Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 481


Làm sao có thể?
Nhất định là anh chỉ biết bề nổi mà thôi, mỗi lần ra nước ngoài, kẻ ngoài lạnh trong nóng như anh chắc chắn sẽ phái người theo dõi cô, nên mới biết cô giao chiến với Đường Thiếu Đình của K2, biết những người lính đánh thuê kia cứu cô.
Những chuyện này cô chưa bao giờ nói với anh trước đây, chính vì sợ anh lo lắng, sau này không cho cô ra nước ngoài nữa.
Nếu anh biết cô sống lại thì sẽ bình tĩnh như vậy sao?
Nhất định là cô quá lo lắng rồi!
“Nằm xuống!”. Anh cầm rượu xoa bóp trên tay, trầm giọng ra lệnh.
Diệp Kiều ngoan ngoãn nằm xuống, dò hỏi: “Anh Kiêu, ý anh là Đường Thiếu Đình là người của K2 à?”
“Đúng! Cậu ta mới gia nhập K2 hai năm trước, bây giờ là đối tượng truy nã quan trọng bên ta!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều thở phào một hơi!
Cô biết là anh không biết sâu hơn nữa!
“Cái thằng thối rữa đó, làm gì không làm, lại đi gia nhập K2! Tối hôm đó còn tuyên bố muốn ngủ với em, bị em đánh cho một trận tơi bời, a! Không muốn, đau quá, a!”
Nghe cô nói thằng thối rữa đó muốn ngủ với cô, lực tay Lục Bắc Kiêu không tự chủ mạnh hơn, chơi đùa đến mức Diệp Kiều phải gào khóc kêu cha gọi mẹ, sắc mặt của anh cũng âm u tới cực điểm!
“Tốt nhất đừng rơi vào tay anh, nếu không…chém muôn nghìn mảnh!”. Lục Bắc Kiêu tàn nhẫn nói.
Diệp Kiều không khỏi lau mồ hôi thay Đình Tử.
“A! Anh Kiêu, anh nhẹ chút, a…ưm…thoải mái…”. Tiếng kêu đau dần dần biến đổi, trở thành tiếng ngân nga kiều mị khiến người ta khó có thể ngăn chặn được.
“Làm như đang ấy ấy nhỉ!”. Người đàn ông thô lỗ nói, lòng bàn tay như giấy nhám vuốt ve cơ thể cô.
Diệp Kiều chịu đựng cảm giác ngứa ngáy kích thích, lắc lắc cơ thể mị hoặc như rắn nước: “Anh Kiêu, muốn biết em mang quà gì về cho anh không?”
“Cái gì?”
Cô vốn dĩ đang nằm trên giường, bỗng quay đầu, trong miệng đã ngậm sẵn một cái bao cao su!
Đây là quà cô mang về cho anh!
!!!
“Cỡ lớn nhất sao?”. Anh cắn chặt răng hàm, cười tà nói.
“Đúng! Lại còn phiên bản châu u, chắc là to quá rồi!”. Diệp Kiều không sợ c.h.ế.t mà nói.
“Cục cưng, em muốn c.h.ế.t trên giường sao?”. Người phụ nữ đáng chết, dám nghi ngờ size của anh! Lục Bắc Kiêu cắn răng, đen mặt lại, ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c đã lan tỏa khắp toàn thân!
“A a a a…không muốn!”. Diệp Kiều đương nhiên biết kết cục khi khiêu khích anh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn chọc anh phát điên, sau đó xoay người định chạy.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc, rượu thuốc trên người cô vẫn chưa kịp khô đã bị anh thô bạo kéo về, lột đồ!
“Anh Kiều, anh nhẹ thôi, người em còn đau lắm!”
“Vận động mạnh có lợi cho việc thúc đẩy tuần hoàn m.á.u và loại bỏ huyết ứ!”
!!!
Anh vô cùng thô bạo vừa trực tiếp, chỉ chốc lát sau, Diệp Kiều đã hét chói tai.
Lục Tiểu Vũ bị Lục Tiểu Cổn cử đi trộm quà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ thì sợ hãi đến mức vội vã chạy về phòng: “Anh anh anh anh, hình như cha đang đánh mẹ!”.
Lục Tiểu Cổn trưng ra vẻ mặt “em bị ngốc sao?”.
Cha làm sao có thể đánh Diệp Kiều?!
“Thật đấy thật đấy, mẹ kêu thảm thiết lắm! Chúng ta nhanh đi cứu mẹ đi! Bà cố nói, nam không thể đánh nữ!”. Tuy bình thường ghét bỏ mẹ lắm, nhưng mà vào thời khắc quan trọng, Lục Tiểu Vũ vẫn che chở chco mẹ, nói xong đã định chạy.
Lục Tiểu Cổn vội vàng bước tới níu cô bé lại.
“Nhất định là Diệp Kiều lại không nghe lời nên bị cha đánh m.ô.n.g đây mà!”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói: “Đánh m.ô.n.g không tính là đánh phụ nữ!”
Cho nên, không cần đi cứu mẹ.
Lục Tiểu Vũ cũng tin: “Chắc là mẹ nói phạt cha quỳ trên điều khiển từ xa, nên cha mới đánh mẹ! Cha làm sao có thể bị mẹ phạt quỳ được!”.
Bình thường khi hai kẻ dở hơi này không nghe lời Diệp Kiều, Diệp Kiều đều sẽ mượn Lục Bắc Kiêu để áp chế chúng, nói cô mới là đại ca trong nhà họ, người cha mà bọn họ sùng bái nhất cũng bị cô phạt quỳ trên điều khiển từ xa!
Hai đứa nhỏ nào chịu tin, cha mãi mãi là ánh hào quang rực rỡ trong lòng chúng, sao có thể bị Diệp Kiều phạt quỳ được!
Diệp Kiều tức giận đến mức tìm đĩa DVD ra, mở cho chúng xem, nhưng mà, lật tung mọi ngóc ngách trong nhà cũng không tìm thấy DVD đâu, cô nghi ngờ nó đã sớm bị Lục Bắc Kiêu “tiêu hủy chứng cứ” rồi.
Mà người đàn ông tốt chuẩn 24 yêu cầu bây giờ đã không cho cô bất cứ cơ hội nào để phạt anh quỳ trên điều khiển từ xa nữa rồi!
Thế nên hai đứa nhỏ xấu xa này cảm thấy người làm mẹ như cô chỉ biết khoác lác!
Tuy tứ hợp viện không có chuông báo thức dậy vào mỗi sáng như đại viện, nhưng hai đứa nhỏ đã có thói quen dậy sớm từ lâu, cứ đến giờ đó, không cần báo thức gì cũng đều tỉnh tự nhiên. Chỉ chốc lát sau, chúng đã áo nón chỉnh tề ra sân.
Cha của chúng còn thức dậy sớm hơn.
Hai đứa nhỏ lại còn mặc đồ rằn ri, mang giày lính, bị cha ra lệnh mang giày thể thao, giày lính mang lâu sẽ không tốt cho sự phát triển của chân.
Sau đó, cha Lục dẫn cặp em bé đáng yêu, dắt theo quân khuyển Tia Chớp ra ngoài chạy bộ buổi sáng!
Đối với hai đứa nhỏ mà nói, có thể chạy bộ buổi sáng cùng cha và Tia Chớp là một cảm giác vô cùng tuyệt vời!
“Mẹ lười quá, còn chưa chịu dậy!”. Bọn họ chạy xong về đến nhà, thấy mẹ vẫn chưa dậy, Lục Tiểu Vũ rất ghét bỏ.
Lười? Diệp Kiều – người rõ ràng bị người cha cầm thú của chúng hành hạ đến nửa đêm, mệt muốn c.h.ế.t – nghe Lục Tiểu Vũ nói vậy, nhưng mà cô quá mệt mỏi rồi, không còn hơi sức để phản bác.
“Cha! Mẹ lại không nghe lời sao? Tối hôm qua con nghe thấy mẹ bị cha đánh mông!”. Lục Tiểu Vũ ngước cái đầu nhỏ, nhìn người cha có “ánh hào quang rực rỡ”, lớn tiếng nói.
!!!
Chúng nó thế mà lại nghe được!
Lục Bắc Kiêu – người từ trước đến nay chưa bao giờ ăn nói tùy tiện trước mặt bọn nhỏ: nhìn đứa bé cao chỉ tới đầu gối anh, nghe những lời ngây thơ của cô bé, anh không nhịn được cười, bế cô bé lên.
“Đúng vậy, mẹ lại không nghe lời!”.
“Đáng đánh lắm!”. Lục Tiểu Vũ rất dứt khoát nói.
Diệp Kiều tức giận đến mức muốn đứng lên vả vào mặt tên cầm thú nào đó ngay lập tức!
Mặt trời lên cao, mẹ bọn nhỏ mới xuống giường.
Lục Tiểu Vũ lại ghét bỏ một phen: “Diệp Kiều, mẹ lười quá, rốt cuộc công ty có kiếm được tiền không vậy!”
“Không kiếm được tiền thì ai mua giày lính cho con, mua đồ chơi cho con, mua quần áo cho con?!”. Diệp Kiều tức giận nói.
“Đều là tiền của cha! Tiền lương của cha đều ở chỗ mẹ mà!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng phản bác.
Diệp Kiều cứng họng, không cách nào phản bác được!
Để giúp Lục Bắc Kiêu –một người quanh năm không ở nhà – xây dựng một hình tượng vĩ đại trong lòng bọn nhỏ đủ để chúng sùng bái và kính yêu, cô đã hy sinh đôi chút, rõ ràng là tiền cô cực khổ kiếm được, thế mà lại nói là tiền lương của cha chúng.
Dù sao thì những lời khen ngợi nịnh nọt đều dành cho Lục Bắc Kiêu, thế nên hai đứa nhỏ xấu xa này cho rằng người làm mẹ là cô đây chỉ là một đồ lười phụ trách xinh đẹp như hoa, đến công ty ngồi một chút rồi tan làm, ra nước ngoài đều là đi du lịch!
Kiếp trước cô nợ ba cha con nhà này sao!
“Tiền của cha con, chính là tiền của mẹ! Người của cha con đều là của mẹ! Hiểu chưa?!”. Diệp Kiều đưa tay ôm má cô nhóc sang, nói.
Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ không muốn tin!
Phòng bên kia, Lục Bắc Kiêu đang dạy Lục Tiểu Cồn nằm dưới đất sử dụng súng.
Hai vali quà lớn, trừ những thứ chúng không thích ra, còn lại đã bị hai tên cướp nhỏ này lấy hết rồi!
Buổi trưa lúc sắp ăn cơm, Diệp Kiều phát hiện Lục Tiểu Vũ biến mất rồi.
“Chắc là nó lại đến cửa hàng mua que cay ăn rồi, để con đi tìm!”. Lục Tiểu Cổn nói xong là dắt Tia Chớp chạy ra ngoài.
Nhắc tới que cay, Diệp Kiều dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của nó.
Không phải cô vô tư, không lo lắng cho Lục Tiểu Vũ. Nếu Lục Tiểu Vũ gặp nguy hiểm, Lục Tiểu Cổn có thể cảm nhận được, chúng là anh em sinh đôi, có cái loại cảm giác đặc biệt thần kỳ này.
Lúc chúng còn nhỏ, bị ốm cũng ốm cùng nhau, thể chất Lục Tiểu Vũ không bằng Lục Tiểu Cổn, lần nào Lục Tiểu Cổn cũng cảm sốt theo cô bé.
Hè năm ngoái lúc cô dẫn bọn nhỏ về quê chơi với ông bà, Lục Tiểu Vũ ham chơi, suýt nữa rơi xuống hồ, là Lục Tiểu Cổn cảm nhận được, cô bé vừa mới rơi xuống đã được vớt lên, chỉ sặc nước một chút.
Lúc đó cô còn tưởng Lục Tiểu Cổn vẫn còn khả năng đặc biệt như lúc chưa chuyển thế.
Sau đó cô mới hiểu, cậu chỉ có cảm ứng tâm linh với em gái mà thôi.
Cậu bé mặc quân phục rằn ri, mang giày lính bị một con ch.ó lớn có hình thể hung hãn dẫn chạy quanh con phố nhỏ.
Dáng người be bé và một con quân khuyển hung hãn tạo nên một sự tương phản rõ nét về sự đáng yêu, người qua đường không khỏi quay đầu lại nhìn họ.
“Tia Chớp!”. Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng, Tia Chớp lập tức dừng lại, ngồi xổm ở đó.
“Ôi, con ch.ó này nghe lời thật!”. Người qua đường hóng hớt nói.
“Tia Chớp không phải chó, nó là quân khuyển, là đại tá!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng phản bác, rất là tự hào.
Anh em họ cũng là anh em tốt với Tia Chớp, chẳng qua Lục Tiểu Cổn không biết, Tia Chớp đã là bạn tốt của cậu lúc cậu còn chưa đầu thai, đôi mắt đen bóng của Tia Chớp không ngừng nhìn Lục Tiểu Cổn.
Trong góc hẻm, Lục Tiểu Vũ vừa mới ăn que cay xong, cái môi nhỏ bị cay đến đỏ bừng, lại lấy ra một túi nước đá uống cho đỡ cay.
Túi áo rằn ri của cô bé nhét đầy đồ ăn ngon đến mức căng phồng lên.
“Bạn nhỏ, chú cho con kẹo, đi chơi với chú nhé, được không?”. Một người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn đi tới trước mặt cô bé, trong tay còn có vài cái kẹo sữa “Tiểu Bạch Thỏ”.
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn kẹo sữa “Đại Bạch Thỏ” giả, lắc đầu nói: “Con chỉ ăn Đại Bạch Thỏ chính tống, nhà con có nhiều lắm, không thiếu mấy cái này!”
“Ha! Đứa nhỏ này, thú vị, có cá tính!”. Gã bỉ ổi cười xấu xa nói, nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai, gã tiến tới định ôm cô bé con vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này đi.
Chẳng qua, gã còn chưa động tới Lục Tiểu Vũ thì đã thấy một hình bóng màu đen vọt về phía mình!
Là một con ch.ó săn lớn há cái miệng to như chậu máu! Chó chăn cừu Đức!
Thân thể của Tia Chớp lớn mạnh hơn gã bỉ ổi này nhiều, nó nhào về phía gã, gã té lăn trên đấy, con d.a.o găm trong túi quần cũng rơi xuống đất, “keng” một tiếng.
“Đại tá Tia Chớp quá giỏi!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Gã bỉ ổi nhặt con d.a.o găm trên đất lên, chẳng qua gã còn chưa động được đến con d.a.o thì nó đã bị Lục Tiểu Cổn chạy tới đá bay ra ngoài rồi!
Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, nhìn gã từ trên cao: “Tia Chớp!”
Cậu lạnh lùng ra lệnh một tiếng, thân thể cao to khỏe mạnh của Tia Chớp lập tức nhảy lên đè lên người gã bỉ ổi.
Lưỡi của nó vừa đỏ vừa dài, há miệng ra, răng nanh sắc bén, cái miệng to như chậu m.á.u dường như có thể cắn gã một cái bất cứ lúc nào, gã sợ đến mức không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
“Lục Tiểu Vũ! Gọi người lớn đến đây!”. Lục Tiểu Cổn ra lệnh với em gái.
“Bắt kẻ xấu! Bắt kẻ xấu!”. Lục Tiểu Vũ nghe lệnh xong thì lớn tiếng kêu!
Chỉ chốc lát sau, nhiều người lớn trong con ngõ nhỏ nghe thấy tiếng động thì chạy tới.
“Trên người còn mang theo dao, chắc chắc không phải loại tốt lành gì, mau báo cảnh sát!”
Cảnh sát khu vực nhanh chóng có mặt, đưa gã bỉ ổi đi.
Lục Tiểu Vũ được Lục Tiểu Cổn dắt về nhà, Tia Chớp dẫn đường ở phía trước.
“Sao anh lại có người em gái như em chứ?!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, suốt ngày gây sự cho cậu, khiến cậu phải đứng ra thu dọn cục diện rối rắm!
Nhưng cậu không biết, Lục Tiểu Vũ là do cậu mang đến.
Về đến nhà, Lục Tiểu Vũ – kẻ lén ra ngoài mua đồ ăn vặt suýt chút nữa bị kẻ xấu tóm mất – khóc huhu bị cha phạt đứng nghiêm, Lục Tiểu Cổn có trách nhiệm liên quan là không để ý em gái, cũng bị phạt!
Bình thường khi chúng phạm sai lầm và bị Diệp Kiều phạt đứng, chúng chưa bao giờ chấp hành, mà bây giờ, hai đứa nhỏ đang đứng thẳng tắp, không nhúc nhích tí nào!
Đồ ăn vặt của Lục Tiêu Vũ đã bị mẹ tịch thu, Diệp Kiều đang ăn que cay với cơm và tôm ông xã đã bóc sẵn!
Hai người lớn đang ăn cơm trưa, hai đứa nhỏ bị phạt đứng nghiêm, còn bị thồn cơm chó!
Ngược đãi trẻ em!
Diệp Kiệp ăn tôm bóc vỏ còn đắc ý mà nhìn Lục Tiểu Cổn, thầm nói trong lòng: Lục Tiểu Cổn, trước đây mẹ nói không sai chứ, chờ con đầu thai, mẹ sẽ cho con ăn cơm chó!
Lục Tiểu Cổn không thèm để ý đến cô!
“Đồng chí Lục Tiểu Vũ, con nói xem, ở nhà chúng ta ai là lớn nhất?”. Lục Bắc Kiêu xoa xoa tay, nhìn về phía bé con mặc bộ đồ rằn ri tí hon, mái tóc ngắn, đôi mắt vừa to vừa sáng như quả nho đen, hỏi.
“Báo cáo thủ trưởng! Con lớn nhất!”. Lục Tiểu Vũ khí phách nói.
Lục Tiểu Cổn ở bên cạnh trưng vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Kiều cảm thấy, lòng dũng cảm của con gái cưng quả thật rất đáng khen ngợi.
“Đồng chí Lục Tiểu Côn, con nói xem?”. Lục Bắc Kiêu lại hỏi.
“Báo cáo thủ trưởng! Diệp Kiều lớn nhất!”. Tuy trong lòng không muốn một trăm lần, nhưng ông nhỏ Cổn vẫn lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn quả nhiên là Lục Tiểu Cổn, vẫn thông minh lanh lợi như trước đây!
Ánh mắt Diệp Kiều tỏ vẻ khen ngợi.
“Lục Tiểu Cổn, con có thể tới ăn cơm, Lục Tiểu Vũ, con đứng thêm mười phút nữa!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Vì sao?!”. Lục Tiểu Vũ không phục!
“Đồ ngốc, em trả lời sai, anh trả lời đúng!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
“Các con nhớ cho rõ, trong nhà chúng ta, mẹ mãi mãi lớn nhất! Cha cũng phải nghe mẹ! Lúc cha không có nhà, các con phải nghe lời mẹ, không được phép chọc mẹ giận!”. Lục Bắc Kiêu cất giọng nói, tạo dựng uy thế cho bà xã đại nhân. Thật ra trước đây anh cũng đã nói chuyện này rồi, chẳng qua lúc đó Lục Tiểu Vũ còn quá nhỏ, trí nhớ chưa đủ tốt, một thời gian dài đã quên mất.
Huhuhu…
Bổn cục cưng không phục!
Lục Tiểu Vũ chỉ dám ngỗ nghịch cha trong lòng!
Lục Tiểu Cổn thì ngoài mặt công nhận, nhưng trong lòng cũng không phục, cũng chỉ có ông cậu ngu ngốc thích gọi Diệp Kiều là “đại ca Kiều Kiều” thôi!
Bây giờ phần lớn thời gian và tinh lực của Diệp Kiều đều tập trung vào công việc, cô là cổ đông lớn của hai tập đoàn bất động sản, đã đầu tư vào vô số cửa hàng, cô cũng là người sáng lập, kiêm chủ tịch và giám đốc điều hành của Thiêm Dực!
Trong khu thương mại CBD nhộn nhịp, tòa nhà văn phòng cao đến mức có thể xuyên thấu tận mây xanh, một chiếc việt dã dừng trước cửa tòa nhà, Diệp Kiều đeo kính râm, xách túi công văn, toàn thân toát lên sự giỏi giang thanh lịch bước xuống xe, xoay người vẫy tay một cái với hai em bé đáng yêu trong xe, lại vẫy tay một cái với ghế lái, chiếc xe việt dã vang lên một tiếng “tít”, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trước hai giờ chiều là giờ cao điểm đi làm của nhân viên.
Sau khi vào tòa nhà, Diệp Kiều dừng lại trước một thang máy, rất nhiều nhân viên đang đợi thang máy khác, rõ ràng cái thang máy này sắp đến tầng một rồi, hơn nữa nó còn rộng hơn thang máy bên kia nhiều, sao bọn họ không tới đây?
Bị hỏng à?
Sao chẳng có biển báo gì vậy!
Cửa thang máy mở ra, Diệp Kiều nhấc chân định bước vào thì lại bị một bảo vệ tiến tới ngăn cản: “Xin lỗi, thưa cô, thang máy này bây giờ là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Bác Đế tầng 32, mời cô đi cái khác!”
!!!
Tòa nhà này xài chung thang máy, từ lúc nào nó đã thành thang máy riêng cho tổng giám đốc gì gì đó rồi?!
“Tôi đi thang máy này đấy, thế nào?”. Diệp Kiều cũng không phải người hiền lành, hơn nữa đây vốn dĩ là thang máy dùng chung cho tất cả chủ và nhân viên mà!
Bảo vệ sao có thể không biết Diệp Kiều?! Nữ giám đốc nổi tiếng mạnh mẽ vang dội, phán đoát dứt khoát quyết liệt trong tòa nhà này, nữ vương Kiều! Nào dám đắc tội với cô, bị cô cãi lại thì không phản đối.
Diệp Kiều hơi nhếch môi, mạnh mẽ đi vào thang máy.
“Có ai đi thang máy nữa không? Vào đây đi cùng nhau đi!!”. Sắp tới hai giờ rồi, nữ vương Kiều nhìn đống nhân viên vẫn đang cực khổ chờ thang máy, tốt bụng nói.
Có nữ vương Kiều bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Mấy nữ nhân viên do dự một chút, sau đó nhanh chóng đi qua, tiếp đó có vài nam nhân viên thật sự không thể chờ được nữa, rồi cũng ùa vào thang máy như ong vỡ tổ.
Sau khi mỗi người nhấn một nút, thang máy thế mà lại chạy xuống tầng hầm trước!
“Có khi nào là tổng giám đốc trên tầng 36 kia nhấn xuống không?!”. Có một nhân viên nữ hơi sợ nói.
“Chắc là thế rồi, thiết lập dành riêng cho hắn mà, có lẽ hai ngày nữa, những tầng khác cũng không bấm được mất!”
“Thật là!”.
Các nhân viên nữ bàn luận.
Diệp Kiều lại muốn nhìn thử xem, tổng giám đốc của cái gì Đế kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, con mẹ nó thật là hỗn xược mà! Bảo vệ thế mà cũng để mặc gã, muốn ép chủ và nhân viên đi chỗ khác sao?!
Quả nhiên, thang máy dừng lại ở tầng hầm, mở ra.
Vài nhân viên nam muốn ra.
“Đừng ai ra ngoài cả! Sự sắp xếp không hợp lý như thế, chúng ta không cần thiết phải nhường bọn họ!”. Diệp Kiều đứng chính giữa trong cùng, không gian bên cạnh cô rất lớn, cô đứng giữa một đống nhân viên, đeo kính râm, vô cùng khí thế!
“Giám đốc Kiều, nghe nói công ty này rất trâu bò! Tổng giám đốc tên là Oen này tốt nghiệp từ viện Công nghệ Massachusetts của Mỹ, là người nổi tiếng trong giới kinh doanh!”. Một nhân viên nam mặc u phục nói với Diệp Kiều.
Oen?
Chẳng qua cô chỉ mới ra nước ngoài nửa tháng, trong giới đã có thêm một người gọi là người nổi tiếng mà cô không biết, lại còn ra vẻ kiêu ngạo à!
“Này! Sao mấy người lại đi thang máy này?! Đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc chúng tôi! Tất cả ra ngoài nhanh!”. Một người đàn ông mặc đồ Tây màu đen khiển trách bọn họ trong thang máy, tỏ vẻ rất phách lối.
Một chiếc Bugatti Veyron màu đen dừng lại trước cửa thang máy, một người đàn ông mặc Tây trang ở ghế phụ bước xuống xe, nhanh chóng đi vòng qua bên trái xe, mở cửa xe cho người ngồi ở đằng sau.
Cái gọi là tổng giám đốc kiêu căng bước từ trên xe xuống.
Bộ veston thủ công của một thương hiệu lớn quốc tế làm tôn lên vóc dáng cao gầy của người đàn ông, cái trán sáng bóng, trên khuôn mặt thon dày đeo một cặp kính râm, che đi nửa khuôn mặt, chỉ thấy có nhìn thấy làn da rất trắng, không có màu vàng nhạt như đàn ông bình thường, vừa nhìn đã biết là rất chú trọng bảo dưỡng.
Tổng giám đốc kiêu căng đi tới cửa thang máy, thang máy vốn dành riêng cho anh ta lại có mười mấy người, anh ta rõ ràng không vui, đôi lông mày cắt tỉa gọn gàng nhướn lên.
“Rốt cuộc mấy người có ra không?! Nếu không ra, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi mấy người!”. Người đàn ông mặc đồ tây quát lên.
“Không ra! Rốt cuộc mấy người có vào không, mấy người không vào, chúng tôi đi đây!”. Diệp Kiều không nhịn được nữa, cất giọng nói.
Giọng nói của cô lọt vào tai của tổng giám đốc vợt vịt bên ngoài, đôi mắt sau lớp kính râm nhìn vào người phụ nữ có mái tóc xoăn, đeo kính râm, toát lên một khí chất vượt trội ở trong thang máy!
“Tổng giám đốc, bây giờ…”. Người đàn ông mặc đồ tây thấp giọng hỏi.
Tổng giám đốc kiêu căng kia thế mà lại bước chân đi vào thang máy.
Lúc anh ta bước vào, Diệp Kiều nhìn chăm chú anh ta một cái, chỉ cảm thấy rất quen.
Vài nhân viên nữ trước mặt cô tỏ vẻ vừa muốn nhìn vừa không muốn nhìn anh ta, thang máy bốc lên một mùi nước hoa cổ điển, cái mùi này át cả mùi nước hoa trên người các cô gái, xịt dày bao nhiêu vậy hả?!
Còn Diệp Kiều, lúc này đã nhận ra anh ta rồi, khóe miệng cô nở nụ cười phức tạp.
Cuộc sống, con mẹ nó như một trò đùa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận