Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 436
Chín giờ sáng, đoàn xe đón dâu rộn ràng lái vào khu biệt thự của nhà họ Kiều.
Đội xe bắt đầu với một chiếc Hummer quân đội to màu xanh, đằng sau là tám chiếc xe Jeep Wrangler!
“Đội xe này đều là việt dã, trâu bò thật!"
Người giàu khu biệt thự nhìn thấy đoàn xe này cũng tán thưởng! Thực là có phong cách lại có cá tính!
Năm qua, nhà giàu kết hôn đều là xe con cùng màu.
"Kiều gia Kiều gia! Sĩ quan huấn luyện Lục đến rồi!" Trong phòng ngủ, sáu cô gái mặc váy phù dâu màu trắng. u Dương mới từ ban công đi vào, kích động nối với cô dâu Diệp Kiều vừa trang điểm xong.
Diệp Kiều đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong gương cô mái tóc dài được cuộn lên thắt bằng lụa trắng, trang điểm nhẹ không quá lộng lẫy. Cô xoay người, dàn hậu cung đều hít một hơi: "Kiều gia! Đẹp quá! Quá đẹp luôn!"
Ở thời này kết hôn mặc áo cưới cũng còn rất ít, huống chi là áo cưới được thiết kế riêng từ nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng của Pháp. Kiều gia nhà các cô vốn đã đẹp, mặc áo cưới dạng ống đuôi cá trông như một nữ hoàng, sang trọng và thanh lịch!
"Woooooo ... Khi nào tớ mới có thể mặc váy cưới chứ?!" Từ Nhiễm méo miệng nói.
"Phù rể hôm nay đều là quân nhân các cậu thích, để ý ai cứ lấy! Tớ sẽ mai mối cho các cậu!" Diệp Kiều nửa đùa nửa thật nói, mấy tên lưu manh ở Huyết Lang kia đúng là đang thiếu vợ.
"Ghét ghê! Người ta chỉ nói vậy thôi, người ta mới học năm ba chưa tốt nghiệp đâu đấy! Nào giống cậu và huấn luyện viên Lục, còn trẻ như vậy đã kết hôn!" An Hân mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngại ngùng nói.
"Nếu tớ gặp được người như huấn luyện viên Lục, đừng nói là năm ba đại học, học lớp 12 tớ cũng lấy!" u Dương lớn tiếng nói.
Hoa Nhụy vẫn không nói gì chỉ cười, hôm nay Diệp Thành không ở đoàn phù rể, anh là anh trai của cô dâu.
"Chú rể đến rồi chú rể đến rồi!" Lúc này anh họ nhà chú của Diệp Kiều chạy tới, lớn tiếng nói.
Đoàn phù dâu lập tức đi chặn cửa phòng, định làm phiền chú rể!
Cơ hội "Bắt nạt" Huấn luyện viên Lục không thể bỏ nỡ được!
Lục Bắc Kiêu mặc quân phục, tay ôm một một bó hoa hồng trắng làm hoa cưới. Đi theo sau là sáu phù rể mặc quân phục đi về phía cửa của phòng cô dâu, sáu cô gái mặc váy phù dâu hoa trắng nhìn thấy huấn luyện viên Lục trong bộ quân trang lại đẹp trai nhưng các cô vẫn ngang ngược chặn ở cửa.
Chú rể vì nóng lòng muốn nhìn thấy cô dâu nên hơi nhíu mày.
"Các chị em, trông huấn luyện viên Lục vẫn vậy, mặt vẫn lạnh, vẫn nghiêm túc, tớ hơi sợ ý..."
"Sợ cái gì! Hôm nay anh ấy là chú rể, chính là bị bắt nạt!" Dù trong lòng u Dương cũng sợ ngoài miệng vẫn mạnh mồm. Cô ấy vừa nói xong đã bị An Hân đẩy ra, cậu không sợ thì cậu ra đi!
"Khụ.... Cái đó, huấn luyện viên Lục! Nhà gái chúng em cũng quy định. Chàng rể không được tùy tiện vào cửa nhà gái, nhất định phải lấy lòng đoàn phù dây trước!" Hai tay u Dương ôm ngực, dáng vẻ rất mạnh mẽ, vừa nói xong tay phải đã xòe ra về phía Lục Bắc Kiêu, ý là đưa bao lì xì!
"Cái này có ý gì?" Lục Bắc Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía Phương Trác ở sau lưng.
"Muốn lì xì đó!" Phương Trác nhỏ giọng nói.
Chú rể mặt không chút cảm xúc, nghiêm túc nói: “Xin lỗi các em, cái này cần hỏi cô dâu của tôi, tiền của tôi đều do cô ấy quản!"
"Chú rể! Anh đang nói đùa gì thế! Hiện tại Kiều gia nhà chúng em còn chưa phải dâu nhà anh ấu, cô ấy cùng một phe với bọn em! Nhanh nhanh nhanh, đưa lì xì, không đưa lì xì thì Kiều gia nhà chúng em sẽ không đi cùng anh đâu!" An Hân tiến lên ngang ngược nói.
"Ai cùng một phe với các cậu?"Đúng lúc này cô dâu mở cửa phòng ra, trên đầu đội khăn voan che mặt, nói sâu xa.
Khi cô dâu nói câu này, tất cả các phù dâu đều c.h.ế.t lặng, trong khi đó phù rể thì bật cười.
“Cô dâu, cô còn tát vào mặt phù dâu!” Phương Trác cười, lau khóe mắt.
"Kiều gia! Chúng tớ không muốn làm phù dâu của cậu nữa!" u Dương tức muốn giậm chân, cuối cùng đang làm gì thế này!? Giúp cô dâu làm khó chú rể, kết quả thì hay rồi, cô dâu và chú rể cùng một bọn làm các cô xấu hổ!
Cô dâu thân mến!
Chú rể ban đầu mặt không chút biểu cảm lạnh lùng, khi nhìn thấy cô dâu đôi khăn che mặt đứng ở cửa thì nhếch miệng lên lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Tránh hết ra, để chồng tớ vào!" Diệp Kiều không để ý đến đoàn phù dâu, ngang ngược vậy các cô nào dám không nghe, huấn luyện viên Lục mực quân trang đẹp trai vô cùng đi lướt qua các cô, hơi cong lưng đi vào phòng.
Anh vừa vào đã khép cửa lại, trong phòng chỉ có hai người họ, chú rể đã không chờ nổi nữa vén khăn trùm đầu lên.
"Mẹ nó cô dâu của anh thật sự đẹp!" Anh thô lỗ nói ra lời khen ngợi từ trong lòng.
Tâm trạng Diệp Kiều vẫn chưa thoải mái lắm, nhưng anh đã nhìn ra, "Ngoan, không vui sao? Hay nhớ anh quá rồi?" Bàn tay to của anh giữ lấy bên má cô, ngón tay cái nhẹ vuốt ve má cô.
"Đừng sờ, trên đó toàn phấn đấy!" Cô quay đầu đi, sau đó hai tay ôm eo anh, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, "Chú rể của em mẹ nó cũng đẹp trai quá!" Cô kiễng chân lên hôn lên môi anh, sau đó áp mặt vào n.g.ự.c anh, nghe tiếng nhịp tim như thiêu đốt và mạnh mẽ của anh.
"Anh Kiêu! Em đang nhớ anh!" Cô cười nói, hít một hơi sâu đầy mùi vị của anh.
"Anh nhớ em hơn! Ngoan nào, đừng nóng vội, còn hơn mười tiếng nữa mới động phòng!" Hai chữ động phòng đã khiến m.á.u anh sôi trào lên vì phấn khích!
Diệp Kiều: ". . ."
--
Đoàn xe cưới đưa cô dâu chú rể vào đại viện, hôn lễ của họ được tổ chức ở lễ đường của đại viện quân đội. Vì là lễ cưới quân đội nên có rất nhiều khách quý, có không ít lãnh đạo ở đây, không khí hôn lễ rất trang trọng, người chứng hôn cũng là một quan chức quân sự cấp cao.
Trừ cái đó ra, người thân bạn bè của Kiều gia, Diệp gia, Lục gia, Đỗ gia đều có mặt. Cha mẹ nuôi và gia đình chị cả của Diệp Kiều cũng được Lục Bắc Kiêu mời tới.
Lúc lãnh đạo nào đó trong quân đội đọc diễn văn: ".... Quân cưới là thiêng liêng, gả cho quân nhân là quang vinh nhưng gả cho quân nhân cũng vất cả! Hãy tin tưởng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau và chia sẻ trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân sau này. Bên nhau mãi mãi! "
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lục Bắc Kiêuvaf Diệp Kiều cúi đầu gửi lời chào.
Hôn lễ kết thúc, đoàn xe cưới chạy về nhà riêng của hai người ở Tứ Hợp Viện.
Bởi vì đường nhỏ Hummer không vào được, một nhóm nam nữ thanh niên la ó yêu cầu chú rể phải cõng cô dâu về nhà! Tiếng hò reo là: "Trư Bát Giới cõng vợ!"
Lục Bắc Kiêu không nói hai lời bế Diệp Kiều ra khỏi xe cưới, không phải cõng mà ôm kiểu công chúa, nhẹ nhàng không thở dốc hơi nào. Đuôi váy cưới trắng dài tung trên mặt đất, phù rể phù dâu không ngừng ném kẹo cưới và cánh hoa hồng đỏ khắp ngõ ngách, sâu trong ngõ nhỏ chỉ chốc lát đã trải một tầng hoa hồng, có phần giống cảnh "Mười dặm hồng trang"
"Ha ha! Cuối cùng đã đến lượt tôi làm mưa làm gió! Mấy anh trai giám sát chặt chẽ cho tôi! Bây giờ đôi này sẽ để bắt nạt! Không phải sợ gì hết có gia bảo vệ rồi! Phải đòi thuốc đấy, có biết không?!" Ở cổng chính của Tứ Hợp Viện, Lục Bắc Trì và Trình Đại Phi, Trần Đào mặc quân trang chặn cửa.
Có ba con đường bị chặn từ trong ra ngoài.
Ngồi ở hàng ghế đầu, giữa một hàng ghế dài là mấy nguyên lão Lục Bắc Trì, Trình Đại Phi. Đằng sau có mấy người miệng đều ngậm thuốc, ngồi c.h.é.m gió nói chuyện chờ cản cô dâu!
Lúc này cô dâu đã được chú rể ôm đi vào sân.
"Làm gì đấy?! Tránh ra!" Bây giờ đang đại hỉ, anh không muốn dùng từ "Cút"!
Trình Đại Phi thấy Kiêu gia sầm mặt thì sợ muốn đứng dậy lại bị Lục Bắc Trì ngăn cả, "Sợ cái gì! Sợ gì!"
Năm hai đại học Lục Bắc Trì đã nhập ngũ làm sinh viên quân đội, trước mặt còn đang phục vụ trong quân đội. Cậu ta mặc quân trang màu xanh, nhìn khá ra dáng, nhưng nhập bọn cùng đám trong sân này lại có phần vô lại!
"Anh! Bây giờ là ngày vui của anh và chị dâu, em làm theo tập tục lấy điềm may mà! Mọi người nói có phải không?!" Lục Bắc Trì lớn tiếng hô lên.
"Vâng! Đúng thế! Kiêu gia, nay ngày vui chúng ta vui vẻ đi! Ngài và chị dâu cùng xem cho!" Trình Đại Phi cười ha hả nói, không dám nhìn cô dâu một chút. Mẹ nó, lúc trước sau khi Diệp Kiều trở nên xinh đẹp cậu ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau này suýt nữa gây ra thảm họa!
Ai, làm sao một cô gái như Kiều gia lại có thể nghĩ tới vãn bối như cậu ta!
"Vì sao kêu xem cho! Mười cây t.h.u.ố.c lá thơm! Thiếu một cây thiếu một bao thì bây giờ đừng mơ vào cửa!" Thiếu gia nhà họ Lục ngậm điếu thuốc trong miệng lớn tiếng reo hò, dáng vẻ ngang ngược!
Diệp Kiều nằm trong lòng Lục Bắc Kiêu im lặng nhìn Lục Bắc Trì này giả bộ ngầu này!"
Lúc này Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều đến gần Lục Bắc Trì, Lục Bắc Trì vội vàng nói: "Mấy anh, nhanh chóng dựng phòng tuyền, giữ vững vị trí! Chú rể cô dâu đây là muốn xông vào này!"
Trong sân đám nam thanh nữ tú vui vẻ hớn hở nhìn các cậu trai náo cô dâu chú rể!
Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều đứng trước mặt Lục Bắc Trì, "Lục Bắc Trì, vừa rồi cậu nói muốn mấy cây t.h.u.ố.c lá thơm?"
"Mười cây!" Lục Bắc Trì lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu ôm cô dâu vững càng trong ngực, chân phải giơ lên đạp vào chân của Lục Bắc Trì, "Một đá! Hai đá! Ba đá..."
Lục gia nhà ta còn ngây ra, lúc bị đá đến cái thứ năm mới phản ứng được.
"Chết tiệt!" Cậu ta tức giận đến chửi thề, vội tránh đi, "Anh cả! Anh, anh quá đáng vậy! Chết tiệt!"
"Mười cây t.h.u.ố.c lá thơm? Cho mày đẹp mặt này! Mười cái đạp cũng không khác lắm! Trác Tử, cho chúng nó mỗi đứa một đá! Ai thức thời thì tránh hết ra, nếu chịu đá thì đừng phàn nàn!" Kiêu gia khí phách nói.
"Mẹ kiếp! Mỗi người một đá?! Anh cả, mẹ nó anh quá keo kiệt rồi! Không được, không được phép vào!" Lục Bắc Trì tức giận đến mức muốn nổ tung.
"Được, mỗi người một điếu thuốc vui vẻ, tấm lòng tấm lòng! Kiều gia, chúc hai vị tân hôn vui vẻ! Sớm sinh quý tử!" Vẫn là Trình Đại Phi thức thời vội vàng đứng lên vỗ vai mấy cậu trai khác, bọn họ cũng đứng lên kéo ghế ra.
"Anh cả! Hôm nay anh đừng mong em cản rượu thay anh! Tốt nhất là say rượu đến mức không vào động phòng được đi!" Lục Bắc Trì không sợ c.h.ế.t lớn tiếng nói, Lục Bắc Kiêu quay người nhìn cậu ta chằm chằm. Lục Bắc Trì sợ đến mức chạy như làn khói!
"Trì Tử đáng thương, chị dâu này còn chưa cho cậu ấy lì xì mà!" Diệp Kiều buồn cười nói.
"Mặc kệ nó! Không cho phép cho!" Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt nói.
Vừa vào phòng tân hôn, Diệp Kiều đã chú ý đến bức ảnh cưới phóng to được đóng khung trên tường cạnh giường ngủ, hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được!
Toàn bộ đồ đều được thay bằng đồ màu đỏ chót, trên giường đặt táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa với ý sớm sinh quý tử.
Diệp Kiều cởi váy cưới, thay một bộ xườn xám đỏ, đây là chiếc váy cưới mà hai dì đã nhờ một người thợ may cũ may cho cô, được làm bằng vải satin lụa cao cấp, thêu chỉ vàng và họa tiết phượng hoàng tinh xảo và lộng lẫy. Cổ áo đứng, tay ngắn, vạt áo được cách tân đuôi cá.
"Bây giờ hứa sẽ không uống rượu, lúc động phòng sẽ chăm sóc vợ thật tốt!" Trước gương trang điểm, Lục Bắc Kiêu cài trâm đỏ lên đầu cô dâu, mắt dán lên hai má cô nhìn cô dâu toàn thân màu đỏ xinh đẹp ở trong gương, hơi thở nặng nề, cũng không thể uống nhiều giống ngày đính hôn ấy.
Trong gương, người đàn ông cởi bỏ chiếc mũ quân đội để lại cái đầu tóc ngắn tròn và khuôn mặt cương nghị, ánh mắt đầy thâm tình, khuôn mặt cô nhẹ nhàng cọ lên mặt anh, làn da anh dường như vẫn luôn nóng hổi, đôi tay sơn móng tay màu đỏ từ dưới cổ lên ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng vuốt ve...
Tâm trạng của cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cô vẫn luôn nghĩ về sự hi sinh của anh ở kiếp trước, nghĩ về kiếp trước trước của họ như thế nào...
Có điều ngửi được hơi thở và cảm nhận được nhiệt độ của anh khiến trong lòng rất an tâm. Giống như Lục Tiểu Cổn đã nói, kiếp trước hay kiếp trước trước đều không quan trọng, quan trọng là... Kiếp này!
"Lục Bắc Kiêu, có anh thật tốt!"
Cô đột nhiên nói một câu tình cảm như thế khiến anh có hơi không quen!
Không cho anh trả lời, Diệp Kiều quay đầu hôn nhẹ lên môi anh, lửa của anh lập tức bị cô khơi lên, giữ gáy cô và hôn sâu hơn!
Khi nụ hôn vừa kết thúc, vết son của cô đã bị anh nuốt sạch, Diệp Kiều vội vàng tô lại.
Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn.
"Tiểu Kiều, anh vẽ thêm một lá bùa hộ mệnh cho em, chúc em và Tiểu Lục sớm sinh quý tử! Bùa anh vẽ linh lắm đó, em đừng có không tin!" Đại Ngốc mặc quân phục cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện riêng với Diệp Kiều, gọi cô sang một bên, đưa cho cô một phong bì đỏ và nói một cách ngây ngô.
Lúc nào anh ta cũng thêm một câu ở cuối: Linh lắm, đừng có không tin!
"Cảm ơn anh Đại Ngốc!" Diệp Kiều thầm nghĩ, là Lục Tiểu Cổn phù hộ mình sinh thì hay rồi!
Lục Tiểu Cổn sau khi cậu được sinh ra chắc chắn sẽ không nhớ rõ Diệp Kiều ngốc nghếch của mình đâu nhỉ?
Nghĩ đến cậu, trái tim Diệp Kiều lại nhói lên một cơn đau.
"Trần Nhị Đản! Cmn lại dính vào mê tín phong kiến đấy hả?!" Lục Bắc Kiêu tức giận đi tới, Đại Ngốc sợ tới mức bỏ chạy.
Diệp Kiều vừa định nói giúp Đại Ngốc thì chợt nghe thấy tiếng hò reo từ hiện trường, khi cô quay lại nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mặc vest và đeo kính râm xuất hiện chói lóa, là Smart Tiện Tiện! Các cô gái trẻ của người thân bạn bè nhìn thấy ca sĩ nổi tiếng Tô Mục góp mặt dường như phát điên, huyên náo tụ tập xung quanh muốn được anh ta ký tên!
Tiện Tiện khó khăn lắm mới thoát được, bước tới thẳng tay đưa một tờ chi phiếu trị giá một trăm ngàn cho Diệp Kiều!
Ra tay hào phóng ghê!
"Bé hai Kiều, phải hạnh phúc đấy! Anh bay từ Hồng Kông tới phải đi liền đây! Sau này nếu Cho Vay Nặng Lãi dám bắt nạt em..." Giọng nói của Tiện Tiện vẫn chưa dứt thì cảm thấy một bầu không khí ớn lạnh!
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu đen ngòm, nhìn anh ta với ánh mắt nguy hiểm.
"Nếu cậu ta bắt nạt em, anh cũng không can thiệp được đâu! Đường là do em chọn!" Smart Tiện Tiện vội vàng nói xong đeo kính râm vào, cái đệt, anh ta không muốn bị đánh nữa, lần trước bị Cho Vay Nặng Lãi đ.ấ.m suýt vỡ lá lách, nghỉ ngơi rất lâu mới hết đau!
"Tiện Tiện, anh muốn quản cũng không có cơ hội, anh Kiêu thương em còn không kịp này!" Diệp Kiều ôm tay Lục Bắc Kiêu thể hiện tình yêu.
Tôn Kiếm nhếch môi: "Được rồi! Quà được chuyển đến rồi, anh trai đi đây! Sớm sinh quý tử nhé!"
Smart Tiện Tiện phóng khoáng xoay người, khóe miệng cong lên, tuy rằng trong lòng trống rỗng nhưng cô hạnh phúc là được rồi, cũng chỉ có tên Cho Vay Nặng Lãi mới có thể khiến cô hạnh phúc!
Lục Bắc Kiêu đúng là không uống một giọt rượu nào nhưng lại uống một bụng nước, Lục Bắc Trì: người nói không để cho anh cản rượu, đã uống say mèm!
"Kiều Kiều à, người mà bà cô đã giới thiệu với Diệp Thành cách đây không lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Cô thấy cô gái đó rất tốt, rất xứng với Diệp Thành!" Sau bữa tiệc, Diệp Kiều bị các bà các cô kéo đi nói chuyện phiếm một lúc rồi hỏi tới chuyện Diệp Thành.
Diệp Thành là cháu đích tôn nhà họ Diệp, 25 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa nên tính chuyện kết hôn rồi, các bà các cô đã bắt đầu lo rồi.
Rất tốt?
Rất xứng?
Diệp Kiều cười ha ha trong bụng!
Đoàn phù dâu đang hỗ trợ dọn dẹp quà mà cô dâu nhận được, Hoa Nhụy thấy người nhà họ Diệp đang ở đó cũng thêm một tâm tư khác vừa làm vừa vểnh tai nghe.
"Bà cô à, anh trai cháu không có tình cảm với Thư Dư, chuyện tình cảm không được miễn cưỡng" Diệp Kiều không nói bất cứ điều gì về vụ bê bối mà Thư Dư đã làm, cũng không nói gì trước mặt Diệp Thành hôm đó.
"Thằng nhóc này, không có tình cảm? Tình cảm chẳng phải từ từ bồi dưỡng sao? Tình cảm cũng có thể bồi dưỡng mà thành mà! Lúc trước cô kết hôn chỉ mới gặp ông dượng của mấy đứa một lần, sau khi kết hôn chẳng phải cũng như vậy rồi sao?" Bà cô cho rằng Diệp Thành kén cá chọn canh nên có hơi tức giận nói.
"Đúng vậy đó, đừng nói bà cô, chúng tôi cũng từng như thế, lúc ấy chưa lưu hành tự do yêu đương gì đấy, đều do cha mẹ an bài!" Cô cả cũng tiếp lời nói: "Nghe nói nhà họ Thư rất tốt, có hệ thống ngân hàng!"
"Bà cô cả, cô cả, dù sau đây cũng là cải cách và mở cửa! Thời đại khác nhau, quan điểm về tình yêu và hôn nhân cũng khác, nên anh cháu phải có tình cảm với con gái người ta mới được, đúng không? Cháu cũng cảm thấy Thư Dư kia không xứng với anh trai cháu!" Cuối cùng Diệp Kiều bổ sung một câu.
"Kiều Kiều cũng nói không xứng vậy chắc chắn có vấn đề!" Lúc này bà cô hai mới tiếp lời, bây giờ đang ở nhà họ Diệp, Diệp Kiều mới thật sự là "bà cô"!
"Kiều Kiều, nếu con có bạn thích hợp thì giới thiệu cho anh trai đi! Con nhìn nó kìa, 25 tuổi rồi ngay cả cái bóng của đối tượng cũng không có! Mà em gái cháu đây cũng lấy chồng rồi!" Bà cô lại nói.
"Kiều Kiều, anh của cháu là quân nhân, bác cả của cháu là quan chức cấp cao của tỉnh, giàu nghèo trước hết không quan trọng, nhưng thành phần chính: trị gia đình họ phải trong sạch!" Cô cả ngắt lời nói.
Diệp Kiều thầm nghĩ, theo tiêu chuẩn của mấy bà cô này, hậu cung của cô không có ai đủ điều kiện, có điều cô vẫn không muốn bọn họ bị tên trăng hoa Diệp Thành làm hại đâu!
"Hoa Nhụy, cô đứng ngây ra làm gì đấy?" u Dương thấy Hoa Nhụy ngây người đẩy cô nói.
Cô ta vội vàng lắc đầu: "Tôi đi vệ sinh!" Hoa Nhụy cúi đầu chạy ra khỏi phòng nghỉ.
"Đại Ngốc, mấy người bạn của Kiều Kiều cậu không thích ai à? Quay lại để cô ấy giới thiệu với cậu!" Trong số những người anh em của mình, người khiến anh lo nhất chính là Đại Ngốc, Lục Bắc Kiêu hút thuốc và uống rượu với họ trên sân thượng lớn.
Lục Bắc Kiêu hỏi.
Đại Ngốc uống rượu, mặt đỏ bừng, bị anh hỏi như vậy lại càng đỏ hơn: "Cha tôi nói, ở nhà đã giúp tôi tìm được rồi! Nhà cửa cũng xây xong luôn! Có lẽ tết tôi về nhà là có thể kết hôn rồi!"
"Đệt, gặp còn chưa gặp thì kết hôn gì chứ?! Cậu không sợ cha cậu tìm cho cậu một con heo nái à?!" Lục Bắc Kiêu tức giận nói, thật muốn đạp anh ta một cước!
"Kiêu gia, tôi lại thấy Hoa Nhụy là đẹp nhất, bảo chị dâu giới thiệu cho tôi đi!" Phương Trác ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, dáng vẻ cà lơ phất phơ, mặt híp mắt nói.
"Trác Tử, tên khốn cậu cút! Đừng có làm trò tổn thương em gái tôi, Hoa Nhụy là em gái tôi, được tôi che chở, hiểu chưa!" Diệp Thành ngủ gật trên ghế lập tức tỉnh táo hét ầm lên với Phương Trác.
"Đù! Diệp đại thiếu, cậu nhận Hoa Nhụy làm em gái lúc nào vậy?!" Phương Trác ngạc nhiên nói.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, dáng vẻ nhìn xa trông rộng nhìn Diệp Thành, tên này ngày đó còn nói không có gì với Hoa Nhụy! Che chở chẳng phải ý là theo đuổi à!
"Anh Thành Tử!" Lúc này, Hoa Nhụy trong chiếc váy nhỏ của phù dâu đi tới sân thượng lớn, nhìn về phía Diệp Thành, cô hét lên: "Anh qua đây được không? Em có chuyện tìm anh!"
Giọng nói của cô cao vút nhưng không chói tai, ngọt ngào, mềm mại, gật đầu với những người đàn ông còn lại trước sau đó nhìn thẳng về phía Diệp Thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận