Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 662


Lục Tiểu Vũ vừa dứt lợi, cảm thấy phía sau có tiếng gió đánh tới, liền nghiêng người tránh đi đồng thời giơ nắm đ.ấ.m ra!
Mấy tên lưu manh cũng không phải hổ giấy, né tránh được cú đ.ấ.m của cô, lấy nhiều đánh ít xông lên.
Lục Tiểu Vũ từ nhỏ đã theo Lục Tiểu Cổn lăn lộn, cũng luyện tập không ít, trên cơ bản, cậu học cái gì cô cũng học theo, nhưng là con gái nên không mạnh bằng thôi.
Lúc học sơ trung còn tham gia thi đấu vỏ thuật giành giải quán quân, nhưng thí đấu khác với đánh thật.
Mặt trời chói chang trên cao, cô gái như chim yến nhẹ nhàng quét chân dài ngang, đám lưu manh liền bị đánh ngã ra đất, lúc đang thở lấy hơi, cảm thấy bị đánh lén phía sau, cô cấp tốc tránh đi nhưng bị một tên lưu manh ngáng chân liền té rầm xuống đất.
Mấy tên lưu manh thấy cô ngã thì rất đắc ý, một tên trong đó cầm chủy thủ áp mặt cô cười tà, “Người đẹp à, ngoan ngoãn giao những thứ đáng giá ra đây đi!”
Lục Tiểu Vũ cắn răng đang nghĩ cách đối phó thì một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Con mẹ nói, dám đụng vào cô ấy!”
Lục Tiểu Vũ còn nằm dưới đất nhìn qua, thấy thanh ảnh cao lớn chạy về phía này, người trước kia như tùy tùng theo cô như hình với bóng bây giờ đã cao lớn uy vũ rồi…
Cậu nắm chặt hai tay, tức giận xông về phía này.
Cùng cô lớn lên từ nhỏ, chưa từng thấy Lục Tiểu Vũ chịu thiệt qua lại bị đám lưu manh này đánh ngã trên mặt đất, Tiểu Bạch Thái lúc này thật muốn g.i.ế.c người, cậu cắn chặt răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến xương kêu rào rạo, lúc này hai tên lưu manh cầm d.a.o xong đến.
Khóe miệng Tiểu Bạch Thái ngoan lệ, nhảy lên.
Đến tỉnh này trong hai ba năm, cả nhà đều ở trong quân đội, cậu mõi ngày đều luyện tập, thiếu niên 15 tuổi, thể lực bộc phát kinh người, ra tay một cái là muốn lấy mạng người.
Dám đụng đến cô ấy đám người này c.h.ế.t chắc rồi.
Lúc Lục Tiểu Vũ bò dậy thì thấy cô có chút bị thương đám lưu manh muốn ra tay từ cô trước, nhưng Tiểu Bạch Thái đã xông đến, chụp lấy quần áo hai tên lưu manh, hai tay dùng lực đập bọn họ vào nhau.
Tiếng đau đớn vang lên, hai tên lưu manh liền ngã xuống đất, mấy tên còn lại thấy tình huống như thế thì co chân muốn chạy.
Tên nằm dưới đất cũng muốn bò dậy chạy, cậu liền đuổi theo nắm lấy, một cú đ.ấ.m xuống như muốn g.i.ế.c người.
“Tiểu Bạch Thái đừng đánh nữa, báo cảnh sát đi” Cậu tuy rằng từ nhỏ đến lớn như cái đuôi của cô, cả ngày theo cô đi lăn lộn, cậu còn nhỏ hơn cô mấy tháng, nhưng tên nhóc thúi này đáng nhau quả thật quá dã mang rồi.
Cô thật sự sợ cậu sẽ gây ra án mạng.
Lời Lục Tiểu Vũ cứ như thần chú, Tiểu Bạch Thái lập tức dừng tay, “Cút”
Mấy tên lưu manh như được đại xá, lập tức kéo đồng bọn dậy chạy đi.
Vốn chỉ muốn cướp đồ một chút ai mà biết lại gặp hung thần ác sát như vậy.
Lục Tiểu Vũ vổ vỗ bụi trên người, vừa cất bước thì phát hiện chân có chút đau.
“Chị Vũ, chị có bị thương không?” Tiểu Bạch Thái đi đến bên cô, quan tâm hỏi, thấy cô hơi lảo đảo liền đến dìu cô.
“Đừng có đụng tôi” Lục Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.
Hai ngày nay thái độ cô đối với Tiểu Bạch Thái luôn lạnh nhạt, không muốn để ý đến cậu.
“Chân của chị có phải chị trật rồi không?” Tiểu Bạch Thái ngồi xổm xuống, chân xoa xoa mắt cá chân cô, vừa ấn một cái Lục Tiểu Cổn đau đến cau mày lại.
“Mắt cá chân chị bị trật rồi, đừng có động đậy, tôi cỏng chị đi khám.” Tiểu Bạch Thái nghiêm túc nói.
“Ai muốn cậu cõng, đi qua một bên” Lục Tiểu Vũ trưng mắt nhìn cậu nói rồi móc điện thoại ra.
“Vậy tôi bế chị” Tiểu Bạch Thái nói xong liền khom xuống muốn bế cô lên.
Tiểu Bạch Thái luôn nghe lời cô răm rắp lúc này có chút ngang ngược.
Nếu không phải chân cô còn di chuyển được lui về phía sau một bước thì cậu thực sự bế cô lên rồi.
Cậu cúi đầu xuống, đẹp trai lạnh lùng không cho cô cự tuyệt.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn nhìn cậu
Cậu biết, trong lòng cô còn giận cậu, có phải là bởi vì lúc đầu cậu không nói lời từ biệt đã đi, hai ba năm nay lại cố ý không tìm cô, cố ý đối xử với cô thật khách khí.
Hay là vì nghe nói cậu đã có bạn gái rồi?!
“Chị Vũ, chị ngại cái gì, tôi là tiểu đệ của chị, nhanh lên đi, sưng lên thì sẽ phiền đó!” Cậu lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc, nói xong đi đến trước mặt cô ngồi xuống đưa lưng về phía cô.
Trái tim cậu như treo trên cổ họng, hồi hộp chờ đợi.
Một lúc sau, sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, trái tim cuối cùng cũng quay về lồng n.g.ự.c của cậu, khóe miệng thiếu niên nhếch lên, hai tay ôm lấy chân cô, đứng thẳng lên.
“Phản đồ” trèo lên lưng cậu xong, Lục Tiểu Vũ nghiến răng mắng, còn chưa hết giận liền nắm lấy lổ tai cậu mà kéo.
Tiểu Bạch Thái lại rất vui vẻ, cậu thà bị cô đánh bị cô mắng cũng không muốn cô lạnh nhạt với cậu.
“Thái Dư Bạch, cậu là tên phản đồ!” Đem tay lên phía trước nhéo mạnh hại má cậu, Lục Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho cậu không từ mà biệt, muốn c.h.ế.t sao?”
Lúc đó khi năm học mới khai giảng, cô luôn đợi cậu nhưng không thấy đâu, sai này nghe người lớn nói cậu chuyển trường rồi, đi về tỉnh rồi.
Chuyển trường thì chuyễn trường, cũng không chào cô tiếng nào đã cút đi.
Đáng giận hơn là mấy năm nay, mỗi lần gọi video đều tìm Tiểu Mộc Đầu, gặp cô chỉ chào một cái rồi thôi.
Cô gửi cho cậu mấy đặc sản cậu cũng lịch sự gửi lại ít bánh trái, bình thường dường như không liên lạc gì.
Khóe miệng Tiểu Bạch Thái hơi mấp máy, sau đó cười cười, lúc trước cậu hờn dỗi mà đ, bây giờ nghĩ lại thật ngốc, đứa trẻ 12 tuổi lúc đó biết cái gì là thích chứ?
“Chị Vũ, chỉ cần chị hả giận, chị đánh mắng tôi đều được!” Cậu tốt tính cười nói.
Lục Tiểu Vũ không nói chuyện nữa, cũng không đánh cậu nữa, Tiểu Bạch Thái không thấy ở phía sau hốc mắt cô đang đỏ lên.
Cô cũng không rỏ tình cảm của mình đối với Tiểu Bạch Thái là như thế nào, bọn họ so với chị em ruột còn thân hơn, từ nhỏ đã như hình với bóng, đột nhiên có một ngày cậu đi nơi khác, từ biệt ba bốn năm trong lòng cô có biết bao nhiêu là khó chịu.
Trên đường này không ai nhắc đến chuyện chiếc nhẫn kia.
Lục Tiểu Vũ đến phòng khám không lâu thì có điện thoại của Lục Tiểu Cổn gọi đến.
Lúc nãy khi Lục Tiểu Vũ gặp phiền phức thì cậu liền có cảm ứng, nên gọ điện thoại đến hỏi thăm cô.
“Lục thiếu gia, nếu không phải anh có linh cảm tương thông, em thật sự không biết anh là anh ruột em đấy!” Lục Tiểu Vũ cầm điện thoại chua xót nói, Tiểu Bạch Thái ở một bên nghe thầy thuốc dặn dò lấy thuốc.
Lúc còn nhỏ cô thường hay nói: “Lục Tiểu Cổn không phải anh ruột của tôi, Tiểu Bạch Thái mới thực sự là em trai ruột của tôi”
Đầu bên kia Lục Tiểu Cổn nhướng mày, trong lòng nghĩ, tôi có thể gọi một cú điện thoại hỏi thăm đã là không dể dàng rồi.
Cậu cũng biết Tiểu Bạch Thái sẽ bảo vệ cô.
“Lục Tiểu Cổn, anh đi đâu thế?” Lục Tiểu Vũ thực sự không biết đại thiếu gia này đến Cổ Thành làm gì, chỉ thu tiền mà không hỏi chuyện gì khác, hiện tại đột nhiên chạy đi đâu không biết.
Lục Tiểu Cổn không trả lời cô mà trực tiếp tắt máy.
Lúc này cậu vừa đến nghĩa trang liệt sí gần đó, cách đó không xa có một cô gái tóc ngắn ôm bó hoa tươi đi theo đôi nam nữ mặc thường phục đi vào nghĩa trang…
Họ đều là những anh hùng chống tội phạm ma túy, trên bia mộ tên cũng không có chỉ ghi là mộ của liệt sĩ thôi.
Lâm Dương khôm lưng xuống đặt lên đó bó hoa, sau đó đừng thẳng dậy nghiên người làm lễ với bọn họ, đôi nam nữ mặc quần áo bình thường đứng cách đó không xa.
Con của liệt sĩ an toàn là rất quan trọng, họ không chắc có tội phạm ma túy nào ẩn nấp ở đây để báo thù người nhà của liệt sĩ hay không, đây cũng là nguyên nhân mà hơn mười năm nay Lâm Dương chưa từng quay về đây bái tế cha mẹ.
Lâm Dương đứng trước mộ cha mẹ không khóc mà chỉ cười cười nói, “Cha, mẹ, những năm này con sống rất tốt, có ăn có mặc có chổ ở, còn sống cuộc sống của tiểu công chúa như khi hai người còn trên đời vậy, ông đối xử với con còn tốt hơn cả cháu gái của mình nữa, con còn sợ cháu gái của ông ấy ghen nữa. Khai giảng là con học năm cuối cấp hai rời, thành tích rất tốt, con cố gắng năm sau sẽ thi đổ vào trường cấp ba tốt nhất.”
Lúc nói tay cô nhẹ nhành lau lau trên bia mộ.
Trong nghĩa trang trang nghiêm, trên đầu quạ kêu ầm ĩ, một thân hình cao lớn đứng sừng sững ở sau cây tùng cách đó không xa luôn nhìn về phía cô.
Trước đây lúc biết cha mẹ cô là liệt sĩ cậu chấn kinh, không ngờ cô lại bi thảm đến như thế.
Cậu không hiện thân, chỉ đứng cách đó không xa đứng nhìn.

Khương Dao Dao không muốn cùng Lâm Dương đến nghĩa trang muốn ở lại khách sạn để gặp Lục Tiểu Cổn nhiều hơn, kết quả cô ở trong phòng học một ngày mà không thấy bóng người đâu.
Đúng là tức c.h.ế.t mà.
“Diệp Nhất Mộc, tôi muốn ăn mì sợi, mau đi mua cho tôi một phần” Lục Tiểu Vũ bị thương ở mắt cá chân, ưu nhã ngồi trên ghế sô pha sai bảo Tiểu Mộc Đầu.
“Để anh làm chận sai vặt cho em, dựa vào cái gì chứ?” Tiểu Mộc Đầu bực mình nói.
Lục Tiểu Vũ cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại cho cậu Diệp, “Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của chị là cậu mợ sẽ cho em một đứa em trai nữa không, cậu lúc trước nói rồi, em cái số này coi như phế đi, cậu và mợ sẽ sinh thêm một đứa để dạy dỗ tốt hơn.”
Vừa vặn bây giờ chính sách sinh hai con được áp dụng.
Tiểu Mộc Đầu:…
Cái đời này của cậu sao mà phế chứ, Diệp thiếu gia cậu mới có 15 tuổi à nha!
“Chị Vũ à, chị mới uống thuốc giảm đau nên kiêng ăn đi, để em xuống bếp xào rau cho chị ăn nhé, chị muốn ăn gì?” Tiểu Mộc Đầu nịnh nọt rót cho cô ly nước đặt ở trước mặt cô, lại đem thuốc bác sĩ kê ra để cả trước mặt cô.
“Tiểu Bạch Thái, cậu nuông chiều chị ấy đến như vậy, áo tới tai cơm tới miệng, cứ như vậy thì sao này chị ấy làm sao gả đi được chứ?!” Tiểu Mộc Đầu chua xót nói, cũng là cố ý nói thế.
Tiểu Bạch Thái trong lòng đắc ý nghĩ: lảo tử chính là muốn nuông chiều cô ấy, để cô ấy quen đến nỗi không far cho ai được mới tốt.
Nhìn mấy loại thuốc đặt trên bàng, trong lòng Lục Tiểu Vũ vui vẽ, dường như tiểu tùy tùng lúc xưa của cô đã quay lại rồi.
“Diệp Nhất Mộc, cậu vẫn nên quan tâm đến tương lai cô độc của mình thì hơn!” Lục Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu nói, mà những món Tiểu Bạch Thái gọi cố ý không cho Tiểu Mộc Đầu ăn ké.
Tiểu Mộc Đầu vô cùng tự tin nói, “Ha, em mà cô độc à, yên tâm đi, có anh trai thân yêu của chị đứng dưới em là được rồi.”
Cậu vừa nói xong thì Lục Tiểu Cổn cả ngày không thấy tăm hơi vừa quay lại, nghe thấy lời công tự đào hoa Tiểu Mộc Đầu, Cổn gia liền cau mày, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.
“Ai đứng chót cùng cậu chứ!” Cậu vừa nói vừa đi rót nước uống.
“ yAayia, các anh em, đây là ý gì, tức là có rồi à?!” Tiểu Mộc Đầu cả gương mặt vừa chấn động vừa hoài nghi nói.
Lục Tiểu Vũ cũng cực kỳ kích động nhìn Lục Tiểu Vũ.
“ha, chắc là lừa chúng ta đấy, cậu ấy có nói chuyện với con gái bao giờ đâu, chỉ nói với mấy người chúng ta quen biết thôi!” Tiểu Mộc Đầu nói.
Lâm Dương vừa mới đi về không thấy Khương Dao Dao và Khương Phong đâu, liền đến quầy lễ tân tìm thì vừa hay nghe được lời này.
Nghe ý tứ như vậy là Cổn gia đã có bạn gái rồi.
Lâm Dương đứng bên ngoài, không có lập tức đi vào làm phiền mọi người nói chuyện.
Lục Tiểu Cổn uống nước, đối với câu hỏi của Tiểu Mộc Đầu không giải thích, để bọn họ tự đoán.
“Tôi nói sao mà dạu gần đây tôi lại có cảm giác muốn yêu đương, hóa ra là anh xuân tâm chớp nở, nói đi, cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng có phải đi chơi với bạn gái ở Cổ Thành không?” Lục Tiểu Vũ muốn đứng lên nhưng không đứng được, lại ngồi lại xuống ghế nhìn Lục Tiểu Cổn thẩm vấn.
Chuyện Lục Tiểu Vũ yêu đương cô còn kích động hơn, bời vì bình thường cậu rất ghét con gái.
“Khai thật đi, có phải là con trai không?” Tiểu Mộc Đầu hét lên, cố ý nói khích cậu.
Ly nước trong tay Lục Tiểu Cổn lập tức ném về phía cậu.
“Đàn ông Lục gia đều là đàn ông thẳng như thép, làm gì có thể cong được?” Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn Tiểu Mộc Đầu.
Chỉ là cô quả thật nghĩ không ra bạn gái của Lục Tiểu Cổn là ai.
“Lục Tiểu Cổn, nếu mẹ và bạ gái anh cùng rơi xuống nước anh sẽ cứu ai trước?” Lục Tiểu Vũ vội hỏi.
Cô lúc nhỏ cực kỳ tò mỏ một vấn đề này, vì Lục Tiểu Cổn lúc nhỏ rất yêu Diệp Kiều.
Lục Tiểu Cổn không thèm trả lời câu hỏi nhàm chán của cô, lập tức đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Lâm Dương.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Lâm Dương bị dọa sợ lùi lại không ngừng nói.
“Có chuyện gì?” Lục Tiểu Cổn lạnh nhạt hỏi.
Cả ngày hôm nay cậu âm thầm theo cô không có hiện thân, cho nên khẳng định là cô không biết.
“Lâm Dương, em quay về rồi à!” Lâm Dương vừa mới mở miệng thì nghe thấy tiếng Khương Dao Dao từ trong sân truyền đến.
Lâm Dương nhìn Lục Tiểu Cổn một cái rồi đi về phía bọn họ, “Em vừa về, mọi người ăn gì chưa?”
“Anh chị tưởng em tối nay không về nên ra ngoài ăn trước rồi.” Khương Dao Dao nói.
Cô ta nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đứng đó không xa, liên lên tiếng chào, Lục Tiểu Cổn liếc cô ta một cái rồi thôi, một chữ như ngàn kim, không lên tiếng.

“Dương Dương, vừa này chị thấy em đụng Lục Chiến Qua, may mà chị gọi em một tiếng, nếu không em đã bị mắng rồi.” Vừa vào đến phòng, Khương Dao Dao nói.
“Chị Dao Dao thật có lòng, em cũng bị dọa giật cả mình, vốn dĩ là muốn đi tìm chị, kết quả cậu ấy đột nhiên đi ra nên đụng phải, quá dọa người rồi.” Lâm Dương mở trắng mắt nói dối.
Cô hiện tại không sợ cậu ấy.
Chẳng qua là cô rất tò mò, cái người mặt lạnh như tiền như thế khi yêu đương sẽ có bộ mặt như thế nào, bạn gái cậu ấy chắc chắn là rất ưu tú.
Người như cậu ấy ánh mắt chắc chắn rất cao.
Mệt mõi cả ngày, vừa tắm xong, giờ cô vừa mệt vừa đói, phải kiếm cái gì lấp bụng trước đã.
Khương Dao Dao không có đi theo, tự mình cô đi ra ngoại, vừa ra khỏi cổng nhỏ thì gặp A Nam.
Cậu ấy là đến đây tìm cô, tìm rất nhiều khách sạn mới tìm được cô ở đây.
Bàn tay to thô của A Nam tóm lấy đầu cô xoa mạnh mái tóc ngắn của cô, “Đi, anh A Nam mời em đi ăn.”
Một lúc sau hai người ngồi xuống một quán ăn ở Cổ Thành, gọi một nồi lẩu gà đất.
“Anh A Nam, sao anh không tìm một chuyện đứng đắn mà làm, làm lưu manh thì có gì tốt?” Lâm Dương nhìn cánh tay xâm trổ của A Nam ghét bỏ nói.
Khóe miệng anh còn có vết bầm do hôm qua đánh nhau.
“Dương Dương, anh đây không phải là giang hồ bình thường, đây đây là người trong xã hội giảng đạo nghĩ, biết không?”
Lâm Dương, “ Tối hôm trước nếu không phải em nhận ra anh chắc anh đánh em luôn rồi”
A Nam, “ Đây không phải là nha đầu em đột nhiên xông đến gây chuyện sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận