Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 699
Nhìn cô gái mặc váy trắng và áo xanh đang đi trên cầu thang gỗ, cậu cả Diệp cố nén không kéo cô gái không nghe lời lại rồi đánh vào m.ô.n.g cô!
Rõ ràng cô không hao tổn chút nào nhưng đã qua 13 giờ rồi mà cảm giác hoảng sợ kia vẫn tồn tại mãnh liệt trong lòng anh. Trong lồng n.g.ự.c anh một ngọn lửa, không cách nào trút bỏ!
Mới vừa lên tầng hai, Trần Tiểu Quả vừa nhìn lên đã thấy bóng tối ở cuối dãy hành lang dài, cô sợ hãi dừng lại, sống lưng ớn lạnh.
"Sao không đi đi?" Một giọng nói nghiêm túc vang lên từ phía sau.
Trần Tiểu Quả âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Đến cửa phòng cô đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp đóng cửa thì thân hình cao lớn của anh đã chen vào.
"Anh vào phòng em làm gì?!" Cô ngẩng đầu nhìn hơi sợ hỏi người có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút hung dữ với cô. Cô liên tục lùi về sau, dáng vẻ như thể anh sẽ làm gì cô, thậm chí cô còn ôm ngực.
Cậu cả Diệp vốn tràn đầy tức giận nhìn dáng vẻ này của cô thì vui vẻ, "Vẻ mặt này của em là gì đây?! Như thể anh sẽ ăn sống em vậy! Nhóc con miệng còn hôi sữa, đưa anh ăn anh còn không thích!"
Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa, trông như lưu manh nhìn cô.
Trần Tiểu Quả siết chặt tay, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, "Cút ra ngoài!"
Cô vừa nói xong anh đã ngồi xuống cuối giường kia, "Đêm nay anh sẽ ngủ ở giường của Lục Tiểu Vũ tránh em bị đồng bọn của đám buôn ma túy kia tới trả thù!"
Anh nói một cách hùng hồn.
Thực ra làm gì có đồng bọn của đám ma túy nào, lúc trước cảnh sát đã vung lưới đêm nay muốn thu lưới, bọn buôn ma túy vùng lân cận không thể trốn thoát!
Anh đã đánh lừa để ở trong phòng của cô!
Trần Tiểu Quả nghe anh nói, sắc mặt lại kinh hoàng.
Cô cũng không dám đuổi anh đi, nếu anh muốn đi có lẽ cô sẽ còn xin anh ở lại!
Đối mặt với nỗi sợ hãi, bất kỳ phẩm giá và sự chính trực nào cũng được coi là một quả bóng!
Cậu cả Diệp nghĩ Trần Tiểu Quả sẽ dọa gọi cảnh sát để uy h.i.ế.p đuổi anh ra ngoài, kết quả cô nhóc này lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm trong tủ gỗ ra rồi đi vào phòng tắm!
Chà!
Nhóc con này thay đổi rồi!
Trần Tiểu Quả vào phòng tắm chuẩn bị cởi quần áo trước, còn lặng lẽ đưa mắt nhìn ngoài cửa, thấy anh ngồi đó gửi tin nhắn lòng cô mới yên tâm.
Tranh thủ thời gian làm nhanh, lỡ anh đi giữa chừng thì sao?
Nghĩ như vậy cô lập tức cởi quần áo.
"Đồ khốn nạn, không trượng nghĩa gì hết! Nhất là Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đấy đi chơi riêng ở hồ Lô Cô, mình anh đây chọi ba, bốn tên côn đồ chuyên nghiệp, ra tay ác quá!" Anh cầm điện thoại vừa nhắn vừa đi vào phòng vệ sinh.
Trong nhóm này cũng chỉ có anh và đôi kia, anh cũng không dám nói trong nhóm lớn. Nếu chú Đại Ngốc biết thì sau này cậu cả Chu đừng mong dẫn Trần Tiểu Quả ra ngoài chơi!
Cửa phòng vệ sinh bị anh đẩy ra, Trần Tiểu Quả vừa cởi dây đeo ra hét chói tai quay người đi, hai tay ôm n.g.ự.c đưa lưng về phía anh.
Tấm lưng trắng như tuyết của cô gái được bao phủ bởi mái tóc đen, dưới mái tóc là bộ đồ lót màu trắng tinh khôi, cúc áo và dây đai trên vai…
Vòng eo thon thả tạo thành một đường cong hoàn mỹ và hấp dẫn.
Anh ngây người ra, hoảng sợ nhìn...
"Diệp Nhất Mộc! Anh vào làm gì?!" Trần Tiểu Quả kêu lên, kéo anh tỉnh táo về.
"Kêu cái gì?! Em cho rằng anh đây vào nhìn trộm em sao? Không phải là nhóc con chưa dậy thì sao, có gì đẹp chứ?!" Cậu cả Diệp vừa trợn tròn mắt nhìn bóng lưng cô hoàn hồn lại, kiêu ngạo nói.
"Vậy anh vào làm gì?!"
"Tìm khăn lạnh lau mặt! Mẹ nó, anh của em đã lớn như vậy rồi vì em mà lần đầu ăn đ.ấ.m đấy!" Anh lại nói.
Đâu ra mà lần đầu tiên chịu nắm đấm, tranh công ở trước mặt cô mà thôi!
Trong phòng tắm nhỏ, bởi vì có sự hiện diện của anh nên trông càng chật hẹp hơn.
Trần Tiểu Quả thân dưới mặc váy trắng, thân trên chỉ còn một cái nội ý hai tay ôm chặt ngực, không dám quay người. Nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm phía sau, hẳn là anh đang xả nước lạnh.
"Anh nhanh ra ngoài đi!" Cô thúc giục.
Cậu cả Diệp đứng bên bồn rửa tay, nghiêng đầu nhìn về phía bóng hình xinh đẹp đang đứng bên vòi hoa sen trong cùng, khóe miệng nhếch lên, "Nhóc con, em có cởi sạch thì anh của em cũng không giở trò cầm thú với em đâu, chúng ta là anh em, hiểu không?! Có gì mà ngại!"
"Cút!" Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi vẫn ôm chặt n.g.ự.c không dám quay đầu.
Cậu cả Diệp làm ướt một chiếc khăn bằng nước lạnh mới rời khỏi phòng tắm.
Sau khi anh đi, Trần Tiểu Quả cúi người nhìn đường cong vốn đã nảy nở của cô, khóe miệng nhếch lên chua xót, đây không phải là yêu đúng không?
Nên anh mới có thể không có cảm giác với cô, mới có thể coi cô là em gái ruột!
Vòi hoa sen mở ra, cuốn trôi đi những suy nghĩ và muộn phiền mà lẽ ra cô không còn
"Cổn gia, thực sự không định đưa em dâu qua đây chơi sao? Tiểu Bạch Thái, lúc nào hai người mới về?!" Cậu cả Diệp lại nói trong nhóm.
Lâm Dương vì chăm sóc ông nội Dương mà không đi du lịch, đương nhiên Cổn gia ở lại chăm sóc ông cụ cùng cô.
Lúc đó Lục Tiểu Cổn đang ở trong căn hộ kèm cặp Lâm Dương bài tập trong kỳ nghỉ đông, làm sao có thời gian quan tâm tên F.A này!
Còn Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái thì mặc áo jacket, Lục Tiểu Vũ ngồi trong lòng trong n.g.ự.c Tiểu Bạch Thái, bọn họ đang cùng nhau ngắm sao rực rõ, phía trước là hồ Nữ thần xinh đẹp, phía sau là lều vải dã ngoại của họ.
Bọn họ càng không thèm để ý đến Diệp Nhất Mộc.
Không ai nói chuyện với anh, không ai chơi đùa với anh, cậu cả Diệp quả thực buồn chán.
"A!" lúc này trong nhà tắm truyền đến tiếng hét chói tai của Trần Tiểu Quả, anh lập tức đi tới.
Có tiếng động từ khung cửa sổ tối đen như mực, Trần Tiểu Quả sợ hãi hét lên một tiếng, túm lấy áo ngủ trên giá đội lên đầu, chạy về phía cửa.
"Trần Tiểu Quả? ! Sao thế.." Vừa đến cửa anh đã hỏi, cửa phòng tắm mở ra, Trần Tiểu Quả lao ra đúng lúc đụng phải anh.
Bởi vì quán tính, cô sợ ngã ôm lấy anh dính chặt lấy anh, đẩy người anh lùi về sau một bước.
Chạm vào mềm mại ấm áp khiến trái tim anh rung động, cô gái trong vòng tay anh tỏa ra mùi thơm ấm áp, trong phút chốc cậu cả Diệp như bị điện giật, cả người dập dờn, thần hồn điên đảo.
"Cửa sổ, ngoài cửa sổ có cái gì ấy!" Trần Tiểu Quả vội vàng dời khỏi n.g.ự.c anh, giọng run run nói.
Cửa sổ tối om, bởi vì rất cao không thể có người nhìn trộm, cho nên không có màn cửa.
Cậu cả Diệp n.g.ự.c phập kịch liệt, tim đập loạn, đang bỏng rát ở đâu đó lấy lại lý trí, "Em có nghe nhầm gì không?! Khách sạn nhà anh sao có thể không an toàn?!"
Anh lập tức phòng tắm kiểm tra.
Vừa vào đã thấy một con meo vàng đứng ở cửa cổ, "Hóa ra là con Hoàng gia này!"
Hoàng gia là mèo màu cam được nuôi trong khách sạn.
Anh quay người ra khỏi nhà tắm.
Cô gái vội vàng mặc bộ đồ ngủ người chưa kịp lau nước, mái tóc ướt lòa xòa trên gương mặt, ánh mắt hoảng sợ đối mặt với anh.
Bộ đồ ngủ nhiều chỗ ướt dính vào người cô, đường cong của cô không thể lẫn vào đâu được, đặc biệt là nơi cao ngất nào đó.
Ánh mặt cậu cả Diệp gian nan rời khỏi hai nơi nào đó.
Dưới lớp áo ngủ hoạt hình, đó là chân trần.
Nhận thức này khiến anh bất giác nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô.
"Là mèo! Ngạc nhiên!" Anh hoàn hồn nghiến răng trầm giọng nói, đè nén dục vọng không đáng có đó xuống!
Trần Tiểu Quả còn đang bàng hoàng, hai gò má hồng đẹp hơn cả ráng chiều...
Cú sốc này là do va chạm vừa rồi!
Cô vẫn nhớ cảm giác n.g.ự.c mình đập vào lồng n.g.ự.c cứng rắn nóng như sắt thép của anh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô vội vàng quay về phòng tắm.
Quá lúng túng!
May mà tên khốn đó không làm gì cô, cũng sẽ không nghĩ lung tung chứ?
Cũng do cô đêm nay bị hù họa, có chút động tĩnh là sợ muốn chết!
Tiếng "ù ù" của máy sấy tóc từ trong phòng tắm phát ra, cậu cả Diệp hút thuốc thế nào cũng không thể quên được cảm giác hai viên thịt của cô đập vào...
"Mẹ nó!" Tức đến chửi thề, anh đã 19 tuổi rồi, thanh niên tràn đầy nhiệt huyết!
Cậu cả Diệp tự đánh vào mặt mình, đánh còn vang tiếng chát chát!
Trần Tiểu Quả ở trong nhà tắm, sau khi làm khô tóc bằng máy sấu xong thì giặt quần áo, phơi xong mới ra khỏi phòng tắm. Vừa ra cô tắt đèn lớn đi, chỉ để lại ánh đèn vàng kiểu cung đình sáng lấp lóe.
Diệp Nhất Mộc dựa đầu vào đầu giường của Lục Tiểu Vũ, hai tay siết chặt điện thoai, đang chơi game hăng thì cô nằm xuống bên giường kia, kéo chăn quay mặt vào tường ngủ.
Nhịp tim còn chưa khôi phục lại bình thường...
"Anh có thể tắt âm thanh đi không?! Ồn quá!" Cô tâm loạn ý phiền quay người nhìn anh kháng nghị.
Cậu cả Diệp quay đầu nhìn Trần Tiểu Quả ở giường bên cạnh, liếc mắt một cái liền nhớ tới cảm giác bị cô đụng vào, anh xuống thẳng giường.
"Anh, anh muốn đi đâu?" Trần Tiểu Quả thấy anh muốn đi vội vàng bò dậy, kích động nói.
Anh quay người nhìn cô, nheo mắt, "Về phòng anh ngủ!"
Ở cùng phòng với cô, có thể tim anh sẽ khó chịu nổ tung mất!
Nghe anh nói muốn về phòng anh, trong lòng Trần Tiểu Quả kìm lại, nhưng cuối cùng không dám bảo anh ở lại.
...
Trong phòng tắm, vòi hoa sen tiếp tục rửa sạch cơ thể màu đồng gợi cảm, vai rộng, eo hẹp, chân dài và cơ bắp rắn chắc ...
Cho dù là nước lạnh vẫn không thể rửa sạch cảm giác kỳ quái kia của anh.
"Mẹ nó!" anh chửi thề, nghiến, chặt, răng!
Sau đó anh đưa tay xuống dưới, từ trong miệng phát ra tiếng gầm gừ gợi cảm, hai tay anh bắt đầu hoạt động. Anh ngửa đầu, giống như một hòa thượng phá giới, mê đắm nhớ lại va chạm vào da thịt căng mọng kia của cô...
Tiếng kêu khẽ như dã thú vang lên không ngừng.
Lúc đó Trần Tiểu Quả đã đổi váy ngủ mặc quần áo bình thường vào phòng ngủ của anh, nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng tắm, thỉnh thoảng có tiếng chửi thề ...
Anh ở bên trong làm gì chứ?
Cô nào dám qua xem, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng, tiếng gầm rú thô bạo của anh, cô nằm xuống giường bên cạnh định giả chết, kẻo anh thấy cô vào phòng sẽ hỏi chuyện.
Cô thực sự sợ đồng bọn của đám ma túy kia đến trả thù cô, không dám ở một mình nên mới chủ động đến phòng anh.
Được bọc trong chăn bông, ngay cả khi chăn bông đã được che phủ, cô có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói thô bạo của anh, còn nói dăm ba từ thô lỗ hạ lưu, ngay sau đó nghe thấy tiếng anh gầm nhẹ!
Thật giống như khẩu đại bác cuối cùng cũng b.ắ.n ra đạn ...
Rốt cuộc anh làm gì trong phòng tắm vậy?
Trần Tiểu Quả ngây ngốc nghĩ.
Sau khi xả hơi xong, cậu cả Diệp đi ra khỏi phòng tắm, mặt mày sảng khoái lẩm bẩm: "Lâu lắm rồi mình không không sướng như vậy:-" Vừa ngẩng đầu phát hiện Trần Tiểu Quả đang ngồi ở một cái giường khác, anh đang lẩm bẩm nói dừng ngay lại!
Mẹ nó!
Sao cô tới phòng của anh rồi?!
Cậu cả Diệp nhìn Trần Tiểu Quả, sợ đến mức suýt nữa héo đi, vẻ mặt mơ hồ nhìn cô đồng thời cũng rất chột đạ!
Vừa rồi anh tưởng tượng về cô mới thoải mái như vậy!
Đứa em gái trong mắt anh là thiếu nữ 16 tuổi!
Bản thân anh cũng cảm thấy mình là một súc sinh không biết xấu hổ!
Mượn ánh đèn lờ mờ, Trần Tiểu Quả nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, vội cúi đầu, “Anh mặc quần áo vào đi!”
Cậu cả Diệp hoàn hồn phát hiện mình vẫn chỉ mặc một chiếc quần lót viên đạn, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, "Tiểu Quả, em đến phòng anh làm gì?"
Vừa nói anh vừa tìm một cái quần ngắn mặc vào.
"Anh vừa ở nhà tắm làm gì đấy?" Trần Tiểu Quả ngẩng đầu bất ngờ hỏi, mắt vượt qua người anh nhìn vào nhà vệ sinh. Mấy lời thô tục kia của anh khiến cô cảm giác có thể trong nhà vệ sinh kia có hồ ly, bọn họ đang...
Cô hỏi vậy, cậu cả Diệp lại chột dạ!
"Em, em vào lúc nào vậy?"
Vừa rồi anh buông thả bản thân hẳn là âm thanh rất lớn, anh không biết cô nghe được bao nhiêu, nghe rõ thế nào!
Trần Tiểu Quả nghi ngờ nhìn anh, không thấy hồ ly đi ra, "Một lúc rồi!"
"Vậy em nghe được gì?" Anh từ trên cao nhìn xuống cô đang ngồi ở giường, hỏi cô.
"Nghe thấy anh nói toàn lời lưu manh! Thô tục, hạ lưu! Nói tục!" Dù sao Trần Tiểu Quả cũng chưa hiểu nhiều về chuyện tình yêu nam nữ, nhìn anh chằm chằm nói.
Nghe co nói như vậy hiển nhiên là không biết vừa rồi anh đang thủ dâm.
Cậu cả Diệp cũng không thấy tội lỗi như vậy nữa, lại hèn hạ nghĩ, nếu cô biết anh vừa tơ tưởng đến cô thì cô sẽ có cảm giác gì?
"Em sợ có đám người buôn ma túy đến bắt em nên tới đây ở." Nói xong chui vào chăn che kín lại.
Cậu cả Diệp ngồi bên phía mép giường cô, cơ thể hơi nhướn lên đè cô cách một lớp chăn, ghé bên tai cô nói, "Muốn anh bảo vệ em mà có thái độ này?"
"Vậy em nên có thái độ gì? Xin anh sao? Em không thèm đâu!" Trần Tiểu Quả nghiêng đầu nói, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của anh, cơ thể bị anh đè lên, cái cảm giác thân mật này...
Anh cũng sửng sốt, làn đầu tiên phát hiện khuôn mặt của cô thanh tú đến vậy, nhất là đôi mắt to kia, còn đôi môi ướt át mềm mại nữa, ngón tay vô thức đưa về phía môi cô nhẹ nhàng xoa...
"Vinh hạnh đã đến! Anh của em rất chào đón em đến! Được rồi?! Ngoan, ngủ sớm đi! Mai dẫn em đi chỗ khác chơi!" Anh vội thu tay lại, nhìn cô cưng chiều nói.
Trái tim Trần Tiểu Quả khẽ run lên, “Ngày mai em có hẹn với Tả Nguyên rồi!" Cô khinh bỉ nói.
"Thằng nhóc yếu đuối kia có thể bảo vệ em? Không phải sợ ngày mai bọn buôn ma túy cùng băng đảng tìm đến sao? Đây cũng không phải Bắc Kinh!" Cô cố ý hù dọa anh.
Trần Tiểu Quả bị chặn đến mức không nói một lời, cô thực sự muốn về nhà ngày!
Cậu cả Diệp nằm trên giường, tắt đèn, một lúc lâu vẫn chưa tình tĩnh nổi.
Ban đầu anh nghĩ mình sẽ không có cảm giác với Trần Tiểu Quả, cho dù là tâm lý hay sinh lý đều coi cô là em gái. Kết quả đêm nay về mặt sinh lý anh lại coi cô là phụ nữ, còn là đối tượng đầu tiên để anh tự sướng!
Trước kia t.h.ủ d.â.m là t.h.ủ d.â.m bình thường, nhiều lắm thì nghĩ đến cơ thể con gái, chưa từng thay mặt ai đó vào...
Cầm thú!
Anh lại mắng chửi bản thân trong lòng!
Cũng rất bực bội!
Chẳng lẽ anh thực sự có ý với Trần Tiểu Quả?!
Sao có thể?!
Cầm thú!
Đêm nay cậu cả Diệp nằm mơ cũng đang mắng bản thân cầm thú!
Đến cầm thú cũng không bằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận