Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 614


Tiêu Đề: Sự trong sạch của cậu cứ thế bị huỷ hoại!
Nhìn Hạ Hòa mang cái vẻ bình tĩnh tự nhiên như chưa từng phát sinh chuyện gì, nghe cô mở miệng nói nhẹ như mây như gió, Dạ Thất tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi, cậu ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt phẫn nộ.
“Bên hồ Đại Minh! Tôi có lòng tốt cứu chị, kết quả…… Chị…… Sao chị lại đối xử với tôi như thế?!” Cậu oán giận nói, đầy đầu đều là hình ảnh cô gái này kéo cậu từ ngoài cửa vào, đè lên ván cửa, điên cuồng hôn cậu, xốc quần áo cậu, đói khát cởi dây thắt lưng cậu!
Cậu, Tiểu Thất gia, bị một cô gái cường bạo!
Trên gương mặt cao ngạo lạnh nhạt của Hạ Hòa hơi nhướn hàng mi nhỏ, giữa mày nhíu nhẹ, “Không phải nói, tối hôm qua tôi bị tính kế, thần chí không rõ sao! Chuyện tối hôm qua, cậu và tôi coi như chưa từng phát sinh chuyện gì đi! Tôi sẽ uống thuốc tránh thai, về sau cậu cũng đừng quấn lấy tôi!”
Lời cô nói lạnh lẽo vô tình, nói xong, cô đi về phía phòng vệ sinh.
Dạ Thất mang vẻ mặt ngơ ra nhìn bóng cô, gì mà về sau cậu đừng quấn lấy cô?!
Cứ như sợ cậu muốn chịu trách nhiệm với cô ấy!
!!!
Cậu tức giận đến độ lại nghiến răng nghiến lợi!
Trong lòng có một trăm triệu chữ “douma” lao nhanh chạy qua!
Gục đầu xuống, khi nhìn thấy vết cào trên ngực, cậu càng thêm ảo não!
Má nó!
Sự trong sạch của cậu cứ thế bị hủy hoạt!
Còn là bị Bên hồ Đại Minh làm hỏng!
Sớm biết thế cậu c.h.ế.t cũng không cứu cô!
Cậu xốc chăn lên, đau khổ xuống giường, nhặt từng món quần áo của mình từ trên mặt đất lên, mặc vào!
“Tôi quấn lấy chị?! Đời này tôi không muốn nhìn thấy chị nữa! Nếu tôi còn nói một lời với chị nữa, thì tôi là con chó!” Cậu vừa mặc áo phục vừa lẩm bẩm nói.
Mới vừa mặc quần xong, cửa đã truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, Dạ Thất nhướng mày.
Cuối cùng hai vợ chồng chú Đình cũng nhớ tới thằng cháu trai cậu đây rồi?!
!!!
Cậu khẽ cắn môi, nghẹn khuất đi về phía cửa, mở cửa phòng.
“Hạ Hạ?! Hạ Hạ?!” Cửa mới vừa kéo ra, tiếng người đàn ông nôn nóng đã truyền đến, chỉ thấy người đàn ông đứng ở cửa mặc sơ mi trắng, quần tây, tóc hỗn độn. Lúc nhìn thấy Dạ Thất, anh ta tức giận đến mức vẻ mặt dữ tợn.
“Chính là thằng nhãi này! Các người bắt lấy cậu ta mau! Hạ Hạ! Hạ Hạ!” Người đàn ông nói, vọt vào phòng, Hạ Hòa vừa hay đi ra từ phòng vệ sinh.
“Hạ Hạ! Em, em có bị thương không?!” Người đàn ông tiến lên muốn ôm cô, Hạ Hòa duỗi tay đẩy anh ta ra.
Người đàn ông này đúng là bạn trai cô, Triệu Nghị Thần!
Vừa ăn cướp vừa la làng!
“Hạ Hạ, tối hôm qua có người nhìn thấy thằng nhãi này hạ thuốc em, mang em đi mất, anh tìm em cả đêm, cuối cùng mới tìm được chỗ này!” Triệu Nghị Thần nhìn Hạ Hòa, oán giận nói.
Dạ Thất ở cửa nghe tra nam nói, bùng nổ: “Thằng cặn bã này! Mày mẹ nó có thể trơ trẽn thêm được không?!”
Triệu Nghị Thần nghe lời Dạ Thất nói, vọt tới trước mặt cậu, vung nắm tay sắp đánh đến cậu, nhưng nắm tay vung ra lại bị một bàn tay khác nắm lấy, rồi sau đó bị hất ra, Triệu Nghị Thần sững sờ lảo đảo vài bước ra sau.
Người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét, đúng là Đường Thiếu Đình tìm Dạ Thất! Ưu Ưu cũng tới, cô đứng ở một bên, trong một thoáng cô còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Đều mẹ nó buông thằng bé ra cho tôi!” Nhìn Dạ Thất bị hai người đàn ông bắt lấy, Đường Thiếu Đình lạnh lùng nói.
Hai người đàn ông kia sao mà không biết anh Đình danh tiếng lẫy lừng, vội vàng buông tay, “Anh Đình!”
“Anh là ai? Có quan hệ gì với thằng này? Thằng nhãi này tối hôm qua làm bạn gái tôi hôn mê ——” Triệu Nghị Thần còn chưa nói xong, đã bị Hạ Hòa lạnh lùng ngắt lời.
“Triệu Nghị Thần! Không phải cậu ấy làm tôi hôn mê, mà là người mới của anh đấy! Còn anh, đã bị tôi đá rồi!” Hạ Hòa đứng ở trước mặt Triệu Nghị Thần, hai tay khoanh ngực, ngửa đầu, lạnh lùng nói với anh ta.
Triệu Nghị Thần ngơ ra!
Tiêu Đề: Gọi điện thoại mách mẹ cậu!
Cô, cô có ý gì?!
Chẳng lẽ cô đã biết chuyện tối qua?!
Dù sao Triệu Nghị Thần cũng chột dạ.
Tối hôm qua, anh ta hạ thuốc Hạ Hòa, có ý nhân lúc cô thần không biết quỷ không hay hối lộ cho Cố tổng, sau khi bị Cố tổng ngủ rồi thì đổi lại đây, không cho cô biết chuyện này. Kết quả buổi sáng anh ta bị Cố tổng tát trước mặt mọi người, mắng anh ta chơi ông, tối hôm qua người ngủ với ông ta căn bản không phải Hạ Hòa, mà là một thằng chuyển giới!
Anh ta vất vả tra được tung tích Hạ Hòa, phát hiện cô làm với thằng nhãi trẻ tuổi này, sợ cô biết chân tướng, nên mới làm chiêu tới rồi vừa ăn cướp vừa la làng!
Dạ Thất cũng ngơ ra, không ngờ Hạ Hòa sẽ nói như vậy, cô thô bạo với tra nam thật!
Nhưng Tiểu Thất ông đây thành cái gì?!
Tiểu tam?!
Trong lòng Dạ Thất càng thêm nghẹn khuất!
Đường Thiếu Đình và Ưu Ưu xem như hiểu rõ, Tiểu Thất của bọn họ, tối hôm qua gặp chuyện tốt đẹp!
“Hạ, Hạ Hòa, em, em có ý gì?” Triệu Nghị Thần phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt tuấn tú bày ra dáng vẻ đau thương.
“Ý tôi còn chưa đủ rõ ràng? Nói cách khác, Triệu Nghị Thần anh bị Hạ Hòa tôi cắm sừng!” Trên gương mặt thuần khiết của Hạ Hòa vẫn vô cảm, lời ra miệng nói không nhẹ không nặng, không mặn không nhạt, lại là sự nhục nhã nặng nề nhất đối với một người đàn ông!
Thô bạo, nặng nề, chắn chắn như thế!
Mặt Triệu Nghị Thần tái đi, trăm triệu không nghĩ tới, lợi dụng cô không thành, còn bị cô cho cái sừng!
Khóe miệng anh ta run rẩy, “Hạ, Hạ Hạ, có phải em có hiểu lầm gì với anh không?”
“Chát!”
Hạ Hòa nhìn gã súc sinh xấu xa trước mắt khoác da người, cuối cùng cũng không nhịn được, nâng tay cho anh ta một cái tát, rồi không nói một câu, cất bước, thẳng sống lưng, đi đến phía cửa.
Triệu Nghị Thần bị đánh cho ngơ tại chỗ.
Hạ Hòa đi tới cửa, mắt nhìn Dạ Thất, Dạ Thất theo bản năng cầm tay cô, kéo cô đi lên phía trước.
Đường Thiếu Đình nắm tay Ưu Ưu, lập tức đuổi kịp.
Mới vừa tiến vào thang máy, Dạ Thất đã hất tay Hạ Hòa ra, còn né tránh hai bước, tránh như rắn rết.
“Tối hôm qua, cảm ơn.” Cửa thang máy mở ra, Hạ Hòa bỏ xuống mấy chữ này, vẫn là ngữ điệu không mặn không nhạt, sau đó đi ra ngoài!
Dạ Thất:……
Tối hôm qua là cậu phát hiện gian kế gã bạn trai của cô, thời điểm tìm được cô, cô đã bị hạ thuốc, cậu đưa cô thoát hiểm khỏi hang sói, nhưng lại đưa chính cậu vào hang hổ, bị cô ăn sạch sẽ!
——
Dọc theo đường đi, Dạ Thất ngồi ở xe hàng sau cùng vẫn luôn không nói một lời, rũ đầu, uể oải ỉu xìu, dáng vẻ như đã chịu nhục rất nhiều. Sau khi xuống xe, vào sân, hai con ch.ó nhiệt tình hoan nghênh cậu, cậu vẫn mang vẻ ủ dột.
“Tiểu Thất! Không vui à? Tối hôm qua cháu với mỹ nữ kia, rốt cuộc có phát sinh chuyện gì không?” Ưu Ưu tiến lên, quan tâm hỏi, dáng vẻ như nói chuyện phiếm.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Dạ Thất càng thêm buồn bực, thím Đình thế mà còn cười cậu, cậu tức giận đến độ không để ý tới cô!
Đường Thiếu Đình tiến lên, nâng tay đánh xuống gáy cậu, “Thằng nhãi thúi, c.h.ị.c.h rồi còn không vui? Rốt cuộc có phải đàn ông hay không?!”
Anh vừa tức giận vừa buồn cười nói.
Dạ Thất che gáy, u oán trừng anh, “Tại chú! Tối hôm qua chỉ lo đuổi theo thím Đình ném cháu ra sau đầu, không biết đi tìm cháu, cứu cháu! Cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ cháu!”
Cậu tức giận nói xong, đi nhanh vào nhà, lấy di động trong túi, rồi gọi điện thoại cho Diệp Kiều!
Đường Thiếu Đình:……
Thằng nhãi này còn dám gọi mách mẹ nó!
Ưu Ưu cũng cạn lời, rồi bật cười. Đây là lần đầu cô thấy sau khi một chàng trai phát sinh quan hệ với cô gái, nhà trai cảm thấy có hại!
Còn mang cái vẻ đặc biệt thiệt hại!
Mà Dạ Thất gọi điện thoại cho Diệp Kiều thật, “Mẹ……”
Vừa mở miệng đã mang cái vẻ tủi thân sắp khóc.
Tiêu Đề: Lục Chiến Kỳ, con có thể trực tiếp như một người đàn ông được không?!
Giày cao gót đạp lên mặt đất bằng đá cẩm thạch sáng đến độ có thể soi bóng người, phát ra âm thanh trong trẻo, đột nhiên dừng lại, dẫn đến đám doanh nhân tinh anh phía sau cũng dừng bước chân.
Bọn họ nhìn Nữ vương Kiều mặc trang phục thoe chức vụ, hai vai khoác áo khoác hàng hiệu mới nhất mùa đông nắm di động, đi về phía cửa sổ sát đất to lớn nhận điện thoại.
“Tiểu Thất, làm sao vậy?” Nghe ra tiếng Dạ Thất sắp khóc, Diệp kiều nhướng mày, quan tâm hỏi.
Chẳng lẽ anh Đình và Ưu Ưu đã xảy ra chuyện gì?
“Mẹ ơi, con, con…” Dạ Thất nằm liệt ngồi ở sô pha, dáng vẻ như gặp chuyện đau lòng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, loại chuyện này, thật khó có thể mở miệng
Tốt xấu gì cậu cũng là người đầu 20 tuổi, lại giống đứa nhỏ ba tuổi ấp a ấp úng, Nữ vương Kiều mạnh về cả thể xác và tinh thần có vẻ nén giận, “Lục Chiến Kỳ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Đừng khóc lóc nữa, bình tĩnh lại cho mẹ!”
Tiếng Nữ vương Kiều nghiêm khắc đáng sợ tới mức các tinh anh thẳng lưng chờ cô chảy mồ hôi lạnh, đến thở mạnh cũng không dám thở một chút.
Dạ Thất vội vốn nằm liệt sô pha ngồi thẳng thân mình, ánh mắt u oán dừng ở trên người Đường Thiếu Đình còn đang nhìn cậu vui sướng khi người gặp họa và Ưu Ưu cách đó không xa.
“Mẹ, chú Đình hoàn toàn làm lơ con, hại con tối hôm qua, tối hôm qua bị người bị ta hại! Chú ấy chỉ lo đuổi theo thím Đình, căn bản không tìm con, không cứu con!” Dạ Thất mách cô, nhưng khi nói đến trọng điểm vẫn cứ nói không nên lời, ấp úng mơ hồ bỏ qua.
Đây là lần đầu tiên từ khi cô quen Tiểu Thất tới nay, cô thấy cậu khổ sở thậm chí là tủi thân đến vậy. Cô nghĩ thầm, hẳn là có chuyện lớn, trái tim cũng treo lên, “Tối hôm qua con bị người ta làm gì vậy Lục Chiến Kỳ, con có thể trực tiếp như một người đàn ông được không?!”
Tuy cô lo lắng, nhưng vẫn nghiêm khắc răn dạy cậu.
Nếu để cha Lục đại ma vương nghe được những lời này của cậu, thì đã sớm đánh cậu một trận.
Dạ Thất nào mở miệng được, gấp đến độ sắc mặt đỏ lên.
Đường Thiếu Đình cuối cùng không nhịn được, đi lên phía trước, đoạt một phen di động trong tay Dạ Thất, “Em gái Kiều.”
“Đường Thiếu Đình, con trai tôi ở chỗ anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì?” Diệp Kiều mang giọng điệu bao che cho con, chất vấn anh.
Nghe cô hỏi vậy, Đường Thiếu Đình quả thực cười ra nước mắt, ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thất mang cái vẻ như tiểu thụ trên sô pha, tiểu tử thúi còn đang trừng anh này.
“Em gái Kiều, tối hôm qua con trai em gặp chuyện tốt, bây giờ nó lại mang cái vẻ uất ức như bị người ta chà đạp, còn đổ lên đầu anh.” Đường Thiếu Đình buồn cười nói.
Chuyện tốt cái gì, rõ ràng là bị đè.
Dạ Thất tức giận muốn đánh người.
Biểu cảm cậu càng u oán.
Ưu Ưu tiến lên, ngồi xuống bên cạnh cậu, còn vỗ về đầu cậu an ủi, “Tiểu Thất, vui vẻ lên nào, bây giờ cháu không phải con trai nữa, là đàn ông rồi!”
Bên kia đầu điện thoại, Diệp Kiều đá hóa đá từ sớm hiểu ra chuyện này có ý gì, “Phụt” một tiếng bật cười.
Vốn các tinh anh không dám thở mạnh thấy Nữ vương Kiều cao ngạo lạnh lùng của bọn họ che miệng cười ngửa tới ngửa lui như bị thần kinh, tập thể há hốc mồm.
“Từ từ, không phải cô gái không đứng đắn, hoặc là đàn ông đấy chứ?” Diệp Kiều khôi phục sự bình tĩnh lại, che miệng, thấp giọng hỏi.
Cô còn tưởng rằng Tiểu Thất gặp chuyện gì oan ức lắm, hóa ra là phát sinh quan hệ với người ta!
Đứa nhỏ ngốc này dọa cô giật cả mình!
“Nào có, cô gái kia trông chính trực lắm, rất có khí chất. Hình như bọn họ còn quen nhau. Cô bé đó bị bạn trai cặn bã tính kế, nên coi Tiểu Thất thành thuốc giải.” Đường Thiếu Đình vội vàng nói.
Tiểu Thất tuy không nói cho anh ngọn nguồn sự việc, nhưng chuyện m.á.u cún này, anh nghĩ là hiểu.
Nếu ánh mắt Dạ Thất có thể g.i.ế.c người, chắc chú Đình của cậu đã sớm c.h.ế.t đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Tiêu Đề: Cô ta chà đạp con, còn muốn con chịu trách nhiệm?!
Điện thoại di động trở về tay Dạ Thất, khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt kia còn trưng ra vẻ mặt ai oán, trừng mặt nhìn hai người trông hơi hả hê kia, sau đó đi vào sân.
“Tiểu Thất, cô bé kia là ai?!”. Diệp Kiều cố nhịn cười, tò mò hỏi.
Cậu gần như mỗi ngày đều đi theo cô, không thấy cậu tiếp xúc với cô gái nào cả mà!
“Bên hồ Đại Minh”. Dạ Thất ai oán nói.
“Hạ Vũ Hà?”. Diệp Kiều cũng là một người hài hước, cậu nói “bên hồ Đại Minh” làm cô nhớ đến lời thoại trong phim “Hoàn Châu cách cách”*.
(*) Là câu thoại: “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm đó không?”
Dạ Thất: “Là Hạ Hòa! Bác sĩ thực tập phụ trách con ở 301, là cái người phụ nữ đáng ghét kia đó!”
Lúc đó, cậu bị b.ắ.n vào chân phải nhập viện, ở trong phòng bệnh nhàm chán xem phim “Hoàn Châu cách cách” mà Diệp Kiều thích, lúc Hạ Hòa giới thiệu mình với cậu, cô tên là “Hạ Hòa”, cậu tưởng là “ Hạ Hà”, nên nghịch ngợm mà gọi cô như thế, sau đó thấy bảng tên trên n.g.ự.c cô mới biết được là “Hạ Hòa”.
Diệp Kiều lục tìm cẩn thận trong đầu, chỉ nhớ rõ cô ấy là một bác sĩ nữ tính cách trông rất nhạt nhẽo, Tiểu Thất thường xuyên phàn nàn về cô ấy trước mặt cô, Hạ Hòa đã từng cáo trạng trước mặt cô, nói Tiểu Thất thường xuyên hút thuốc trong phòng bệnh, dạy mãi không sửa.
Cô gái đó tốt vô cùng, sao trông Tiểu Thất như uất ức vô cùng thế kia?!
Cô chưa từng thấy cậu ấm ức như vậy bao giờ, còn như sắp khóc vậy!
Diệp Kiều không nhịn được cười, Dạ Thất nghe thấy cô cười thì rất buồn bực mà nói: “Mẹ! Trinh tiết quý giá nhất của con trai mẹ đã mất toi như vậy rồi, mẹ còn cười được!”
Cậu vốn cho rằng Hạ Hòa là một người thanh tâm quả dục, thấy cô ấy có bạn trai là đã khiếp sợ lắm rồi, kết quả, tối hôm qua còn đói khát dữ dội như vậy, hoàn toàn lật đổ ấn tượng sâu sắc của cậu đối với cô.
Lúc đầu thương cảm cô ấy mới giúp cô ấy, kết quả, cậu thành người bị hại lớn nhất!
Nghe cậu nói vậy, Diệp Kiều cười càng dữ hơn, thằng nhóc thúi! Sao lại có suy nghĩ phong kiến hơn cả thời xã hội cũ phụ nữ bị bó chân thế kia!
Nhưng mà, mặc dù cậu đã hơn 20 rồi, nhưng kiếp này từ nhỏ đế lớn đều mắc bệnh tự kỷ, gần như sống một cách vô tri vô giác, cậu xem mình là Lục Chiến Kỳ của kiếp trước, cho nên, đầu óc chỉ dừng lại ở lúc mười mấy tuổi, hơn nữa còn là người của xã hội cũ, xảy ra chuyện này mà có phản ứng như thế thì cô cũng có thể hiểu được.
“Tiểu Thất, cởi mở lên chút, bây giờ con là đàn ông chân chính rồi! Hạ Hòa có phản ứng thế nào? Con không định chịu trách nhiệm với người ta sao?”. Diệp Kiều có cảm giác vui mừng như nhà họ Ngô có con sắp trưởng thành, cười hỏi.
“Chịu trách nhiệm? Cô ta chà đạp con, còn muốn con chịu trách nhiệm?”. Dạ Thất tức giận nói.
Diệp Kiều lại vui vẻ nói: “Thế để cô ấy chịu trách nhiệm với con nhé?”
“Con không cần”. Dạ Thất kháng cứ từ tận đáy lòng.
“Rồi rồi rồi! Cứ vậy đã, bây giờ mẹ có một cuộc họp quan trọng, lát nữa lại nói chuyện tiếp! Cởi mở chút, không có gì lớn, đừng bực bội!”. Lúc trấn an cậu, Diệp Kiều vẫn buồn cười.
Đứa nhỏ này, thật là đơn thuần!
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Thất buồn bực hút thuốc trong sân, vết cào trên người vẫn còn nóng hừng hực, thoang thoảng đau, nghĩ đến dáng vẻ dữ dội của “ven hồ Đại Minh” tối hôm qua, cùng với cơ thể của cô, cậu không khỏi run lên một cái.
“Tiểu Thất, con nhát gan như thế, cha con có biết không?”. Đường Thiếu Đình thay áo khác đi ra ngoài, trong miệng cũng ngậm thuốc lá, cười trêu Dạ Thất.
Anh nhớ kiếp trước, đương nhiên nhớ thiếu tướng oai phong lẫm liệt, rong ruổi sa trường, uy phong một cõi.
Kiếp trước Tiểu Thất thường xuyên bị thiếu tướng Lục ghét bỏ.
“Con có nhát gan đâu! Con là người đàng hoàng! Nào giống mấy chú, còn chưa kết hôn đã ở cùng nhau!”. Dạ Thất trưng vẻ mặt cao ngạo, ghét bỏ nhìn chú Đình của cậu và nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận