n.g cô mấy cái!
“Dù sao cũng đủ rồi!” Cô cũng không ngốc, có trúng hay không, còn tùy thuộc vào chuyện cô có rụng trứng hay không? Nếu không thì có nhiều hạt giống như vậy cũng vô dụng!
Đủ rồi?
Sao mà được chứ!
Nhìn thấy cô lại muốn trốn, anh lập tức túm mắt cá chân của cô lại!
“Lục Bắc Kiêu! Sáng mai còn phải về nhà nữa đó! Đáng ghét! Em còn muốn dậy sớm một chút ngắm tia nắng ban mai nữa!” Diệp Kiều thét lên chói tai, có thể nào lãng mạn hơn một chút được không?!
Phản kháng không có hiệu quả!
Rõ ràng là cùng một thành phố cùng một khu, nhưng đợi đến khi đôi vợ chồng son về đến biệt thự Kiều gia, thì đã sắp đến giờ cơm trưa, Diệp Kiều cũng có nỗi khổ nhưng lại không nói được
Cha mẹ ở quê cũng có mặt, rồi cả nhà chị cả cùng Kiều Thiêm cũng đến, bà ngoại cũng còn ngại Diệp gia, cho nên chỉ mời Diệp Thành đến, cả buổi chiều hôm qua đôi vợ chồng son đã đến địa viện thăm ông nội rồi, cũng coi như là đã về nhà rồi.
“Trung uý Lục, nói một câu phát biểu cảm nghĩ sau khi kết hôn đi! Có khác gì với trước khi kết hôn không?” Cậu cả Diệp Thành đỏ hết cả mặt bồi rượu cùng chú rể mới cất tiếng nói với Lục Bắc Kiêu cho dù có bị rót một cân rượu trắng độ cao nhưng vẫn không chút biến sắc. Người nhà Diệp gia hầu như đều không thể uống rượu, nhưng người nhà Lục gia uống được.
“Bị quấn lấy đòi phải sinh con!” Lục Bắc Kiêu kề sát vào bên tai Diệp Thành, không chút giấu diếm nào mà nói.
Cả người Diệp Thành đang tràn đầy sức sống, vừa nghe anh nói như vậy, anh ta liền bị kích thích, trong đầu ngập tràn ngập cảnh tượng muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Hoa Nhuỵ!
“Thật cmn muốn kết hôn mà!” Anh ta kéo cà vạt xuống, động đậy yết hầu mà nói.
“Cậu nghĩ cmn đi đâu vậy?! Trọng điểm nằm ở chuyện sinh con, không phải là quá trình, bây giờ ông đây vẫn chưa muốn có con!” Lục Bắc Kiêu mặc một bộ tây trang, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, tức giận mà nói. Hai anh em trốn ra ngoài hiên hút thuốc, không dám hút bên trong phòng.
Đúng là Diệp Thành đã hiểu lầm rồi, thứ anh ta nghĩ chính là quá trình, liền cười hi hi hai tiếng: “Em gái tôi muốn có con? Thật vậy sao?”
Lục Bắc Kiêu xụ mặt xuống nhìn anh ta, trông dáng vẻ không giống như là đang nói đùa.
“Ai da, tôi cũng phải cố gắng hơn rồi! Nếu không đến lúc đó đứa nhà cậu lại lớn hơn đứa nhà tôi, vậy thì đứa nhà tôi lại phải gọi đứa nhà cậu là anh rồi! Sao tôi còn có thể làm lão đại ở đại viện được nữa?!” Diệp Thành cất tiếng cười ha ha mà nói, anh ta bỗng có cảm giác muốn lập tức kết hôn sinh con ngay.
Lục Bắc Kiêu tỏ vẻ ghét bỏ: “Cậu cmn không phải lớn hơn tôi một tuổi sao, năm đó không phải cũng bị ông đây đánh đến nỗi phải gọi là lão đại hay sao?!”
Nói cứ như là chỉ cần đứa nhà anh lớn hơn, thì có thể làm lão đại vậy!
Sau này, nếu như tên nhóc thúi nhà anh không đủ năng lực để xưng bá xưng vương trong đại viện, vậy thì xem anh xử lý nó thế nào!
Diệp Thành bị nói đến á khẩu không đáp lại được!
Diệp Kiều cách bọn họ một khoảng rất xa, lén lút mà nghe hai anh em bọn họ trò chuyện, cô vừa định bước lên, đã nghe thấy Lục Bắc Kiêu nói: “Mất đi Thư Dư, nhưng có được Hoa Nhuỵ, tôi nói không sai đó chứ? Vả mặt chưa? Cậu cả Diệp! Thế nào rồi, hai người tiến triển đến bước nào rồi? Cậu phải suy nghĩ cho kỹ đó, cậu và Hoa Nhuỵ ở bên nhau, nhưng mấy cô bảy dì tám ghê gớm trong nhà cậu không dễ đối phó đâu!”
“Diệp Thành!” Diệp Kiều kích động mà gọi lớn tiếng.
Diệp Thành sợ hãi đến mức vội vàng dập tắt điếu thuốc, Lục Bắc Kiều cũng mau chóng dụi tắt, đưa tay phủi đi làn khói trong không khí.
“Diệp Thành! Anh giáng tai họa xuống đầu Hoa Nhuỵ từ khi nào vậy?!” Diệp Kiều hùng hổ mà chất vấn Diệp Thành, cũng không rảnh giáo huấn Lục Bắc Kiêu trộm đi hút thuốc kia.
“Em gái, tai hoạ gì chứ…….Anh mới thử làm quen với cô ấy thôi! Còn chưa được nắm tay nữa!”
Diệp Kiều thật sự bị dọa sợ rồi!
“Diệp Thành! Anh đã nói lời ngon tiếng ngọt gì với Hoa Nhuỵ?! Cô ấy không giống với mấy cô gái mà anh từng quen trước kia đâu, cô ấy rất đơn thuần, vẫn còn là một tờ giấy trắng đó!” Diệp Kiều chỉ sợ rằng Hoa Nhuỵ sẽ bị tên Diệp Thành lăng nhăng này phụ lòng!
Bối cảnh của bọn họ cũng cách nhau rất xa!
“Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt! Là Hoa Nhuỵ thổ lộ với anh trước! Anh của em cũng bị cô ấy làm động lòng!” Diệp Thành nấc cụt một cái, rồi cất tiếng nói.
Hoa Nhuỵ thổ lộ với anh ta trước?!
Diệp Kiều ngây người rồi!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Cô xoay lưng lại, đi qua một bên, cẩn thận mà nhớ lại rốt cuộc là kiếp trước Diệp Thành cùng Hoa Nhuỵ có liên quan gì đến nhau hay không!
Kiếp trước cô học rất kém, căn bản là không thi đậu được vào Đại học J, cũng không có tiếp xúc gì với hậu cung mấy cô gái kia, kiếp trước cô cũng không quen với Hoa Nhuỵ, càng không biết được Diệp Thành có quen với cô ấy hay không!
Chẳng lẽ là kiếp trước Hoa Nhuỵ cùng Diệp Thành có quen biết nhau, nhưng lại bỏ lỡ?
“Em gái à, anh cảm thấy Hoa Nhuỵ cũng rất được, anh có chút động lòng với cô ấy rồi! Em yên tâm đi, lần này anh không mang tâm thái chơi đùa với cô ấy đâu!” Diệp Thành vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Còn A Kiêu nữa, đứng có mà nghĩ cậu cả Diệp tôi đây lại hèn đến như vậy?! Nếu như tôi đã xác định là người nào rồi, thì đừng nói là cô bảy dì tám, đến cả ông trời cũng không khuyên được!” Diệp Thành nở nụ cười, vô cùng khí phách mà nói.
“Như vậy mới cmn giống đàn ông!” Lục Bắc Kiêu đẩy khuỷu tay chạm vào người Diệp Thành mà nói.
Nghe Diệp Thành nói như vậy, Diệp Kiều cũng yên tâm, còn về Hoa Nhuỵ với anh ta, cứ chờ mà xem thôi! Nhưng mà, cô cũng rất bội phục dũng khí của Hoa Nhuỵ nha, cô nhóc này, còn chủ động bày tỏ nữa chứ! Còn dám gạt cô!
Lúc trước cô cảm thấy, Hoa Nhuỵ là kiểu con gái có thể dựa vào thực lực để thay đổi vận mệnh của mình, sau này nhất định sẽ không kém cạnh, cho nên cũng quan tâm giúp đỡ cô ấy nhiều hơn. Không sai, Hoa Nhuỵ của sau này trong kiếp trước, cũng là một nhân vật vô cùng ghê gớm, chỉ là cô không biết mà thôi.
“Ông xã! Anh nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn đến con!” Diệp Kiều đang xem video giáo dục thai kỳ, mà Lục Bắc Kiêu thì mặc một chiếc ba lỗ màu đen, tay còn cầm búa, miệng thì ngậm đinh, đang phải sửa lại cánh cửa phòng bị đá văng hư luôn khóa cửa!
Cho dù là đã mang thai rồi, nhưng cũng chỉ là cái trừng mới được thụ tinh, vậy mà cô nhóc này đã bắt đầu xem video giáo dục thai kỳ rồi!
Huống chi, làm sao cô chắc chắn được là mình đã có thai?!
Lục Bắc Kiêu thật sự cạn lời! Càng gõ càng lớn tiếng!
Người đàn ông này muốn tạo phản rồi!
Lại còn dám gõ lớn tiếng hơn nữa! Lách cách leng keng!
Diệp Kiều đưa một tay vuốt nhẹ lên bụng, “Tiểu Cổn ngoan, đừng sợ nha, cha của con là đang sửa đồ thôi, không phải là muốn đánh con!”
Anh nghe được rõ ràng mấy lời Diệp Kiều mới vừa nói! Anh lại đục đục gõ gõ thêm mấy cái nữa, khoá cửa đã được sửa rồi!
“Bà Lục! Ngày mai anh phải về lại quân doanh rồi!” Anh đi đến trước TV, sau khi chỉnh nhỏ âm lượng lại, liền xoay người cất tiếng nói với cô.
“À! Thượng lộ bình an!” Diệp Kiều ngồi xếp bằng, hai bàn tay đặt lên trên đầu gối, bày ra tư thế yoga ngồi thiền, cô cũng không thèm mở mắt ra, bình tĩnh mà cất tiếng nói.
!!!
Thất sủng rồi!
Anh biết ngay mà, anh thất sủng rồi! Còn chưa chắc chắn là có thai hay không, vậy mà cô lạnh lùng đến như thế!
Thế giới của sĩ quan Lục rơi vỡ đầy đất!
Anh đi vào phòng ngủ của mình!
“A?!” Diệp Kiều nhận thức muộn màng mà mở mắt ra, kinh ngạc mà kêu lên, anh mới vừa nói gì? Ngày mai về quân doanh?!
!!!
Tuần trăng mật đã dự định trước thì sao?!
Cô còn đang nghĩ lúc anh có thời gian, hai người họ sẽ đến làng du lịch ở ngoại thành mà vui chơi mấy ngày nữa!
Vội vàng ngồi dậy, chạy vào phòng ngủ!
“Anh Kiêu! Sao đột nhiên anh lại phải trở về rồi? Chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật nữa mà!” Diệp Kiều nhìn về phía người đàn ông vừa đứng bên tủ vừa soạn đồ, kích động mà nói, mà anh còn đang cất bộ ảnh cưới nhỏ của bọn họ vào vali!
Cô nhóc này!
Cũng còn biết nhớ tới anh!
“Hôn lễ một ngày, tuần trăng mật hai ngày, em còn trông cậy gì được vào mấy ngày nghỉ phép của anh?” Lão Thái đã không gọi anh về vào ngay đêm tân hôn, là đã cho anh mặt mũi lắm rồi!
“Hai ngày mà cũng gọi là tuần trăng mật sao?!” Diệp Kiều nóng nảy mà nói.
Lục Bắc Kiêu khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô, “Sáng sớm mai phải đi rồi!”
“Không được! Em còn chưa chắc là có mang thai hay không nữa mà! Trước khi em không có, anh không được đi!” Diệp Kiều lớn tiếng mà nói.
Người đàn ông đen mặt, anh cắn răng, tức giận mà xông lên phía trước, đưa tay nâng mặt cô lên, “Tốt nhất là không có! Bây giờ còn chưa sinh ra, vậy mà trong đầu óc chỉ có con trai! Diệp Kiều, anh thật muốn tét vào m.ô.n.g em!”
“Anh dám!” Diệp Kiều tức giận mà nói, vừa dứt lời, cô liền nhảy lên người anh, ôm lấy mặt anh mà hôn một cái.
!!!
Nếu như là trước kia, anh chỉ ước rằng cô sẽ chủ động như vậy, nhưng bây giờ, anh lại cực kỳ không thích cảm giác này!
Nhưng anh lại không chút phấn đấu mà chịu khuất phục dưới mị lực của bà Lục!
“Ưm…….Không muốn anh đi……..Muốn được dính lấy anh mỗi ngày, tận hưởng những ngày tháng ở nhà…….” Mấy lời này đều là thật lòng, Diệp Kiều dựa lên người anh, lẩm bẩm mà nói.
“Anh Kiêu, anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em…….” Không có anh, thì lấy đâu ra Lục Tiểu Cổn, cho dù vị trí của Lục Tiểu Cổn trong lòng cô có quan trọng đến thế nào, những vẫn kém hơn anh……
Nghe thấy vợ nhỏ bảo bối nói như vậy, chút khó chịu trong lòng Lục Bắc Kiêu liền biến đi mất tăm.
“Hy vọng bà Lục nói được thì làm được, sau này tên nhóc thúi kia ra đời rồi, thì phải lập tức đứa qua đại viện cho các ông các bà chăm! Nhưng mà, cũng chưa chắc là có mang thai được hay không đâu!” Lục Bắc Kiêu vẫn chua lè như vậy.
“Nhất định phải có! Phải mang thai Lục Tiểu Cổn!” Cô vô cùng cố chấp mà nói.
“Lục Tiểu Cổn…….” Anh nhíu mày, trước kia anh đã từng nghe nói đến cái tên này, “Tên của con trai anh cũng buồn cười quá rồi…..Bảo bối, rốt cuộc là trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?!”
Chứa đựng ký ức của kiếp trước! Đều là do anh không nhớ được chuyện này……..
Diệp Kiều cười khổ.
Hai người cứ mỗi người một câu qua lại trò chuyện, sau rồi, Diệp Kiều liền dựa lên n.g.ự.c anh, rồi nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng được anh đánh thức trong ánh ban mai đầu tiên, rồi sau đó, hai người cùng đi rửa mặt, khoác lên người đồ thể thao đôi, nhanh chóng ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chạy trong những con ngõ nhỏ.
Cùng nhau vào quán ăn dùng bữa sáng.
Rồi lại chạy về nhà, vừa hay, Diệp thành cũng mới tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận