Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 713: Kết

Cô đã 42 tuổi rồi, cha mẹ nuôi đã nuôi cô như con ruột mười hai năm, còn đối xử với cô như trẻ con.
Nhìn thấy người mẹ già tự mình xào ngó sen cho cô, Diệp Kiều cảm thấy thèm ăn hơn, ăn liền ba miếng. Nhớ khi còn bé, cô thích nhất là Tết và Tết Trung thu, trong thời đại khan hiếm nguyên liệu, chỉ có Tết mới ăn được món gì ngon.
Họ luôn biết ơn cô, nói nếu không có cô thì năm đó có thể Kiều Thiêm có lẽ đã về quê làm nông, không có cô bày mưu tính kế thì có lẽ nhà họ bây giờ vẫn trồng mấy sào đất đó ...
Cả làng biết ơn cô.
Nhưng kiếp trước thì sao?
Cô không dám nghĩ.
Kiếp trước bản thân cô khốn nạn, sau khi rời khỏi nơi này thì số lần về đếm trên đầu ngón tay, càng không thể báo đáp cha mẹ nuôi...
"Ông già, tôi thấy Kiều Kiều có tâm sự ấy!"
"Tôi cũng nhìn ra, có nên gọi cho A Kiêu không?"
"A Kiêu bận rộn như thế không nên tùy tiện quấy rầy nó? Cũng không biết có phải vì anh họ con bé không... Hôm trước nó về quê, vừa thấy tôi ở cổng làng đã ôm tôi! Năm trước mới qua một lần liền nói nhớ tôi!"
Mẹ Kiều nói.
Lão Kiều cũng cười ngây ngô, "Con bé còn khen tôi lúc trẻ đẹp trai, con nhóc này cứ nhắc đến hồi nhỏ! Nó còn đùa trách vì sao năm đó tôi đưa nó về nhà họ Diệp!"
"Con bé ngốc, không về nhà họ Diệp thì nó có thể làm chủ công ty sao? Có thể gả cho Lục Bắc Kiêu sao?"
Lão Kiều lại nói.
Diệp Kiều đứng ở cầu thang lầu hai nghe rõ cuộc đối thoại của họ, lòng đầy chua xót.
Hai ngày nay cô đã nghĩ nếu năm đó cô không về nhà họ Diệp mà vẫn lớn lên ở nông thôn, có lẽ kiếp trước của cô có bi thảm thế không?
Nếu Lục Bắc Kiêu không gặp cô thì kiếp trước có phải sẽ không hi sinh không?
Cô vừa nằm ngủ không lâu lại tiến vào mộng cảnh...
Lần này bối cảnh không phải những năm 90 ở kiếp trước mà là trước giải phóng, có lẽ là vào những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc.
Trên đường phố của tỉnh thành phồn hoa, xe con màu đen xe kéo qua lại, phần lớn những người ngồi trên xe kép đều mặc sang trọng. Những tòa nhà kiểu phương Tây cạnh phố vẫn treo những bảng đèn quảng cáo mang không khí thời đại này, trên bảng quảng cáo dán những tấm hình nữ ca sĩ rất lớn ...
Tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên, con đường lớn vốn đông đúc nhanh chóng nhường đường mở một con đường lớn. Ba con ngựa dẫn đầu là ba sĩ quan mặc quân phục nỉ xanh thẫm, phía sau là một đội quân hùng hậu với những cây giáo dài.
"Kiều tiểu gia, ngài nhìn đi, người ở giữa kia là Thiếu soái Lục! Ngài ấy vừa đánh thắng trận trở về thành!"
Phía sau đám đông, một người đàn ông trung niên mặc trường sam cung kính giới thiệu với "Anh chàng đẹp trai" mặc âu phục màu xám đậm, bên trong mặc áo sơ mi thắt cà vạt, tóc ngắn bên cạnh.
Vị này là Kiều tiểu gia, chính là Diệp Kiều giả trai.
Cô để tóc ngắn, hai tay đút túi quần, dáng vẻ phóng khoáng, miệng ngậm một cây tăm, nhìn phong lưu không bị trói buộc làm cô gái bên cạnh lén nhìn cô.
Ánh mắt của Kiều tiểu gia nhìn vào vị Thiếu soái Lục trẻ tuổi uy nghi đang cưỡi ngựa, đội mũ quân đội, mặc quân trang xanh thẫm, đi giày quân đội.
Trên đường nhiều phụ nữ gọi anh đầy ngưỡng mộ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, khuôn mặt lạnh lùng khí khái dưới vành mũ kia ngày càng rõ. Trên người anh tỏa ra hơi thở lạnh lùng, giống như đóa hoa trên núi cao mà cư sĩ không thể chạm tới!
Nhưng nhiệm vụ lần này của cô là hái loài hoa trên núi cao này!
Khi cô đang quan sát, đột nhiên, cô cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang bắn về phía mình, khi cô định thần lại, Diệp Kiều nhận ra vị thiếu soái kia có vẻ đang nhìn cô!
Lúc cô nhìn sang thì anh đã đi rồi.
Nhất định là do cô lo sợ hoặc chột dạ rồi!
Nhiều người như vậy, cách nhau khoảng cách xa như vậy, cô lại giả trai, trước kia họ không quen nhau, sao anh có thể chú ý tới cô!
"Ngài Kiều, ngài còn muốn biết gì không?"
Người đàn ông trung niên mặc trường sam khom lưng hỏi.
Khối bạc trong tay phải ngài Kiều tung lên không trung, người đàn ông trung niên nhận được, "Không có."
Diệp Kiều chìm sâu trong mộng cảnh nhìn bản thân giả trai, bóng hình thoải mái tự nhiên biến mất trong đám đông. Cô cũng biết vừa rồi thiếu soái Lục đã để ý đến "Ngài Kiều" trong đám đông.
Thậm chí anh biết cô là nữ giả nam, cũng biết cô tên Diệp Kiều.
Đó là người phụ nữ đã từng xuất hiện như một nữ hiệp khi anh giả làm ăn mày và bị bọn cướp ức hiếp, mặc đồ đỏ, cưỡi ngựa, cầm roi dài, ngay lập tức rơi vào trái tim anh!
Ở kiếp trước, anh là con trai cả của đại soái Lục nổi danh một phương, anh vừa gặp đã yêu cô.
Diệp Kiều cô từ nhỏ đã không rõ lai lịch, đi theo sư phụ học võ, thân thủ bất phàm, có mấy trăm anh em, ở thời loạn lạc thất chuyện bất bình ra tay giúp đỡ!
Một lần hàng chục anh em dưới trướng của chết oan uổng, những người anh em lớn lên cùng cô chứng minh nói do nhà họ Lục gây nên. Vì để báo thù cho anh em, cô đóng giả thành ca sĩ tiếp cận Thiếu soái Lục định trả thù.
Cô lại không biết Lục Bắc Kiêu đã nhìn thấu cô từ lâu, cố ý bị cô dẫn dụ vào bẫy cô..
Biệt thự Đại soái.
Thiếu soái Lục mặc quân phục vừa vào nhà, bà Đỗ phu nhân Đại soias vui vẻ lên đón, "A Kiêu về rồi!"
Lục Bắc Kiêu tháo mũ xuống ngồi ghế sô pha hàn huyên với mẹ một lúc.
Chỉ chốc lát sau, bà Đỗ nói tới chuyện kết hôn với anh.
Diệp Kiều trong mơ thấy mẹ chồng ở kiếp trước giới thiệu vài vị tiểu thư cho Lục Bắc Kiêu thì ghen vô cùng. Còn Lục Bắc Kiêubình tĩnh uống trà và nghe mẹ chồng cằn nhằn.
Bà Đỗ mặc sườn xám dáng vẻ cao quý thấy bây giờ con trai chịu nghe mình lải nhải thì rất vui vẻ, càng nói càng say, "A Kiêu, mẹ cảm thấy những cô gái này gia thế tốt, tốt nhất thích hợp với con nhất không phải con gái nuôi của mẹ nhà họ Cố thì không còn ai khác! Đương nhiên việc này còn phải dựa theo quyết định của con! Con cảm thấy mấy cô gái này ai tốt hơn?
Trên bàn trà đặt mấy tấm ảnh đen trắng, trên ảnh có cô mặc sườn xám, có người mặc váy hiện đại, ai cũng xinh đẹp nổi bật.
Thiếu soái Lục chỉ hờ hững lướt qua rồi đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ ở đối diện.
"Đều tốt cả, nhưng người con thích không nằm trong số này. Cho nên phí công sức của mẹ rồi, thưa mẹ!"
Nói xong anh đứng dậy.
Bà Đỗ:
"..."
Không ngơ bà nói một lúc lâu, mồm mép khô cả ra mà cậu cả nhầ bà không nghe ra gì?!
Bà tức giận uống một ly trà, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh:
"Con nói xem trong lòng con là cô gái nhà nào?! Mẹ đây cầu hôn cho con!"
"Mẹ, con thấy người trong lòng anh ấy sợ là một tên đàn ông!"
Thiếu gia nhà họ Lục đi vào, không nghiêm túc nói.
Bà Đỗ được tu dưỡng cực tốt suýt nữa phun chén trà trong miệng ra ngoài, nhìn thấy con trai lớn của mình cởi chiếc thắt lưng đi về phía thằng con thứ của bà, Lục Bắc Trì chạy khắp phòng khách, hét lên:
"Anh, anh cũng không nên trách em, ai bảo anh không gần nữ sắc chứ?! Đừng trách em nghi anh thích đồng tính!"
Diệp Kiều thấy cảnh này ở trong mơ buồn cười.
Trì Tử nói cũng đúng. Ba đời của Lục Bắc Kiêu đều có một điểm chung, trước khi gặp Diệp Kiều thì đều không gần nữ sắc, đến mức bị hoài nghi thích đàn ông!
Cô nhìn thấy mình trong bộ vest, đẹp trai và không bị gò bó lắc mình biến hoá lắc mình biến hoá thành ca sĩ nữ Kiều Kiều được yêu thích nhất trong vũ trường.
Mặc bộ sườn xám không tay, dáng người thướt tha, đầu đội hoa lụa, đứng trước micro hát đầy cảm xúc.
Thiếu soái Lục không gần nữ sắc lại xuất hiện ở ghế lô xa hoa cổ vũ. Sau khi Kiều Kiều biểu diễn cong, anh sai người đến hậu trường tặng cô một bó hoa dưới danh nghĩa của anh, khiến những ca sĩ khác vô cùng hâm một.
Một lần, hai lần, ba lần.... Vô số lần...
Thiếu soái Lục có tình ý với Kiều Kiều đến người qua đường cũng biết.
Hai người dần dần biến thành hồng nhan tri kỷ, thường xuyên hẹn hò.
Anh dạy cô cưỡi ngựa, bắn súng, cùng cô đi mua sắm, đi ăn và trò chuyện với cô về lý tưởng và khát vọng của cô.
Đáng lẽ cô đang dụ dỗ anh, nhưng chính anh là người chủ động rủ cô đi chơi!
Cô gái sống 18 năm không hiểu rõ về tình yêu nào được chịu nổi sự dịu dàng anh mang lại. Cô mang lòng báo thù tới, sao có thể rung động với anh?!
Ở trong mơ Diệp Kiều nhìn thấy mình vào một khách sạn, tên trúc mã kia hẹn cô ở đây trao đổi tình hình.
Sau khi vào khách sạn, nhìn thấy quần áo vương vãi khắp nơi khiến người ta không chịu nổi, cô kinh ngạc né mình sang một nơi vắng vẻ.
"Con Diệp Kiều kia sợ là đến chết cũng không biết anh em của cô ta là do quân ta giết, còn ngu ngốc đi báo thù cho bọn họ nữa!"
"Thất thần cái gì? Đau lòng?"
Một giọng nữ truyền đến.
"Tiểu thư, nghe những gì ngài nói đi, tấm lòng của tiểu nhân với ngài còn chưa đủ:
-".
Người đàn ông chưa kịp nói xong, Diệp Kiều giả nam trốn ở nơi khó thấy xông vào phòng ngủ!
Đôi nam nữ trên giường bị giật mình kinh ngạc, ngay sau đó lính của Thiếu soái Lục vọt vào bao vây bọn họ, chĩa giáo và lưỡi lê vào họ!
Giấc mơ rất mơ hồ, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của tên cặn bã đã lừa dối mình, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu mặc quân phục cũng tới.
Cảnh này cũng là anh bày ra để cô thấy rõ bộ mặt thật của tên cặn bã.
Diệp Kiều mặc đồ cải trang lấy súng ngắn trên người ra, nhắm ngay vào tên cặn bã đang quỳ dưới đất sau đó nổ súng không chút do dự nào!
Còn con khốn kia là con gái của kẻ thù nhà họ Lục, đã bị thuộc hạ của Lục Bắc Kiêu bắt đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người họ, trên tay cô vẫn cầm một khẩu súng lục, vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Cô hiểu lúc trước anh đối xử tốt với mình đều là giả, vì dẫn cô vào bẫy mà thôi.
Lục Bắc Kiêu đến gần cô, đứng trước mặt cô, bàn tay to lấy tóc giả trên đầu cô xuống. Mái tóc đen dài như thác nước của cô xõa xuống, cô gái mặc một bộ âu phục, tóc dài khí khái không mất đi vẻ đẹp.
"Diệp Kiều, thủ lĩnh của bang Kiều, võ nghệ cao cường, 16 tuổi đã hành tẩu giang hồ..."
Anh cúi đầu lẩm bẩm nói.
Cô siết chặt súng trong tay, trái tim đau nhói, lại thoải mái nói:
"Thiếu soái Lục, Diệp Kiều tôi tiếp cận anh đúng vì đánh cắp tin tình báo! Muốn chém muốn giết tự nhiên, muốn làm gì cũng được!"
Mặc dù cô hiểu lầm anh, không lấy bất kỳ thông tin hữu ích nào từ anh nhưng cô hiểu với tư cách là chỉ huy trẻ của quân đội đầu tiên Lục Bắc Kiêu sẽ không buông tha cho gián điệp là cô!
Mọi thứ trước đây đều là giả ...
Chính là anh đang dụ dỗ cô ...
"Giết em? Không phải lợi cho em quá rồi sao... Vậy những mưu đồ trước đây của bản thiếu có lãng phí không?"
Tay anh nghịch tóc cô, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhìn cô nói.
"Vậy anh muốn trừng phạt tôi thế nào?!"
Cô vẫn kiên quyết như cũ, không hiểu ý nửa câu sau của anh.
"Phạt em làm vợ của Lục Bắc Kiêu anh, thế nào?"
Tay anh luồn sâu vào tóc cô, giữ lấy ót cô buộc cô phải đối mặt với anh với khuôn mặt xinh đẹp.
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, trầm giọng nói.
Diệp Kiều hoang mang.
Người đàn ông mặc quân trang ôm mặt cô, khóe miệng nở nụ cười nói tiếp:
"Làm vợ Lục Bắc Kiêu anh, nhậm chức cả đời! Trừ khi chết không được xa rời!"
Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, không nói một lời.
"Không muốn? Anh sẽ không lấy vợ hai, yêu mình em thôi!"
Anh lại nói.
Tình cảm trong mắt anh giống như một cơn lốc, cuốn cô đi!
"Anh, không lừa tôi chứ? Lúc trước không phải bẫy tôi chứ?"
Cuối cùng cô tỉnh táo, run giọng hỏi.
"Biết rõ em là gián điệp còn nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ em, em thấy anh đẹp trai ngu quá hay rảnh quá hả?"
Anh yếu ớt phản bác, lập tức sắc mặt trầm xuống hôn mạnh lên môi cô.
Nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ cô đương nhiên vì yêu.
Diệp Kiều đang chìm đắm trong giấc mơ, cảm động muốn khóc giống như chính mình ở kiếp trước ...
Ngay sau đó cô thấy họ kết hôn, cưới nhau vẫn ân ái nhanh chóng có Lục Tiểu Cổn, còn chứng kiến Diệp Thành và Hoa Nhụy, Đại Ngốc và Chu Mạt, Lão Thái và Lãnh Tuyết...
Kiếp trước bọn họ đều hạnh phúc.
Trong mơ cô luôn nghĩ kiếp đầu tiên hạnh phúc như thế, vì sao kiếp thứ hai tất cả mọi người lại bi thảm như vậy. Nhất là cô lại vừa ngu vừa khốn nạn, không thể so sánh với kiếp đầu!
Hơn mười năm sau, khi giặc ngoại xâm, quân đội Lục gia đã tích cực nghênh chiến. Diệp Kiều cô thường xuyên cầm quân xuất chiến, dù giặc ngoại bang có mạnh đến đâu, cô cũng không bao giờ sợ hãi!
Bởi vì chỉ cần có thể đồng sinh cộng tử cùng Lục Bắc Kiêu thì không có gì phải sợ!
Nhưng người đàn ông kiêu ngạo, yêu như mạng sống đã vi phạm lời thế "Đồng sinh cộng tử" của họ. Trước khi chiến tranh ập đến, để cứu mạng cô, anh đã lừa cô ra nước ngoài và dẫn quân ra tiền tuyến!
Trước khi ra nước ngoài, cô đã biết mình bị anh lừa, cô vừa đến chiến trường thì anh đã tử trận rồi!
"Lục Bắc Kiêu! Em hận anh!"
Bà Lục ôm di thể ông Lục khóc rống lên, khuôn mặt cô áp vào khuôn mặt lạnh lẽo của anh.
Đã nói đồng sinh cộng tử mà anh lại đi trước cô!
Sao cô không hận cho được?!
Trên chiến trường tràn ngập khói lửa, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, con cái của họ đứng một bên cởi nón xuống...
Lục Chiến Qua lấy một phong thư từ trong ngực ra, đó là di ngôn cha anh Lục Bắc Kiêu để lại cho mẹ.
Ý đại khái là: Vợ, đừng đau khổ, trước khi qua cầu Nại Hà Lục Bắc Kiêu anh sẽ không uống canh Mạnh Bà, anh phải nhớ em, kiếp sau sẽ cùng em đầu bạc răng long!
"Lừa đảo!"
Cô hét lên.
"Mẹ! Là có người bán đứng chúng ta, nếu không cha sẽ không đến mức:
-".
"Lục Chiến Vũ! Ngậm miệng!"
Lục Chiến Qua cắt ngang lời Lục Chiến Vũ.
"Ai? !"
Vẻ mặt đầy bi thương của Diệp Kiều bị vẻ tàn nhẫn thay thế!

Đối mặt với sự hy sinh của Lục Bắc Kiêu ở kiếp đầu, Diệp Kiều ở trong mơ lần nữa cảm nhận được nỗi đau thương cùng cực kia. Cô thấy bản thân vốn đang canh giữ bên linh cữu của Lục Bắc Kiêu, đêm khuya để lại một phong thư rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự báo thù cho Lục Bắc Kiêu!
Tên Hán gian ki chính là đối thủ một mất một còn của họ, lão Bọ cạp, cũng chính là sư phụ kiếp đầu của cô!
Mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử của họ đã rạn nứt từ nhiều năm trước, lão ta đã tranh đấu với nhà họ Lục mất năm qua, vẫn luôn bại dưới tay nhà họ Lục...
Cuối cùng lão Bọ cạp chết dưới tay cô nhưng cô cũng bị thương nặng, rơi vào tay thuộc hạ của bọ cạp!
Cô rút dao găm giấu trong giày ra, ấn vào cổ họng thà chết chứ không chịu khuất phục. Bọ cạp gọi phù thủy đến nguyền rủa cô, nguyền rủa cô và Lục Bắc Kiêu mãi mãi không được yêu nhau, cho dù kiếp sau cũng không thể chết tử tế!
"Không được... Chúng tôi đời đời kiếp kiếp yêu nhau ... Lục Bắc Kiêu.... Anh Kiêu..."
"Bà Lục, Diệp Kiều Kiều, em tỉnh lại cho ông đây!"
Giọng nói mạnh mẽ và độc đoán dần trở nên rõ ràng, Diệp Kiều từ từ mở mắt ra, Lục Bắc Kiêu đã dây dưa ba kiếp với cô đang ở trước mắt...
Diệp Kiều cứ ngỡ mình vẫn đang ở trong giấc mơ, những gì cô nhìn thấy chính là Lục Bắc Kiêu ở trong mơ. Nước mắt cô chảy không ngừng, cô còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất anh trong kiếp đầu!
Trên trán dán miếng dán hạ sốt, mái tóc xoăn hất lên, bà Lục nằm khóc như người nước mắt.
Bà Lục của anh luôn là một người bất khả chiến bại, mạnh mẽ và không bao giờ dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này, cô lại khóc như một cô bé.
Lòng anh vốn lo lắng cô phát sốt ngủ mê man không tỉnh chợt mềm đi, ngón tay thô ráp nhẹ lau đi nước mắt của cô, "Em đã lớn như vậy rồi còn khóc như cô nhóc vậy! Cố ý muốn lão già anh dỗ em đúng không?"
Hơi thở đàn ông nam tính trưởng thành thuộc về anh lại mãnh liệt như vậy, giọng nói nghiêm túc lại lộ ra ý cưng chiều, cô cầm cổ tay anh, cơ thể ấm áp của anh áp vào lòng bàn tay cô...
"Anh Kiêu..."
Cho nên anh ở trước mặt là thậjt, không phải cô mơ.
Bà Lục 42 tuổi gọi một tiếng "Anh Kiêu" này vẫn giống như lúc mười mấy tuổi ấy, tràn đầy ý vị lưu luyến và nũng nịu, khiến anh phải mềm mại như nước!
Ở kiếp thứ nhất cô ôm thi thể anh trên chiến trường, khóc đầy đau đớn; Kiếp thứ hai cô nhẹ phủi bụi trên mộ anh, lòng tràn đầy bi thương; Hiện tại anh vẫn sống, nước mắt cô không ngăn được, tay giữ chặt cổ tay anh, "Sao anh lại tới đây?"
Cô hỏi với giọng khàn khàn.
Đây là ở quê mà, không phải anh nên ở thành phố J sao?
"Anh cảm giác em có tâm sự nên không yên lòng bay đêm tới xem, sáng nay đã tới nơi. Em phát sốt cứ nói mê mãi, ngủ mê man nên mời bác sĩ qua khám tiêm hạ sốt cho em!"
Anh lấy miếng dán hạ sốt ra, mu bàn tay nhẹ nhàng xoa trán cô.
Đã nhiều năm vậy rồi anh vẫn yêu cô như lúc ban đầu, anh có thể cảm nhận được một chút thay đổi của cô, anh lại lo lắng cho nên anh mới đến!
"Anh Kiêu, em mơ thấy hai kiếp trước của chúng ta."
Cô cười nói, nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống. Cô cũng biết anh biết chuyện cô trùng sinh, sợ cô nhớ tới nên không hề nhắc tới!
Đôi mắt Lục Bắc Kiêu tối sầm lại, anh không bao giờ muốn cô nhớ đến chuyện quá khứ chính vì sợ cô có cảm giác tội lỗi đau khổ. Cô gái ngu ngốc này đã từng vì cứu anh mà ngay cả mạng cũng không cần!
"Cho nên? Em muốn nói gì? Em khóc cái gì?"
Anh hỏi với giọng trầm, khuôn mặt lạnh lùng.
Sợ cô lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt, mang theo cảm giác tội lỗi.
"Muốn nói.... Anh yêu em ba kiếp! Em cảm động đấy... Cho nên khóc..."
Cô cười nói, vừa dứt lời đã ngồi dậy nhào vào lòng anh.
Nghe được lời nói của cô, anh thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chặt lấy cô.
"Anh yêu em là chuyện đạo lý hiển nhiên, có gì mà cảm động?! Đừng nói ba kiếp, đời đời kiếp kiếp ông đây đều yêu em!"
Anh ôm chặt cô, ngang ngược mà kiên quyết.
Diệp Kiều cười, cô tin kiếp trước cô khốn nạn như vậy mà anh yêu cô không chút do dự...
Cũng không biết có phải lời nguyền kiếp trước Bọ cạp nguyền rủa họ thành công không. Tóm lại số phận của bọn họ ở kiếp trước đều rất thảm. Nhưng cô cũng từng mơ thấy kiếp trước sau khi bản thân bị xe tông không lâu, lúc bọ cạp và Tần Lan gặp nhau ở thành phố J đã bị tóm!
Trước đêm qua, cô vẫn còn đầy cảm giác tội lỗi, nhưng sau khi biết những gì xảy ra trong kiếp đầu tiên của mình, cảm giác tội lỗi đó vơi đi không ít. Hơn nữa kiếp này cô không cảm thấy có lỗi với ông trời cho cô một cơ hội nữa trong cuộc đời này!
Cô nói cho anh nghe tất cả những gì cô mơ được.
[Hoàn].
Bạn cần đăng nhập để bình luận