Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 555


Một câu nói đã dễ dàng đốt cháy ngọn lửa dục vọng của anh!
Hầu kết người đàn ông căng thẳng, nhìn cô rõ ràng kiều mị động lòng người, ở sâu trong anh kêu lên một tiếng đau đớn, lại một lần nữa mạnh mẽ hôn lên môi cô! Lần này anh hôn còn điên cuồng hơn lần trước, thật như thể muốn tháo cô ra nuốt vào bụng vậy!
Yêu một người, sâu đậm đến mức nào mới có thể ước gì có thể nuốt đối phương vào người, mang theo trọn đời?!
Tình cảm của Lục Bắc Kiêu dành cho Diệp Kiều mãnh liệt như vậy đó, mãnh liệt đến mức biến thái!
Anh rốt cuộc cũng không vội vàng trừng trị cô một trận, hôn xong, anh buông cô ra, xoay người nằm xuống, để cô dựa vào n.g.ự.c anh!
Trọng lượng cơ thể cô đè lên người anh, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác lồng n.g.ự.c bị lấp đầy, trái tim luôn ưu sầu liên tục thời gian qua, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút an ủi!
Anh không nói gì, một lát sau, Diệp Kiều ngẩng đầu lên, đã thấy anh nặng nề ngủ…
Thời gian qua, chắc anh chưa từng ngủ được một giấc nào cho tử tế!?
Diệp Kiều trìu mến nhìn khuôn mặt mệt mỏi lúc ngủ của Lục Bắc Kiêu, thấy một chiến thần luôn dồi dào tinh lực, luôn tràn ngập nhiệt huyết, đao thương bất nhập, không sợ hãi thứ gì, lại bị mình “dằn vặt” trở nên tiều tụy như vậy, cô đau lòng không dứt.
Cô vẫn nằm úp sấp trên người anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo đường nét khuôn mặt cương nghị của anh, vuốt ve chiếc cằm lún phún râu của anh, quầng mắt thâm xì của anh, sau đó cô cũng nghiêng đầu dựa vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim rốt cuộc cũng ổn định của anh…
Nghe nói Diệp Kiều tỉnh rồi, mọi người lục tục đến tứ hợp viện thăm cô, đều bị Lục Tiểu Cổn khuyên đi, bởi vì thời gian này thuộc về cha, bọn họ phải xếp hàng đến thăm Diệp Kiều!
Chuyện này đến Lục Tiểu Cổn còn hiểu, những người lớn ai mà không biết? Bọn họ cũng lục tục rời đi…
Lúc Diệp Thành trở về từ doanh trại là đã chạng vạng tối, anh vào sân, bước chân vội vã định vào phòng, nhưng đã bị Lục Tiểu Cổn ngăn lại.
“Cháu trai cưng à, đừng cản cậu, cậu phải nhìn thấy mẹ con khỏe mạnh ngay lập tức, thì trong lòng mới nhẹ nhõm, hiểu chưa?”. Diệp Thành nhìn Lục Tiểu Cổn, trầm giọng nói, đường đường là một anh già, thế mà viền mắt phiếm hồng, đứng trước mặt cháu trai, trông như sắp khóc vậy!
Không nhìn thấy Diệp Kiều sống sờ sờ, anh không tin em gái anh đã thật sự tỉnh lại!
Anh vừa dứt lời thì một hình bóng mảnh khảnh từ trong nhà đi ra, Diệp Thành ngẩng đầu lên, ngơ ngác cả người.
Anh sững sờ nhìn Diệp Kiều trong đầu tóc rối bù, hai mắt nhập nhèm, vẫn sống sờ sờ, em gái cưng của anh!
Cái người mà anh cho rằng mãi mãi sẽ không tỉnh lại, rõ ràng đang đứng ngay trước mặt anh cách đó không xa, trái tim Diệp Thành quặn thắt, viền mắt càng đỏ hơn, xông lên phía trước, bất chấp tất cả mà ôm chặt Diệp Kiều!
Diệp Kiều bỗng nhiên bị Diệp Thành ôm lấy!
Cô hơi ngơ ngác!
“Em gái ngoan! Sao anh lại yêu em như thế chứ!”. Diệp Thành ôm Diệp Kiều thật chặt, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cắn răng nói.
Lục Tiểu Cổn đứng lên cạnh nhìn Diệp Đại Thành ôm Diệp Kiều chẳng khác nào tìm đường chết, còn nói yêu cô, nhóc con sợ ngây người, cậu thật sự đi tìm đường c.h.ế.t rồi! Đến mình còn không dám ôm Diệp Kiều lấy một cái, sợ cha nổi m.á.u ghen.
“Diệp Đại Thành, mụ nội anh, anh muốn hại c.h.ế.t em à! Mau buông ra cho em!”. Cái con hàng quái đản này!
Diệp Kiều tức giận thấp giọng nói, sợ đánh thức Lục Bắc Kiêu vẫn còn đang ngủ, Diệp Thành lại ôm cô chặt hơn!
Sự cảm kích, tình anh em đối với Diệp Kiều và cái cảm giác vui sướng khi mất mà được đối với em gái, toàn bộ đều được Diệp Thành dung hòa vào trong cái ôm này!
Trái tim anh run rẩy, cằm đặt trên đỉnh đầu Diệp Kiều: “Em gái, thấy em khỏe mạnh, anh kích động, em hiểu không?! Anh tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ được nghe em ghét bỏ mà gọi anh là Diệp Đại Thành nữa, cũng không được nghe em cãi anh nữa!”
Đột nhiên, nghe thấy những lời nói đong đầy tình cảm này của Diệp Thành, Diệp Kiều quả thật mất tự nhiên, cô và Diệp Đại Thành là tình anh em, tình anh em được thiết lập thông qua sự chèn ép và cãi vả nhau, thật ra cũng không cần phải nói đến mức chua chát như thế.
Nghe có vẻ kiểu cách!
Nhưng cô hiểu tấm lòng của Diệp Đại Thành.
“Em gái, anh nghe lời em, sống lại rồi!”. Diệp Thành kê lên đỉnh đầu Diệp Kiều, trầm giọng nói.
Nghĩ đến chuyện một năm trước Diệp Thành cũng hữu kinh vô hiểm, Diệp Kiều hiểu ý mà cười!
Cô cũng nhớ đến Đình Tử…
Nếu sau đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ anh ta hẳn là đang ở nơi mà cô đã sắp xếp, bắt đầu lại cuộc sống mới rồi nhỉ?
“Diệp Kiều!”. Trong lúc cô mất hồn, trong phòng vang lên một tiếng rống, ngay sau đó là âm thanh “bịch bịch bịch”!
Lục Bắc Kiêu tỉnh dậy, phát hiện trên người không có Diệp Kiều, căn phòng cũng trống rỗng, thế mà anh rống lên một tiếng rồi xông ra ngoài, giày cũng không kịp mang đã chạy tới cửa nhà chính!
Người đàn ông để chân trần thất hồn lạc phách đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Diệp Thành ôm thật chặt Diệp Kiều, sắc mặt anh nhất thời sầm xuống, trong lòng giận mà không có chỗ bộc phát!
Tức vì cô không ở bên anh một tấc cũng không rời, càng tức hơn khi cái tên khốn nạn Diệp Thành này ôm cô!
Diệp Thành vừa vặn nhìn thấy Lục đại ma vương ở đối diện, sợ hãi đến mức vội vàng buông Diệp Kiều ra, lùi về sau hai bước: “À, cái đó, A Kiêu, là, là em gái tôi chủ động ôm tôi!”
Diệp Đại Thành lắp bắp nói.
Diệp Kiều xoay người, nhìn thấy sắc mặt u ám của Lục đại ma vương, trong lòng cũng hoảng hốt, thầm chửi tục!
Khốn kiếp!
Cái đồ móng heo không có tiền đồ Diệp Thành này!
“Cha! Là Diệp Đại Thành ôm Diệp Kiều trước!”. Lục Tiểu Cổn đứng cách đó không xa, khoanh hai tay trước ngực, ngay thẳng nói.
Lục Tiểu Cổn! Đúng là con trai ruột của ta!
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu mà nặng nề gật đầu.
Còn Diệp Đại Thành thì nhìn Lục Tiểu Cổn, tức giận đến mức không nói nên lời, tỏ vẻ “Thằng nhóc thúi, chờ đó cho cậu!”.
Diệp Kiều đang đắc ý thì cơ thể lại bị Lục Bắc Kiêu giữ chặt, lật ngược lại, cái m.ô.n.g dính một chưởng nặng nề!
“Cho em chạy loạn này!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, ra vẻ đang dạy dỗ đứa nhỏ nghịch ngợm!
Vừa rồi thức dậy, thấy cô không có ở đó, anh quả thật rất hoảng sợ!
Nên đánh!
Cảnh tượng này đã khiến Diệp Thành và Lục Tiểu Cổn ngây người.
“Ahaha…em gái tôi lại bị đánh mông!”. Lần cuối cùng thấy chuyện này đã là mười năm trước rồi! Diệp Đại Thành lớn tiếng nói, một anh già hơn ba mươi tuổi trông có vẻ rất là hả hê và gợi đòn!
Vừa dứt lời xong, anh ta đã thấy Lục đại ma vương đang hùng hục đi về phía mình!
Mẹ kiếp!
Đánh em gái anh ta xong lại tới đánh anh ta sao?!
“Tôi nói này em rể, em, em gái tôi hôn mê lâu như vậy, cuối cùng cũng tỉnh, tôi, tôi ôm nó một chút cũng không quá đáng chứ!? Hơn nữa, tôi là anh ruột nó mà!”
Lục Bắc Kiêu không nói lời nào, cứ đến gần anh ta.
“A Kiêu, cậu, cậu vẫn chưa mang giày đâu!”. Diệp Thành ngắt lời.
Lục Bắc Kiêu tiếp tục đến gần, sắc mặt đen xì!
Vốn dĩ Diệp Thành có thể chạy, nhưng anh ta biết, hậu quả của việc chảy sẽ rất thê thảm!
Lục đại ma vương nhỏ mọn xấu bụng nhất định sẽ trả thù anh ta!
Cho nên, dứt khoát để Lục Bắc Kiêu vợt cho một trận đi!
“Cậu, nếu cậu cảm thấy không thích hợp, thì cậu cứ đánh đi!!”. Diệp Đại Thành không lùi nữa, đứng lại, cất giọng nói.
“Con mẹ nó cậu tưởng ông đây sẽ khách sáo à?!”. Lục Bắc Kiêu vừa dứt lời, chợt nghe “bụp” một tiếng, Diệp Đại Thành đã bị quật ngã trên đất!
Lục Tiểu Cổn thấy cha cho Diệp Đại Thành một cú ném qua vai chuẩn sách giáo khoa thì kích động không ngừng vỗ tay, bên kia, Diệp Kiều còn xoa mông, trợn Lục Bắc Kiêu trắng mắt!
Đánh thì đánh, lại còn nhất quyết phải đánh ngay trước mặt Diệp Thành và Lục Tiểu Cổn!
Lục đại biến thái!
“Cha! Cha làm sao vậy?!”. Giọng của Tiểu Mộc Đầu vang lên, thằng nhóc chạy từ ngoài cổng vào, ngay sau đó, Hoa Nhụy mặc đồ công sở thanh lịch, xách theo túi công văn cũng đi đến.
Diệp Đại Thành lập tức nhảy từ dưới đất dậy, cắn răng nghiến lợi.
“Tiểu Mộc Đầu! Cha cậu bị cha tôi ném qua vai đấy!”. Lục Tiểu Cổn bước tới, lớn tiếng nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Diệp Thành tức giận trừng mắt nhìn cháu trai, chỉ thấy Tiểu Mộc Đầu ghét bỏ mà nhìn người cha ruột này là anh ta!
Lục Bắc Kiêu xoay người, vừa định đi về phía Diệp Kiều thì thấy Hoa Nhụy đã ôm chặt lấy Diệp Kiều!
Bà Lục nhà anh đúng là nổi tiếng thật!
Hoa Nhụy ôm thật chặt Diệp Kiều, rơi nước mắt lần nữa: “Tốt quá! Thật tốt quá! Nửa tháng trước lúc tôi tới, cậu vẫn chưa tỉnh…Ngày hôm nay lại thấy cậu xâu xé đối thủ cạnh tranh trên mạng!”
Nói xong, cô ấy buông Diệp Kiều ra, cẩn thận nhìn khuôn mặt Diệp Kiều, cô nào có giống một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau khi hôn mê hơn hai tháng!
Vẫn có thần thái sáng láng, toàn thân khí phách như vậy!
“Rốt cuộc làm sao mà tỉnh vậy?”. Hoa Nhụy vừa lau nước mắt vừa hỏi.
“Mợ! Căn cứ vào phân tích của con, Diệp Kiều có thể là bị tiền kích thích mà tỉnh đấy!”. Lục Tiểu Cổn ân cần chạy vào nhà chính cầm dép cho cha, nghe Hoa Nhụy hỏi thế thì lớn tiếng nói.
Bởi vì, buổi sáng khi cô vừa tỉnh dậy mà nhìn chằm chằm máy tính ngay lập tức, sau đó vội vàng bảo cậu gọi xe giúp cô, nói cô muốn đi cứu công ty, nếu không thì sẽ tổn thất rất nhiều!
Lục Tiểu Cổn vừa nói xong, tất cả mọi người đều lặng ngắt!
Nhất là Lục Bắc Kiêu, quả thật dằm trong tim!
Anh vừa sực nhận ra, Diệp Kiều không phải do anh đánh thức. Mỗi ngày anh đều nói với cô những lời dễ nghe, cô không tỉnh.
Sau khi hoàn hồn lại, Diệp Kiều nói với vẻ mặt oan uổng: “Em, em không có! Ngày đó lúc anh Kiêu khóc, em đã có ý thức rồi, chẳng qua là vẫn chưa tỉnh lại thôi!”
Bị tiền kích thích mà tỉnh?
Thật là phàm tục!
Nữ vương Kiều cô có phàm tục như vậy sao?! Tuy cô vẫn cảm thấy ông nội Mao là đáng yêu nhất!
“Ai khóc?! Bà Lục, chắc là em nằm mơ rồi!”. Lục Bắc Kiêu mang dép đi tới, mặt xám lại, thề thốt phủ nhận.
Anh sẽ không thừa nhận là mình đã khóc đâu!
“Em không có nằm mơ! Anh đã khóc mà! Ôm em khóc! Còn nữa, Lục Tiểu Cổn cũng có thể làm chứng!”. Diệp Kiều lớn tiếng phản bác, anh thế mà lại không thừa nhận, cô vội vàng nhìn về phía con trai.
Lục Bắc Kiêu cũng nhìn Lục Tiểu Cổn, ánh mắt mang ý cảnh cáo.
Cho dù cha không cảnh cáo, cậu cũng sẽ không nói thật, không có mắt thì làm sao có thể làm con trai của Kiêu thần được!
“Diệp Kiều, cha con là nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, sao mà khóc được?! Có lẽ là Diệp Kiều nằm mơ rồi!!”
Nghe Lục Tiểu Cổn nói vậy, Diệp Kiều tức giận đến mức giậm chân: “Hai người, hai người các người, tôi vừa mới tỉnh lại đã bắt nạt tôi! Còn Lục Tiểu Cổn con, đừng tưởng là mẹ không nhớ con hát cho mẹ nghe nhé, còn đọc bài văn con viết cho mẹ nghe nữa, con còn không ngừng gọi mẹ là “mẹ”!”
Diệp Kiều nhìn một lớn một nhỏ kiêu ngạo như được đúc ra từ một khuôn, tức giận nói.
Lục Tiểu Cổn tám tuổi như bị người ta phát hiện ra bí mật xấu hổ gì đó vậy, mặt đỏ rần lên!
Cậu tưởng là Diệp Kiều không nhớ điều này…
“A!”. Cậu đang mất hồn, Diệp Kiều đột nhiên xông tới, ôm lấy cậu, Lục Tiểu Cổn hét lên, nụ hôn của Diệp Kiều đã đáp lên gò má cậu!
Lục Bắc Kiêu trơ mắt nhìn bà Lục bắt được Lục Tiểu Cổn, mãnh liệt hôn lên mặt cậu!
Cái nhà này, mỗi người đều là báu vật!
Hoa Nhụy và Diệp Thành nhìn cảnh tượng này mà cảm thán trong lòng, bọn họ đều vui cười cho Diệp Kiều, khóe mắt lại ươn ướt.
Lục Tiểu Cổn ngoài mặt thì kháng nghị, nhưng thật ra trong lòng vui vẻ như điên, lúc trước còn tưởng rằng Diệp Kiều đã không thể nào “đùa giỡn lưu manh” với cậu được nữa rồi chứ…
Không có Diệp Kiều “bày trò”, cuộc sống của cậu quả thật quá đau khổ!
May mà, Diệp Kiều thúi rốt cuộc cũng tỉnh!
Trong lòng Lục Tiểu Cổn thật ra còn có chút ê ẩm, là vì cảm động, cảm động đến mức muốn khóc, nhưng cậu sẽ không khóc.
Diệp Kiều là xuất phát từ bản năng người mẹ, thằng nhóc thúi này trước đây lạnh lùng kiêu ngạo, tỏ vẻ ghét bỏ cô, trên thực tế, trong lòng yêu cô bao nhiêu khỏi phải nói.
Lục Bắc Kiêu chua chát nhìn hai mẹ con họ thân mật, quặm mặt lại.
“Chị dâu!”. Đúng vào lúc này, giọng nói của Lục Bắc Trì vang lên, xen lẫn trong tiếng nói đó còn có tiếng thút thít nghẹn ngào, nghe vào tai Diệp Kiều thì giống như đang khóc tang vậy!
Lục Bắc Trì mặc đồ thường, chàng trai ngoài ba mươi chạy như bay về phía cô, vừa nhắm hai mắt lại vừa gọi “chị dâu”, có vẻ như sắp khóc vậy.
Xa xa, anh ta còn dang hai cánh tay về phía Diệp Kiều như chốn không người.
Sắc mặt Lục đại ma vương tái xanh, chửi tục trong lòng, con mẹ nó chứ ai cũng muốn ôm vợ anh, vừa rồi thì có Diệp Thành Hoa Nhụy, bây giờ con thỏ c.h.ế.t bầm Lục Bắc Trì này cũng tới giúp vui à!
Anh nhanh chóng vọt tới ngăn cản trước mặt Diệp Kiều, Lục Bắc Trì đã nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy là anh già nhà mình. Lúc sắp ôm, anh ta bị Lục Bắc Kiêu ghét bỏ đẩy ra, lảo đảo ngã về sau, mở mắt ra mới thấy anh già chắn trước mặt chị dâu.
“Anh cả, cho em ôm chị dâu tí”. Lục Bắc Trì giậm chân nói: “Suýt nữa thì em cô độc cả đời rồi”.
Quan trọng là, không có Diệp Kiều thì anh ta đã c.h.ế.t từ sớm rồi.
“Ôm cái ông bác cậu ấy! Cút!”. Lục đại ma vương xám mặt lại nói.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, bác cả của Lục Bắc Trì: tư lệnh Lục: dắt bà Đỗ vào nhà.
Lục Bắc Trì xoay người, lập tức thấy bác cả: “Bác cả, anh cả không cho con ôm chị dâu, bảo con ôm bác!”.
Cái thằng ngu này!
Lục đại ma vương ghét bỏ trừng mắt nhìn Lục Bắc Trì ngu ngốc, còn bà Lục nhà anh đã nhiệt tình bước tới nghênh đón cha mẹ chồng rồi, anh chỉ thấy bà Đỗ dang hai cánh tay ra, ôm lấy vợ anh.
Lục đại ma vương: “…”.
Nhìn cảnh tượng này, nghĩ lại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ ở kiếp trước, trong lòng anh rất cảm thán, cũng càng đau lòng, Diệp Kiều cưng của anh, đều do đời này cô đã nỗ lực nên mới thay đổi tất cả.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng buồn, con làm không tốt sao?”. Bà Đỗ sắt thép trong thương giới, giờ đây ôm cô, không ngừng rơi lệ, Diệp Kiều vỗ lưng bà trấn an.
Bà Đỗ buông Diệp Kiều ra, mắt còn đong đầy nước mắt, bà vỗ về gò má Diệp Kiều, quan sát cô từ đầu đến chân xem cô có hao tổn cái gì không, như mẹ ruột vậy.
“Kiều Kiều, từ khi con sống lại, mọi người chúng ta ai cũng sống, nhất là A Kiêu!”. Bà Đỗ nhìn con dâu cưng với vẻ rạng rỡ khắp người, nói lời xuất phát từ nội tâm.
Từ khi cô gặp chuyện không may cho đến bây giờ, bất kể là nhà họ Lục, nhà họ Diệp, hay là nhà họ Đỗ, nhà họ Kiều, như thể đều bị một nỗi lo lắng bao trùm, như mất đi xương sống vậy.
“Mẹ, mẹ nói thế là đề cao con quá rồi”. Cô cười nói.
“Không đề cao, Kiều Kiều, mẹ nói thật! Không tin, con hỏi cha con đi!”. Bà Đỗ nắm tay cô nói.
“Kiều Kiều, mẹ con nói không sai, cái này gọi là hiệu ứng hồ điệp!”. Tư lệnh Lục nhìn Diệp Kiều, nói từ trong thâm tâm, con dâu của bọn họ còn giúp bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t K2, không thể bỏ qua công lao đượcc.
Không hổ là vợ của Lục Bắc Kiêu, rất có bản lĩnh!
“Được rồi được rồi, xem xong rồi thì nên về cả đi, vợ con vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi”. Lục Bắc Kiêu đi tới, đuổi người một cách không hề khách sáo chút nào.
Vừa dứt lời, ở cổng lại có thêm một đống người tới.
Lần này là một đống!
Có ba lão thủ trưởng ở đại viện, các bà các cô nhà họ Diệp, phía sau còn có cả nhà Đại Ngốc.
Bọn họ lần lượt ân cần thăm hỏi Diệp Kiều, ngoài lão thủ trưởng Lục và Đại Ngốc ra, tất cả đều ôm Diệp Kiều.
Ông tổ ghen tuông họ Lục xám mặt nhìn, rất muốn đuổi hết tất cả mọi người đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận