Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 388


Có điều Mèo Rừng không biết chính là trước khi Lục Bắc Kiêu nhập ngũ, anh là một tên côn đồ! Bảo anh làm lưu manh lần nữa thì như các gặp nước!
"Mật danh của cậu là: Rắn đuôi chuông! Ám hiệu liên lạc là da rắn! Thấy da rắn thì đến đây!" Mèo Rừng nói xong rời khỏi chỗ này. Còn Lục Bắc Kiêu cẩn thận kiểm tra mặt mũi và quần áo của mình xong cũng rời khỏi nhà an toàn.
Tập đoàn là một tổ chức buôn bán ma túy xuyên biên giới, đã hợp tác với một nhóm tổ chức buôn bán ma túy lớn nhất nước lâu dài, vận chuyển ma túy từ nước ngoài vào trong nước.
Lần này Lục Bắc Kiêu phối hợp với cảnh sát nằm vùng hành động là muốn tiêu diệt hợp tác của tập đoàn và cảnh sát địa phương, tiêu diệt tập đoàn.
Diệp Kiều còn chưa đến phòng kí túc xá đã ngửi thấy mùi mì tôm nồng đậm, cô bước đến cửa phòng gõ cửa phòng, "Mau lên! Dì quản lý kí túc xá đến rồi!"
Cô vừa gọi xong, mấy nữ sinh đang đánh bài poker trong phòng hoảng đến mức muốn giấu đồ điện đi.
Lúc này cửa đã mở, ngoài cửa trừ Kiều gia của các cô ra thì không có dì quản lý kí túc nào cả!
"Mẹ nó! Kiều gia, cậu muốn hù c.h.ế.t tớ à?! Tớ nóng đến mức sắp đun nước nóng rồi này!"
"Cái nôi cơm điện nhỏ tớ hay nấu mì đâu rồi!"
Diệp Kiều mang theo một túi táo đứng ở cửa nhìn rác trong phòng, chân không bước vào, "Mẹ nó đây là phòng ký túc xá nữ hả?! Nhìn các cậu sa đọa này!"
Một ổ điện có mấy ổ cắm, đèn được cắm ba cái, còn có nồi cơm nhỏ, căn phòng quái dị này dì ký túc xá lải nhải à?!
Lại nhìn dàn hậu cung của mình đang chơi bài, u Dương thua còn mỗi đồ lót! An Hân cũng không khá hơn chút nào, còn mỗi dây đeo!
"Không phải là cuối tuần nên không có chỗ chơi mà!"
"Kiều gia, cho tớ một quả táo với, cả ngày rồi người ta chưa ăn cơm đâu!"
"Kiều gia, chp một quả trứng và giăm bông vào mì tôm giúp tớ với, tớ đều để trong ngăn kéo ấy!"
!!!!
"Mẹ nó! Sao các cậu không lên trời hả?!" Diệp Kiều tức muốn chết, "Đừng có đùa! Hôm nay có chuyện lớn cần bàn bạc! Cho các cậu 1 phút dọn sạch đi! Cho gia một chỗ đặt chân nào!"
cô gần như hóa rồng!
Cuối cùng sáu cô gái không dám làm loạn, cùng ném bài đi, sau khi mặc quần áo xong thì lập tức dọn vệ sinh.
Chỉ chốc lát sau bảy người ngồi một bàn, còn Diệp Kiều đang ăn từng gắp mì dưới ánh mắt thèm thuồng của sáu người.
"Các cậu cũng đã nghe chủ nhiệm lớp nói rồi. Sau này khi lớp marketing của chúng ta tốt nghiệp, nếu không làm được đồ án tốt nghiệp đàng hoàng thì chúng ta sẽ không thể tốt nghiệp được! Tớ định mở cửa hàng, có thể kiếm tiền và lúc tốt nghiệm có thể lấy số liệu thực tế để báo cáo! Các cậu nói xem nên mở cửa hàng gì!" Diệp Kiều vừa ăn vừa nói.
"Kiều gia, mở một cửa hàng nhỏ trong dãy cửa hàng ở tầng dưới ký túc xá đi? Chỉ bán mì gói, đồ uống, nước khoáng ..."
"Còn hạt dưa cháo nữa!" Diệp Kiều trợn mắt nhìn u Dương, là câu chuyện về người phục vụ xe lửa đẩy một chiếc xe đẩy để bán hàng.
"Đúng đúng đúng!" u Dương vội vàng nói.
"Đúng cái đầu cậu!" Diệp Kiều tức giận nói, nói ra phương án của mình.
"Bàn hàng rong có thể kiếm được mấy đồng? Hơn nữa, dưới lầu cũng không có bao nhiêu cửa hàng nhỏ. Cậu học marketing để làm gì?! ” Diệp Kiều lại nói.
"Kiều gia, chúng tớ đều không thi rớt, chỉ ngài thi rớt.." Giọng An Hân càng ngày càng nhỏ.
Mấy người khác đều người, sắc mặt Diệp Kiều đen tài, "Mẹ nó, lúc gia thi lại không phải gần max điểm sao? Mù rồi à! Thú cưng An Hân này, cậu dám vả mặt tớ, không muốn sống nữa hả!" Diệp Kiều cầm đũa gõ đầu An Hân!
"Nghiêm túc mà nói, tớ chuẩn bị một quán trà sữa!" Diệp Kiều nghiêm túc nói, lại ăn một miếng mì tôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận