Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 695
Hơi thở của cô tràn ngập mùi hương nam tính và mạnh mẽ khiến người ta yên tâm của cậu.
Trong đầu còn hiện lên hình ảnh ngọt ngào bọn họ cùng nhau đi mua sắm, ăn kem, xem phim…trước khi cậu mất tích một ngày.
“Anh Lục, em không nên có suy nghĩ từ bỏ anh, cũng không nên ngu ngốc tự cho mình là sao chổi! Cũng vì ông nội hôn mê bất tỉnh, em quá đau khổ, nên mới có nhiều suy nghĩ tiêu cực như vậy! Anh tha thứ cho em, có được không? Em không nỡ rời xa anh, đừng chia tay em!”. Cô vừa khóc vừa nói, cánh tay siết chặt, không ngừng nghẹn ngào, cơ thể run rẩy giống như lá khô trên cành vào cuối thu, lung lay sắp rụng…
Nghe cô khóc đau lòng như vậy, ngài Cổn vẫn cố giả vờ lạnh lùng nào có chịu được nữa, cậu dập tắt điếu thuốc ở cạnh sửa sổ, sau đó lập tức xoay người lại!
“Không cho khóc!”. Cậu thấp giọng ra lệnh, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ.
Cả tháng nay cô chảy nước mắt quả thật còn nhiều hơn là mười mấy năm trước cộng lại nữa!
Lâm Dương ngửa đầu nhìn cậu, nhớ đến cậu nói còn chưa nói hết của cậu, trong lòng vừa đau vừa tức: “Anh nói muốn chia tay với em!”
Giọng điệu vừa lên án vừa tức giận.
Khuôn mặt cô bị hai bàn tay thô ráp của cậu ôm lấy, ngón cái của cậu không ngừng lau nước mắt cho cô: “Ai muốn chia tay với em? Anh nói muốn chia tay lúc nào?!”
Cậu khẽ cười mà hỏi ngược lại.
“Lúc trước anh nói trong phòng sách, nói có lẽ anh thật sự sẽ chia tay với em!”. Lâm Dương bị ép ngửa mặt lên, tức giận phản bác.
Cậu cười càng lớn hơn: “Anh có nói đâu!”
“Anh không nói ra từ chia tay, nhưng mà ý anh là vậy!”. Cô hung dữ nói, nước mắt chảy càng nhiều, những giọt nước mắt này đều là vì cậu!
“Vốn dĩ anh muốn nói là, nếu em không làm được, có lẽ anh thật sự sẽ đánh m.ô.n.g em!”. Cậu nhìn cô, trầm giọng nói, ba chữ “đánh m.ô.n.g em” cuối cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi nói!
Lâm Dương ngơ ra, trừng to mắt nhìn cậu.
Ý, ý của anh ấy là như vậy?! Không phải nói muốn chia tay với mình sao?!
“Lục Chiến Qua! Anh, anh cố ý làm em sợ!”.Sau khi nhận ra, cô tức giận lùi về sau một bước, phẫn hận nhìn cậu chằm chằm.
Cậu bước tới một bước, bá đạo ôm lấy eo cô, tay kia giống như trước đây, vuốt tóc cô như vuốt mèo: “Là em muốn ăn đòn! Em vô thức nghĩ đến việc chia tay! Con mẹ nó sao anh có thể chia tay với em được?! Mãi mãi sẽ không! Sẽ không hề nhắc tới!”
Cậu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay nhéo gò má cô, chỉ là, cậu đau lòng phát hiện ra, mặt cô gầy đến mức không nhéo được nữa, không giống như trước đây, lúc bóp còn có một chút thịt!
Con nhóc thúi, cả tháng nay để mình gầy thành cái dáng vẻ ma quỷ gì thế này?!
Lâm Dương nghe cậu nói vậy, cảm động đến mức cay mũi, nằm sấp lên lồng n.g.ự.c cậu: “Anh Lục, cảm ơn anh…”. Vì đã không rời xa cô.
“Sau này em nhất định sẽ nổ lực để trở nên tốt hơn! Đêm nay ông nội cũng dạy dỗ em một trận, em sẽ thay đổi, sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!”. Cô làm nũng rúc vào n.g.ự.c cậu, thành khẩn nói.
“Ông nội đối với em mà nói, là quá quan trọng…Mấy ngày nay, em chỉ một lòng một dạ nghĩ đến ông, không có đầu óc nghĩ đến anh, em xin lỗi…Em nào có không ỷ lại anh? Bây giờ dựa vào n.g.ự.c anh thế này, em mới cảm thấy mình còn sống…”. Cô lẩm bẩm nói, hít một hơi thật đẫy hơi thở trên người cậu.
Nghe cô nói vậy, Lục Tiểu Cổn có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn, trong lòng cũng được an ủi nhiều, cậu trở tay ôm cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Lúc này, bầu trời đêm vốn dĩ đen như mực đột nhiên bùng lên pháo hoa rực rỡ, Lâm Dương ngẩng đầu lên khỏi n.g.ự.c cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi biểu diễn pháo hoa đêm 30 bắt đầu rồi…
Pháo hoa lung linh tỏa sáng bầu trời đêm, chiếu sáng mặt bọn họ, cũng chiếu sáng trái tim của Lâm Dương đã bị nỗi lo lắng bao phủ rất lâu.
Hai cánh tay cô vững vàng ôm eo cậu, nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ: “Lần đầu tiên đón giao thừa với anh! Anh không ăn cơm với gia đình, có sao không?”
Cậu rũ mắt nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt nhau đều có những đốm sáng lấp lánh.
“Anh tự mình đa tình mà nghĩ rằng, em cần anh ở bên hơn…Bây giờ anh về nhà nhé?”. Cậu thản nhiên nói.
Lại là một câu hỏi khó trả lời!
“Không có không có, anh không có tự mình đa tình! Em cần anh ở bên! Anh đừng đi, đêm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa!”. Lâm Dương vội vàng cho ra một đáp án tiêu chuẩn, sau đó ôm chặt cậu.
Lục Tiểu Cổn cúi thấp đầu, vừa cưng chiều vừa đau lòng nhìn cô một cái.
Cậu không nói gì, đứng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc, để mặc cô dựa lên người mình, cùng nhau xem pháo hoa, cho đến khi kết thúc…
Xem pháo hoa xong, Lâm Dương lại mở tivi lên như một luật lệ, kéo cậu ngồi lên ghế salon cùng nhau xem “Dạ tiệc mừng xuân”, cô cũng muốn cắn hạt dưa, nhưng không nhà hầu như không có cái gì để ăn cả.
Lục Tiểu Cổn mở hệ thống quản gia thông minh lên, chọn rất nhiều đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, chỉ chốc lát sau đã có người ấn chuông cửa giao hàng đến.
Lâm Dương làm ổ trên ghế salon, cắn hạt dưa xem “Dạ tiệc mừng xuân”, bên cạnh có cậu, lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng mà, nếu ông nội cũng khỏe mạnh và xem cùng với bọn họ thì càng tuyệt hơn…
“Anh Lục, sao anh không ăn hạt dưa?”. Cô tò mò hỏi, cậu chỉ bóc hạt dẻ, nhưng bản thân lại không ăn hạt nào, đều cho cô cả.
Ngài Cổn: “…”. Nam thần sao lại có thể cắn hạt dưa?!
Cậu nhìn cô một cách quái dị, nhét một quả hồ đào vào miệng cô.
“Vì sao không cắn? Chúng ta thi đấu có được không? Ai thua thì phải lì xì cho người còn lại!”. Lâm Dương lại nói.
Thật là muốn nhìn xem thử một người lạnh lùng xa cách như cậu sẽ trông như thế nào khi cắn hạt dưa quá.
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, gõ đầu cô một cái: “Nhàm chán!”
“Em biết rồi, chắc chắn là anh không biết cắn hạt dưa!”. Cô nói xong thì cười haha: “Anh Lục nhà ta thế mà lại không biết cắn hạt dưa! Hahaha!”
“Em phải hỏi mọi người trong nhóm một chút, có phải thật vậy hay không…”. Thân thể gầy nhỏ của cô đột nhiên bị cậu kéo qua, ngã vào n.g.ự.c cậu, ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú của cậu đè xuống…
Hai đôi môi hòa vào nhau, ánh mắt cậu sáng quắc, hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, cái cảm giác mặt đỏ tim đập đã lâu nay lại tới nữa rồi.
Cô chủ động ngưỡng cổ lên một chút, hôn môi cậu, cánh tay vô thức vòng lên cổ cậu, nhắm hai mắt, hôn môi với cậu…
Trong tivi hò hét ầm ĩ, trên ghế salon trong phòng khách, chàng trai và cô gái trẻ tuổi hôn nhau nồng nhiệt, như thể rất khó chia lìa, hôn mải hôn mải.
Nụ hôn này hôn đến mức tim cô đâp như sấp, thậm chí cái tay háo sắc con không nhịn được mà vói vào bên trong áo len của cậu, xoa cơ bắp rắn chắc trên người cậu, thế nên lúc buông ra, cô xấu hổ không dám nhìn mặt cậu, gối lên chân cậu, nghiêng người sang, giả vờ xem tivi.
“Sờ đã không?”. Dạ tiệc mừng xuân sắp kết thúc rồi, cậu khom lưng, dán bên tai cô, thấp giọng hỏi.
“Hả? Cái gì?”
“Cơ bắp của anh, sờ sướng không?”. Cậu lại hỏi, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Nhưng mà anh chưa từng sờ em…”
“Thế, thế cho anh, sờ lại đó…a…”. Cô nói lí nhí, bàn tay cậu đã dò vào bộ đồ ở nhà của cô, cách một lớp áo giữ ấm, cậu vuốt ve đường cong vòng eo mảnh mai của cô, yêu thích không buông tay.
Eo của cô, thật là nhỏ…
Mợ Lục có vòng eo thon thả.
Tay cậu chậm rãi tiến tới phía trước, lúc tiến về phía trước, cơ thể cô gái đột nhiên căng cứng vì căng thẳng và cấm kỵ…
Trong sự căng thẳng và cấm kỵ, xen lẫn một chút chờ mong.
Cô biết, tay cậu muốn đến nơi đâu, cô vừa e lệ vừa mong đợi, cũng không dám thở mạnh, lại không kìm được mà nuốt nước miếng.
Cũng cảm thấy hơi thở của cậu hơi nặng nề…
Cái chạm êm ái, nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra, lại giống như bị điện giật, cảm giác kỳ diệu khiến trái tim cô nhảy vọt lên đến cổ họng.
Cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, lắng nghe nhịp tim của mình, chờ đợi càng nhiều hơn…
“Không còn sớm nữa, về phòng ngủ đi!”. Giọng nói nghiêm túc của cậu vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Dương chợt mở mắt ra, cơ thể đã bị anh kéo ra khỏi n.g.ự.c mình.
Sao không tiếp tục đi?!
Cô ngơ mặt ra nhìn cậu.
Cậu ngồi trên ghế salon, cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi và đứng lên: “Xem viền mắt em đen thui rồi kìa, như gấu trúc, xấu quá! Đi ngủ sớm một chút đi!”
Lâm Dương: “…”. Anh ấy đóng biến kiểm của Tứ Xuyên* đấy à!?
(*) Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
“Ừm, rất mệt…”. Cô lầm bầm nói, lưu luyến đi về phía phòng mình, lúc đến cửa, cô xoay người lại nhìn cậu: “Đêm nay anh về nhà sao?”
“Anh ở đây!”. Nói xong, cậu đi tới căn phòng ngủ đối diện.
“Vậy, ngủ ngon! Anh Lục!”. Trước khi cậu vào phòng, cô cất giọng nói với bóng lưng của cậu.
Trở về phòng mình, sau khi nằm xuống, cô lật qua lật lại không ngủ được.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong một tháng trở lại đây mà như gặp một cơn ác mộng vậy, cũng may ông nội đã tỉnh rồi…
Cây đổ bầy khỉ tan, ông Khương biến thành như vậy, bầy “sói mắt trắng*” nhà họ Khương chắc chắn sẽ không ai muốn chăm sóc cho ông, sau này, cô nhất định sẽ chăm sóc cho ông nội thật tốt!
(*) Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Nghĩ đến cậu ở căn phòng đối diện, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cái cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ trong ra ngoài này khiến cô nhìn trần nhà mà cười ngây ngô.
Chỉ chốc lát sau, cô ôm gối ra khỏi phòng mình, đến phòng đối diện, gõ cửa.
Gõ một lúc lâu mà cũng không có ai ra mở cửa: “Anh Lục, anh không để ý đến em, em tự vào nhé?”
Nói xong, cô vặn chốt cửa, cửa mở, cô đi vào.
Trong căn phòng sạch sẽ, không biết có nhiêu đồ thuộc về cậu, nhưng mà lúc trước hiển nhiên cậu đã từng ở đây, trên tủ đầu giường còn đặt quyển sổ tay mà cô đã tặng cậu vào dịp lễ trưởng thành.
Tiếng nước chảy phát ra từ trong phòng tắm, chứng tỏ cậu đang tắm.
Cô ôm gối lên giường!
Cô chưa từng chung giường chung gối với cậu…
Cửa phòng tắm bị mở ra, ngài Cổn quấn khăn tắm trên nửa người dưới, đang cầm khăn lau đầu, lúc ngẩng đầu lên thì bị bóng người dựng đứng hai cái lỗ tai thỏ trên đầu ngồi trên giường mình dọa sợ hết hồn!
“Anh Lục…”. Cô ngẩng đầu lên, hai cái tai thỏ trên mũ áo rủ xuống.
Lâm Dương liếc mắt một cái cũng sửng sốt, dáng, dáng người của anh ấy, trông cũng, cũng đẹp quá thể!
Màu da màu đồng, cơ bắp từng cục từng cục, cơ bụng tám múi, còn có tuyến nhân ngư kéo dài đến nơi câm kỵ…
Ngài Cổn bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc, thản nhiên nói: “Em không ngủ mà tới phòng anh làm gì?”
“Anh Lục, em, đêm nay em muốn ngủ với anh!”. Cô nhìn cậu, nói một cách nghiêm túc không gì sánh được!
Ngài Cổn: “…”. Cậu có nên từ chối không?!
Cậu nghiến răng hàm, đi tới mép giường, mắt của cô vẫn dính chặt trên cơ bụng của cậu, không dời đi được…
“A!”. Anh gõ mạnh đầu cô một cái, cô bị đau mà kinh ngạc thốt lên, sờ đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm cậu một cách kháng nghị.
“Nhóc con, không noi theo gương tốt đi! Mới lớn có chút xíu mà đã nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đó rồi!”.
“Chuyện bậy bạ gì…Anh Lục! Anh muốn đi đâu?! Em chi muốn ngủ cùng giường với anh một cách đơn thuần thôi mà…Cái kiểu trong sáng đắp chăn nói chuyện phiếm ấy!”. Cô chớp đôi mắt to nhìn cậu, rất nghiêm túc nói.
Cậu thế mà lại tưởng là cô muốn cái đó với cậu…nhưng mà, sao cậu lại cấm dục? Lúc trước trêu đùa cô trên wechat, sao lại giống như lưu manh xấu xa thế?
Bây giờ thì lại nghiêm trang đứng đắn!
Ngài Cổn bị cô bạn gái nhỏ nói đến mức ngậm miệng, âm thầm cắn răng, đi tới tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một cái áo thun, sau đó tháo khăn tắm ra, mặc cái quần ở nhà vào.
Lâm Dương nuốt nước miếng một cái: “Anh đừng đuổi em đi mà, đêm nay em muốn ngủ với anh!”. Nói xong, cô lập tức chui vào chăn.
Cùng giường chung gối?
Cô sẽ hành hạ cậu c.h.ế.t mất!
Ngủ chung, lại còn không thể động vào cô, đối với một chàng trai đã thành niên lại còn dồi dào sức sống như cậu mà nói, đó không phải cực hình thì là gì?!
Rõ ràng là chó sói mà còn ra vẻ cấm dục, đối diện với cô!
Cô bạn gái nhỏ của cậu vẫn chưa trưởng thành đâu…
Lâm Dương bọc chăn lại, trên chăn có mùi hương của cậu, nhìn cậu cao lớn đẹp trai đi tới, trái tim cô đập “thình thịch thình thịch”.
Lục Tiểu Cổn lấy từ trong túi mình ra một cái bao lì xì thật dày, đi tới mép giường, khom lưng đặt bên gối cô: “Tiền mừng tuổi!”
Lâm Dương lại hơi cảm động một phen.
Thật ra, năm vừa rồi cậu cũng lì xì cho cô vào đêm 30, hơn nữa lại còn lén leo cửa sổ vào nhà đưa…
“Cảm ơn anh Lục! Năm mới vui vẻ!”. Cô ngọt ngào nói.
Cậu ngồi bên giường, híp mắt nhìn cô: “Con nhóc thúi, em vui vẻ, anh mới có thể vui vẻ, hiểu chưa?! Ngủ đi!”
Nhìn cô, cậu rất nghiêm túc nói một câu, sau đó tắt đèn bàn, nằm xuống.
Cậu mới nằm xuống là cô đã rất tự nhiên mà dựa sát vào n.g.ự.c cậu, toàn thân cậu căng thẳng, điều chỉnh hơi thở mới dần dần bình tĩnh lại…
Lâm Dương nấp trong khuỷu tay cậu như con mèo: “Anh Lục, sau này em sẽ cố gắng vui vẻ! Bất kể ông nội có bao nhiêu di chứng, em cũng không sợ!”
Lần đầu tiên ôm cậu ngủ, ấm áp ngọt ngào tựa như đang nằm mơ…
Có lẽ là quá buồn ngủ, mí mắt nặng nề không nhấc lên được, bình thường cô lật qua lật lại không ngủ được, thế mà đã ngủ ngay lập tức…
Cậu có một tác dụng rất thần kỳ đó là khiến cô yên giấc!
Điện thoại di động rung lên, là thông báo tin nhắn wechat, cậu lập tức cầm lấy quẹt tin nhắn, chỉ thấy cậu cả Diệp đang trong ngừng phát lì xì trong nhóm, còn kêu Trần Tiểu Quả cướp đi, Trần Tiểu Quả dường như không để ý đến cậu ta.
Ngải Cổn tắt điện thoại di động.
…
Cậu cả Diệp: Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà! Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái! Hai đứa đang làm gì đấy?! Mau ra đây!!!
Sau khi dụ dỗ Trần Tiểu Quả thất bại, cậu cả Diệp buồn chán gọi hai người chơi game!
Không ai để ý đến cậu!
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đang nói chuyện video, hôm nay là 30, mỗi người ở mỗi nhà, không thể nào lén ở bên nhau được rồi!
Củ cải lớn đào hoa: Trần Tiểu Quả, ngủ à?! Thức dậy lĩnh tiền lì xì anh cho em đi! Quy tắc cũ của chúng ta không thể ngừng được! Ngoan! Anh thương em!
Trần Tiểu Quả cũng không ngủ, cô đã thấy tiền lì xì cậu gửi tới từ sớm rồi, nhưng giả vờ không thấy, cũng không trả lời tin nhắn của cậu.
Ồ…
Hay cho câu anh thương em!
Cậu thật sự không có một chút suy nghĩ nào đối với cô sao!?
Vẫn luôn là cô tự mình đa tình mà thôi!
Nhưng mà tên khốn này hôn cô, còn luôn đối xử tốt với cô, cô phải làm thế nào mới hoàn toàn hết thích cậu đây?!
“Tiểu Quả Tử, năm mới vui vẻ!”
“Vắt cổ chày ra nước” phát một bao lì xì mà trước nay chưa từng thấy, Trần Tiểu Quả liếc một cái, cười cười, mở ra…
Đm tám hào tám!
Cô lập tức gửi lại cho anh ta một tệ!
Sau khi nhận được, Tả Nguyên gửi biểu tượng cảm xúc cười hì hì: Haha, làm ăn có lãi!
Trần Tiểu Quả gửi biểu tượng đại đao 40m!
Đến bây giờ cô cũng không hiểu, con hàng này rõ ràng là con nhà giàu phá của, vì sao phải giả vờ là một người làm công nghèo kiết hủ lậu vậy, còn suốt ngày trông ngóng cô đến nhà kính với anh ta nữa!
Đương nhiên, anh ta càng không sợ cô muốn những cái cây sen đá Conophytum bảo bối kia của anh ta, Trần Tiểu Quả cô chưa bao giờ là người thích chiếm lợi của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận