Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 430
Bảo bối của Bò cạp độc chính là những vũ khí sinh học mới nghiên cứu thành công. Ba nhà khoa học bị hắn ta bắt giữ một năm trước đã giúp hắn chế tạo ra vũ khí này.
Bò cạp độc điên cuồng ném cái điện thoại xuống đất.
Hai tay hắn vò đầu, ở trong phòng phát hỏa. Hắn vốn tưởng rằng, căn cứ bí mật này ở Trung Quốc trong năm nay có thể phát triển thành công thứ vũ khí sinh học này, thật không ngờ rằng, bị bộ đội đặc chủng Trung Quốc phá hủy.
Ở phía bên này, những thành viên Đại đội Huyết Lang mang mặt nạ phòng độc, mặc các trang phục phòng tránh hóa chất chảy vào phòng thí nghiệm, tiêu diệt toàn bộ lính đánh thuê trong phòng thí nghiệm.
Ba nhà khoa học mất tích 1 năm được giải cứu.
Diệp Kiều nghe được tin tức bộ đội đặc chủng đã triệt phá toàn bộ căn cứ bí mật của tập đoàn K2 ở Trung Quốc mà vô cùng vui mừng.
Không chỉ có cô, toàn thành phố J này, thậm chí là người dân cả nước đều thấy vui mừng.
Lúc trước, sự kiện khủng bố ở trung tâm thương mại vô cùng khủng khiếp, khiến dân chúng hoảng sợ. Những phần tử khủng bố này bị tiêu diệt cũng coi như là một chút an ủi đối với họ, cũng là sự báo thù cho những người vô tội bị chúng sát hại.
“Ba. Cứu con. Cứu con!”
Ở biên giới, Diệp Trăn Trăn hai chân hai tay đều đeo xích, nhìn về phía bên kia biên giới, miệng không ngừng kêu lên. Giọng cô ta đã khản đặc. Bên trái cô ta là Tần Lan, bên phải là A Uy, bọn họ cũng giống như cô ta, tay đeo còng, chân đeo xích.
Trong rừng, bộ đội đặc chủng mai phục vùng với bộ đội biên phòng, chờ Bò cạp độc xuất hiện. Chỉ cần hắn bước vào trong biên giới một bước là có thể đánh tới.
“Ba! Cứu con… cứu con với…” Diệp Trăn Trăn vừa khóc vừa kêu, nhưng ở bên kia biên giới không có một bóng người.
Không thể nào. Sao ba cô ta lại không cần cô con gái là cô ta chứ? Sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?
“Trăn Trăn, đừng gọi nữa, ông ta không cứu con đâu. Con cho rằng con là ai?
“Tiểu thư. Hiện giờ ông chủ chỉ muốn g.i.ế.c người, không có khả năng cứu người đâu!” A Uy tức giận nói.
Chính là do con nha đầu thối này, cô ta chính là tai họa.
Căn cứ K2 ở Trung Quốc, vì cô ta mà bị phát.
“Ngươi câm miệng!” Diệp Trăn Trăn tức giân nói.
“Báo cáo. Phát hiện người của Bọ cạp độc, ở bên trong biên giới, hướng 9 giờ.” Diệp Thành báo cáo tới.
Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía 9 giờ.
“Trời ạ! Tên Bọ cạp độc không phải sẽ thật sự đi vào trong biên giới chứ?”
“Lần này tôi thật sự nhìn hắn với con mắt khác rồi!” Lục Bắc Kiêu nằm ở vị trí mai phục trào phúng nói.
“A Kiêu, hướng 13h của cậu phát hiện có tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa!” Diệp Thành tiếp tục báo cáo. Mỗi tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đều có một quan sát viên, Diệp Thành với Lục Bắc Kiêu là bạn nối khố.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, nhìn vào ống ngắm, bóp cò.
Bên kia, Giang Hải cũng phát hiện ra một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa khác, lập tức bị Hà Phong b.ắ.n gục.
Trong lúc bọn họ đang triệt hạ những tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, Bọ cạp độc xuất hiện trước mặt Diệp Trăn Trăn. Chỉ là Bọ cạp độc không biết, Lão Thái dẫn theo 3 nữ binh cùng với Võ Cảnh luôn giám sát hắn.
Lãnh Dao cầm s.ú.n.g trong tay, chĩa thẳng về phía Bọ cạp độc. Nhưng mà, Bọ cạp độc ngồi xổm trước mặt Diệp Trăn Trăn, hai người bên cạnh hắn trở thành lá chắn cho hắn nên cô không ngắm được.
“Ba, rốt cuộc ba đã tới cứu con! Mau cứu con, con muốn ba giúp con báo thù!” Diệp Trăn Trăn nhìn Bọ cạp độc, kích động nói.
Khóe miệng Bọ cạp độc cong lên một nụ cười ngoan độc, hắn đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Lan. Người phụ nữ này, căn bản ông ta không nhớ ra, ngay cả dáng vẻ của Tần Lan năm đó như thế nào ông ta cũng không nhớ rõ. “Cứu con nha đầu thối như ngươi thì có lợi ích gì? Hử? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Lão tử lần này bị ngươi bẫy chết!”
Diệp Trăn Trăn vốn đang kích động, hy vọng được cứu, nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi…
Nhìn cái dáng vẻ ghét bỏ, ngoan độc của Bọ cạp độc, Diệp Trăn Trăn không ngừng lắc đầu. Cô ta nhìn thấy khẩu s.ú.n.g trên tay Bọ cạp độc nâng lên, chĩa vào mình thì sợ hãi muốn bò dậy chạy trốn. Đúng lúc này, Lãnh Dao có cơ hội b.ắ.n thẳng vào Bọ cạp độc, cô lưu loát nhấn cò.
Nhìn thấy có tiếng đạn từ xa xé gió lao tới, Bọ cạp độc lập tức vươn tay túm lấy Diệp Trăn Trăn, dùng cô ta làm lá chắn. Viên đạn găm vào bụng Diệp Trăn Trăn.
“Trăn Trăn!” Tần Lan nhìn thấy trên bụng Diệp Trăn Trăn bị đạn b.ắ.n vào, máy chảy ra thì kêu lớn.
Bà ta gào khóc giống như bản thân bị lóc một miếng thịt vậy. “Hổ dữ không ăn thịt con a!” Bà ta vẫn quỳ dưới đất, hai tay đ.ấ.m xuống đất gào khóc.
Lời này là nói với Bò cạp độc.
Bò cạp độc đối với Tần Lan mà nói là ngoảnh mặt làm ngơ. Mà con, hắn có nhiều vô cùng, không cần thiết phải có thêm một cô con gái này.
“Bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Cái đồ tạp chủng các người. Tới đây. Tới g.i.ế.c lão tử a!” Bò cạp độc lớn tiếng gầm lên, túm chặt Diệp Trăn Trăn vẫn còn sống làm lá chắn, gào thét về phía trước, vừa gào chân vừa bước lùi về phía đường biên giới, chỉ còn khoảng 2 mét là vượt qua biên giới.
Nếu đạn của bên này bay qua biên giới thì đúng là một sự việc lớn giữa hai nước.
Đạn chỉ có thể b.ắ.n chuẩn vào người Bọ cạp độc.
“Bọ cạp độc! Con mẹ nó. Ngươi là cái loại người gì mà dùng con gái làm lá chắn sống!” Tiếng Lão Thái gào lên. Ông cùng với tập đoàn K2 thề không đội trời chung, mà ánh mắt Lãnh Dao so với ông ta còn ác liệt hơn.
“Phong Tranh, yểm hộ tôi!” Vì khoảng cách khá xa nên Lãnh Dao cần tìm khoảng cách thích hợp để ngắm bắn.
Thấy Lãnh Dao lao từ rừng ra, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở phía đối diện lập tức nổ s.ú.n.g về phía cô. Phong Tranh dùng hỏa lực áp chế, còn Lão Thái, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng xông ra ngoài, bám sát phía sau Lãnh Dao, nổ s.ú.n.g về phía đối phương.
Lão Thái rất ít khi tham gia hành động.
Lãnh Dao nấp sau một khối đá lớn, nhắm thẳng vào đầu Bọ cạp độc, khai hỏa. Chỉ là, tên Bọ cạp độc gian xảo đó dùng Diệp Trăn Trăn làm lá chắn sống, đạn găm thẳng vào người Diệp Trăn Trăn.
“Tôi hận bà. Tần Lan. Tôi hận bà!” Diệp Trăn Trăn trúng vài vết đạn trên người, m.á.u trào qua miệng, trừng mắt nhìn Tần Lan vẫn đang quỳ gối ở đó, khàn giọng mà hét lên.
“Vì sao hắn lại là ba tôi. Đời này của tôi bị cái người mẹ như bà hủy hoại!” Diệp Trăn Trăn lớn tiếng gào lên.
Tần Lan lúc này mới vùng dậy, lao tới Bọ cạp độc mà đánh nhưng mà lại bị hai tên thủ hạ của hắn bắn. Chỉ một lát, người bà ta thủng lỗ chỗ, c.h.ế.t không nhắm mắt, ngã xuống đất…
Mấy người thuộc đại đội Huyết Lang tiêu diệt xong thủ hạ của Bọ cạp độc quay lại tới nơi thì nhìn thấy Bọ cạp độc, giống như thợ săn nhìn thấy con mồi. Đặc biệt là Lục Bắc Kiêu, trong bộ trang phục ngụy trang, anh nhanh chóng tìm điểm ngắm bắn, nhắm thẳng về phía Bọ cạp độc mà nổ súng!
“Đưa A Uy đi, nhanh!” Bọ cạp độc lớn tiếng nói với hai thủ hạ. Hắn ta ôm Diệp Trăn Trăn làm lá chắn sống, vừa nổ s.ú.n.g vừa lùi ra phía sau.
Nhưng mà, ý đồ kéo A Uy đi của mấy tên thủ hạ bị Lãnh Dao chặn lại. A Uy cũng bị Lục Bắc Kiêu b.ắ.n trúng.
“Thật sự b.ắ.n không trúng hắn ta!” Lục Bắc Kiêu thô bạo nói.
“Cái tên Bọ cạp độc này thật quá độc ác đi. Đó dù sao cũng là con gái của hắn ta a!”
Diệp Thành nhìn xuyên qua ống nhòm, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn trúng đạn lỗ trỗ. Dù sao, Diệp Trăn Trăn ngày trước cũng là một công chúa của Diệp gia, là em gái của hắn, nên không nhịn được.
“Đến cha ruột hắn còn không cứu, nói gì là con gái!”
Lục Bắc Kiêu chưa từ bỏ ý định, không ngừng tiến về phía trước, tới sát biên cảnh tìm vị trí để ngắm bắn. Có không ít tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa b.ắ.n về phía anh.
Lãnh Dao so với anh còn hung hăng hơn.
“Lãnh Dao, cô quay về cho tôi!” Lão Thái lạnh giọng ra lệnh nhưng Lãnh Dao giống như không nghe thấy.
“Lãnh Dao!” Nhìn thấy viên đạn đang b.ắ.n về phía Lãnh Dao, Lão Thái xông tới. Cũng may, Lãnh Dao phản ứng nhanh nhẹn, lăn xuống đất, tránh được mấy phát đạn. Lão Thái nhanh chóng đuổi kịp, túm chặt Lãnh Dao kéo đến phía sau một tảng đá lớn.
“Lão Thái, quan tâm tôi như vậy sao?” Lãnh Dao bị một viên đạn sướt qua đầu vai, làm rách lớp vải, chảy chút máu, nhưng mặt không nhăn, nhìn Lão Thái tủm tỉm cười hỏi.
Lão Thái lạnh lùng trừng mặt nhìn Lãnh Dao, sau đó nhanh chóng rời đi, bảo Thời Vũ tới xử lý vết thương cho cô.
“A Kiêu, ngừng b.ắ.n đi! Bọ cạp độc đã bước 1 chân qua đường biên!” Diệp Thành thấy Lục Bắc Kiêu còn b.ắ.n thì lớn tiếng nói.
Nhưng mà, viên đạn vẫn b.ắ.n ra ngoài, trúng vào phía sau eo Bọ cạp độc. Bọ cạp độc ngã xuống đất.
“Các người cứ coi như không nhìn thấy đi. Dù sao ở phía đối diện cũng không có lính gác!” Lục Bắc Kiêu thu súng, cao giọng nói, một chút cũng không sợ bị xử phạt.
Diệp Thành cầm ống nhòm, “Bọ cạp độc không chết. Được mấy tên thủ hạ đưa đi rồi!”
“Hừ!” Lục Bắc Kiêu hừ lạnh.
“Nhưng mà xem ra cũng phải nằm một chỗ. Vết thương nằm ở eo!” Diệp Thành nói tiếp.
Tập đoàn K2 này đã có từ lâu, không thể để bọn họ một sớm một chiều diệt trừ được. Lão Bò cạp độc c.h.ế.t thì sẽ có Bò cạp độc kế thừa. Cho dù Bò cạp độc lần này bị b.ắ.n c.h.ế.t thì còn có những người khác thay hắn nắm quyền. Việc bọn họ cần làm là chặn bọn chúng ở bên ngoài biên giới Trung Quốc, không để bọn chúng xâm nhập vào trong nước gây rối.
Lần này, bộ đội đặc chủng Trung Quốc thật sự đã giáng một đòn nặng vào tập đoàn K2, khiến bọn chúng ít nhất 4 năm nữa cũng không dám bước chân vào biên giới Trung Quốc một bước.
*
Chuông tan học vang lên, hàng nghìn học sinh ùn ùn từ các giảng đường đi ra ngoài. Diệp Kiều cùng với đám hậu cung cùng nhau đi từ giảng đường tới vị trí bãi đỗ xe thì nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn tiến tới đón cô.
Một người giúp cô mở cửa chiếc xe Jeep đỏ rực, người khác thì đứng bên cạnh bảo vệ.
“Kiều gia. Lục giáo quan có biết chị có 2 vệ sỹ nam không?” u Dương tò mò hỏi.
“Đương nhiên không biết!” Diệp Kiều cắn răng nói. Mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng, sợ Lục giáo quan đột nhiên trở về, nhìn thấy cô có hai vệ sỹ đi theo.
Cô cũng là bất đắc dĩ mà.
Bà ngoại cô từ lúc nghe cô bị bọn khủng bố nhốt trong trung tâm thương mại, lại còn giao đấu với bọn chúng thì sợ tới mức phải nằm viện. Sau đó, bà bảo Kiều Sinh tìm 4 vệ sỹ, để bảo vệ 2 đứa cháu ngoại bảo bối.
Hoặc là chấp nhận đi cùng vệ sỹ, hoặc là sau này không cần bước chân ra khỏi nhà nữa.
Diệp Kiều vô cùng vất vả thuyết phục bà ngoại, nhưng cuối cùng đành chấp nhận 2 người này.
“Hi hi hi. Thật muốn biết vẻ mặt của Lục giáo quan khi nhìn thấy 2 người vệ sỹ này a!” An Hân xấu xa nói.
!!!
Khẳng định là vẻ mặt muốn g.i.ế.c người a!
Có người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện vợ mình mỗi ngày đều được 2 người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này đi theo chứ.
Huống chi là hũ dấm chua kia chứ!
Diệp Kiều soái khí ngồi lên ghế lái chiếc xe Jeep màu đỏ, hai người vệ sỹ kia cũng lập tức lên ngồi, ở hàng ghế phía sau.
Cô quả thực không biết nói gì.
*
“Trung úy Lục, anh có cảm thấy thân thủ của chị dâu không giống phụ nữ bình thường, chắc chắn chị dâu có được đào tạo qua. Lực tay của chị dâu quả thực là mạnh!” Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, trong bộ thường phục, nhìn những hình ảnh được ghi lại trong trung tâm thương mại hôm đó. Trên màn hình là hình ảnh Diệp Kiều tay phải cầm dao, từ sau lưng tên lính đánh thuê to con đ.â.m tới, dứt khoát, tàn nhẫn.
Lục Bắc Kiêu nhướng mày. Lực tay của cô nhóc này thật sự lớn, nếu là người đàn ông bình thường thì không nói, nhưng mà đó là một tên lính đánh thuê cơ bắp, da dày thịt béo, đao c.h.é.m không lưu vết.
“Xem ra, chị dâu phải luyện võ khoảng 3 năm…” Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia nói.
“Anh có ý gì?” Lục Bắc Kiêu lạnh mặt hỏi.
“Trung úy Lục đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cảm thấy, với sức lực của chị dâu, so với người bình thường lớn hơn nhiều… chứ không có ý gì.” Anh ta vội giải thích.
Lục Bắc Kiêu suy tư, không nói gì. Một lát, chuẩn bị đi thì phân phó, “Toàn bộ video của cô ấy tiêu hủy cho tôi, không được tiết lộ ra ngoài.”
Anh đây là vì an toàn của Diệp Kiều.
Gọi điện thoại cho cô thì có một người đàn ông nhận điện.
“Diệp tiểu thư đang ở trung tâm quyền anh tập luyện.” Nghe giọng nói của đầu dây bên kia, Lục Bắc Kiêu nhanh chóng tắt điện thoại, nhảy lên một chiếc xe taxi.
Trên đài, một cô gái đầu đội mũ bảo hiểm, mặc áo n.g.ự.c thể thao, quần đùi vận động rộng rãi màu đen, mang đôi bao tay đ.ấ.m bốc màu đỏ, dáng người gợi cảm, đẹp đẽ, liên tục đưa ra các động tác đ.ấ.m vô cùng soái khí, tay phải đ.ấ.m thẳng, tay trái móc sang, cuối cùng, đ.ấ.m thẳng vào cằm cậu huấn huyện viên quyền anh cường tráng đang mang đôi bao tay màu đen.
Người huấn luyện viên kia lùi về phía sau mấy bước, Diệp Kiều thừa thắng xông lên, liên tục tung các cú đ.ấ.m tới.
Huấn luyện viên vội vàng dùng hai tay che đầu, “Dừng dừng dừng. Hôm nay dừng ở đây thôi!”
Anh ta không ngờ mình bị đ.ấ.m trúng.
“Lại là dừng ở đây, sao không nhận thua chứ?” Diệp Kiều ngừng tay, ghét bỏ nói.
“….” Huấn luyện viên.
Nói ra rất mất mặt, được chứ?
Anh ta đường đường là quán quân quyền anh trong nước, không đánh lại được đồ đệ của mình, còn là nữ đồ đệ.
Diệp Kiều cả người đầy mồ hôi, động tác vô cùng đẹp mắt đi từ trên đài xuống. Vừa mới xuống khỏi đài đấu, vệ sỹ A Đông đã đưa cho cô chai nước khoáng, nắp chai còn đã vặn sẵn. Vệ sỹ A Tây thì đưa khăn lau cho cô, còn định lau hộ nhưng cô né tránh nói, “Để tự tôi lau.”
“Chị Kiều, vừa rồi hình như là chồng chị gọi điện tới, hỏi chị đang ở đâu, tôi đã nói cho anh ấy biết!” A Đông nghiêm túc nói.
Phụt!
Diệp Kiều phun ngụm nước từ trong miệng ra ngoài, còn bị sặc, cong người ho khan. Lúc này có người còn giúp cô vỗ lực, “Làm tôi sợ muốn chết.”
“Bà Lục, anh có đáng sợ như vậy không?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau lưng truyền tới.
!!!
Diệp Kiều vẻ mặt ngơ ngác quay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông đã 24 ngày cô chưa gặp, không biết đã tới bên cạnh cô từ lúc nào, chính anh là người vỗ lưng cho cô.
Anh đến khi nào?
Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú có chút đen.
Con nhóc này.
Có tật giật mình!
“Anh Kiêu!” Diệp Kiều hết ngây người, kích động kêu lớn, dáng vẻ muốn khóc, không thèm để ý tới xung quanh mà nhào vào lòng anh, hai tay cô ôm chặt eo anh, mặt vùi vào n.g.ự.c anh.
Ha hả…
Lại cái dáng vẻ làm nũng này.
Nhưng mà, anh chấp nhận cái dáng vẻ làm nũng này.
“Anh Kiêu… Anh bị thương ở vai phải không? Mau để em xem.” Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng dẩu ra, làm nũng.
A Đông và A Tây ngơ ngẩn, thật sự không tin được. Đây là chị Kiều của bọn họ sao? Cái dáng vẻ khí phách 10 phần lão đại sao trong nháy mắt đã biến thành cô em gái nhỏ chỉ biết làm nũng siêu dễ thương này.
“Đã tốt hơn rồi!” Lục Bắc Kiêu cúi đầu, trầm giọng nói, “Bảo bối, không giới thiệu cho anh sao, hai người này là…”
Cô biết ngay mà, không trốn được.
Nhưng mà, cô chột dạ cái gì nhỉ? Bọn họ là vệ sỹ mà bà ngoại mời về bảo vệ cô, cũng không phải là tiểu bạch kiểm cô bao nuôi bên ngoài.
Hơn nữa, có trách phải trách anh trai họ của cô, Kiều Sinh, làm gì không làm nhất định phải mời về 2 người đẹp trai, lại là con lai Trung – Nga nữa chứ.
“Anh Kiêu! Đây là A Đông, đây là A Tây, hai người này là vệ sỹ bà ngoại mời tới bảo vệ em!” Diệp Kiều nhô ra khỏi lòng Lục Bắc Kiêu, nhìn A Đông cùng A Tây giới thiệu. Kỳ thực, hai cái tên này là cô đặt cho bọn họ. Tên bọn họ vốn là tên Nga, vô cùng khó nhớ, khó đọc.
“Mau chào anh rể!” Cô nói với A Đông A Tây.
Hai người này trăm miệng như một, lập tức đồng thanh chào, “Anh rể!”
Vệ sỹ…
Lục Bắc Kiêu híp mắt, đánh giá hai tên vệ sỹ mà anh chắc rằng không chịu nổi một đ.ấ.m của anh.
“Vợ anh thật có bản lĩnh, còn có vệ sỹ.” Anh thân mật ôm cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô, “Hơn nữa lại còn là vệ sỹ nam, trông giống như bình hoa.”
Bình hoa?!
Cái này là có ý gì chứ?
Cô biết mà, anh sẽ ghen mà.
“Bà ngoại nhất định bắt em phải dắt họ theo, em thật sự không muốn! Anh Kiêu… Chúng ta về nhà đi… Rất nhớ anh… Về nhà rồi nói, được không?” Cô dán người vào tai anh thì thầm, không ngừng nũng nịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận