Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 508
Mặc Thâm bấm tay tính toán, ba ngày sau, 1 tháng 12, mùng tám tháng 11 âm lịch!
Sao anh ta có thể giao Mặc Thiển ra được chứ?!
“Đúng là lúc trước tôi không nên mang cậu lên thành phố mà!” Mặc Thâm bất lực mà nói, nhưng người nằm trên giường kia, vẫn cứ không chút động đậy, cũng không ừ hử một tiếng, giống như một xác c.h.ế.t vậy.
Mặc Thâm cầm cái quạt, nặng nề mà gõ vào trán một cái, thở dài một hơi, sau đó phất tay áo bỏ đi!
— —
Một giấc của Diệp Kiều kéo dài từ khi chạng vạng đến tận đêm khuya, Lục Bắc Kiêu đành hóa thân thành cọc gỗ, không chút động đậy, tùy ý mà để cho cô ôm ngủ.
“Ưm…….” Cuối cùng, chú koala lười biếng cũng động đậy, gương mặt chôn vào trong n.g.ự.c anh, cọ hai cái, tìm một vị trí thoải mái, rồi lại ngủ tiếp! Lục Bắc Kiêu dựa mình trên đầu giường cưng chiều mà cong khoé môi, ánh mắt không chút chớp động, chăm chú quan sát vẻ mặt khi ngủ của cô.
Anh vừa mới về lại thành phố liền thầm đi tìm hiểu tình hình gần đây của cô, thật không ngờ, vị kim chủ sau lưng Thẩm Hi Xuyên lại suýt chút làm cho công ty của cô phải phá sản!
Cũng từ đó anh mới biết được, sự tồn tại của cái người tên là Mặc Thiển này!
Người của anh vậy mà lại không điều tra được bất cứ thứ gì của Mặc Thiển, chỉ biết anh ta có một người anh trai tên là Mặc Thâm, là một thương nhân buôn bán phỉ thuý nổi tiếng trong thành phố, cũng là ông chủ của Mặc Các. Về người tên Mặc Thâm này, anh cũng không biết nhiều lắm, trước kia cũng không có giao thiệp gì. Chỉ nghe nói anh ta là một người có tiếng tăm thích làm từ thiện, giá trị con người cũng phải tính từ hàng trăm triệu!
Anh còn biết, ngày Diệp Kiều bán đấu đất đó, Mặc Thâm cũng có giúp đỡ cô!
Mà Diệp Kiều có quen biết sơ với anh ta, tham quan qua việc làm ăn của Mặc Các, cũng là bởi vì người mẹ yêu phỉ thuý như mạng kia của anh!
That5aj là kỳ lạ!
Mặc Thâm này thoạt nhìn cũng không phải là kẻ xấu, nhưng Mặc Thiển đó, nhất định là một người xấu!
“Ưm……..” Con “Koala” trên người anh lại động đậy, coi anh như cái đệm thịt mà cọ cọ, Diệp Kiều duỗi thẳng cái eo lười biếng, trong miệng ngâm nga mấy câu từ vừa thích thú lại lười biếng, cô trở mình, lăn qua một bên giường, sau đó lại duỗi thẳng chiếc eo lười, cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cứ như vậy tiếp tục bò lên người anh.
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới cảm nhận được, từ eo đến lưng rồi cả m.ô.n.g đều vừa tê vừa mỏi, chân cũng muốn chuột rút, trước mắt anh lại là một gương mặt vừa mơ hồ lại nhập nhèm buồn ngủ.
“Anh Kiêu…….” Cô lười nhác mà gọi.
“Ngủ đủ rồi?” Anh dịu dàng hỏi lại.
Diệp Kiều ngáp một cái thật lười biếng, nước mắt cũng sắp rơi xuống, rồi lại trở mình, nằm lên thân người tráng kiện của anh, rồi lại xê dịch, hai mắt cô nhìn lên trần nhà, sau lưng thì dán lên n.g.ự.c anh, “Mấy giờ rồi?”
“Vừa mới qua 12 giờ đêm!” Anh lại tiếp tục dịu dàng hỏi, “Có đói bụng không?”
“Đói!” Anh muốn lập tức ngồi dậy, nhưng cô lại đột nhiên xoay người lên giữ anh lại, “Là kiểu đói muốn ăn anh đó!”
“............”
Trong đôi mắt cô ánh lên sự nguy hiểm, cô nhìn anh, giống như con sói đang nhìn con mồi vậy!
“Bà Lục còn chưa đến độ tuổi như sói như hổ nữa đâu……” Bàn tay vừa to lơn thô ráp ôm lấy gương mặt cô, thô lỗ mà nói,
Suýt chút là Diệp Kiều đã bật cười thành tiếng, cô nghĩ thầm, tuổi tâm lý của bà đây đã được 38 rồi đó có biết không?!
“Anh Lục không phải là không được đó chứ?” Bàn tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bên khóe môi anh, kết hợp với những lời nói đó, đúng thật giống như ở bên cạnh mà nhổ lông cọp vậy!
Ánh mắt anh lập tức trầm xuống, sắc mặt tối đi, cánh tay cứng như thép hơi dùng sức, trong nháy mắt thân hình tráng kiện đã phủ lên người cô, một loạt động tác vừa thô lỗ lại gợi cảm trong nháy mắt này làm trái tim cô cảm thấy run rẩy!
“Bảo bối, anh nể tình mấy hôm nay em có nhiều áp lực, không được nghỉ ngơi tốt, nên chịu đựng không chạm vào em. Em thì hay rồi, chủ động đưa mình lên, trong chốc lát bị lăn lộn mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, tới lúc đó thì lại oán trách anh!” Anh đen mặt, thấp giọng mà nói, giọng điệu thô ráp.
Cô nhóc này!
Vậy mà lại nghi ngờ anh không được!
Diệp Kiều nhìn vào gương mặt đang hiện hữu ngay trước mắt mình, thật sự là càng nhìn lại càng thấy đói, cảm được hơi thở của anh mỗi khi nói, cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên, hôn thật sâu vào môi anh, vô cùng vội vàng, đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng của anh, cuốn lấy anh, mút lấy ngụm nước bọt mang theo mùi t.h.u.ố.c lá hỗn loạn kia của anh, không nhịn được mà nuốt xuống, đồng thời còn phát ra âm thanh mút mát mờ ám.
Kết thúc một nụ hôn nồng nhiệt, khi buông ra, giữa hai cánh môi cùng kéo ra một sợi chỉ bạc, “Em không thể thoả mãn anh nữa rồi, chúng ta đình chiến, cứ nhất định phải cho anh ăn no một lần sao.”
Lục Bắc Kiêu cảm thấy rất buồn cười, “Cũng không thèm b.ắ.n một phát đã đình chiến rồi, bà Lục cũng hèn thật!”
Diệp Kiều, “...........”
Thể lực của cô thì sao so được với anh cơ chứ, một lần đó, chiến thuật gì cũng lối ra dùng hết cả,
Cầm thú!
Cầm thú cũng không bằng anh!
“Một phát cũng không bắn.” Cô bị chọc tức, xoay đầu lại lớn tiếng mà nói.
“Thật sự không b.ắ.n sao?” Lục Bắc Kiêu cất tiếng hỏi, bàn tay to lớn kéo cà vạt xuống, rồi sau đó, thật quyến rũ mà tháo nút cổ áo sơ mi ra.
Nghe thấy hơi thở của anh, nhìn thấy động tác câu dẫn đó, Diệp Kiều không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cô cần anh, vẫn luôn rất cần anh.
Nhưng lúc anh không có ở đây, chỉ cần nghĩ tới tình yêu của anh, vậy thì cả người cô sẽ tràn ngập năng lượng cùng ý chí chiến đấu, dũng cảm không sợ.
Đó chính là ma lực của tình yêu, cũng là ma lực mà Lục Bắc Kiêu đã cho cô
“Ưm!” Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, hôn lấy dáng vẻ nhịn đói đến đáng thương của cô, Diệp Kiều có hơi sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay ôm lấy đầu anh, gấp, gáp, nóng bỏng mà hôn môi với anh, anh vừa lôi vừa kéo quần áo trên người cả hai, chỉ trong chốc lát, cả hai gần như không còn gì cả, cứ như vậy tiến vào thật sâu của đối phương chiếm hữu.
Trái tim cần có anh, thân thể cũng cần có anh.
Diệp Kiều hạnh phúc mà quấn chặt lấy anh, tham lam mà tận hưởng hơi thở trên người anh, nghe thấy anh phát ra những âm thanh thô ráp.
“Mặc gia không ổn rồi, chị Anh đã bị bắt, Kiều Phác cũng không bị ung thư gì cả!” Chạng vạng, trời vẫn còn chưa sáng, người đàn ông vừa mở điện thoại ra đã nhận được cuộc gọi của Bạch Đống.
“Sao bà ta cũng vô dụng đến như vậy!” Mặc Thiển cắn răng, lạnh lùng mà nói, “Sớm biết như vậy thì đã mang bà ta cho sói ăn rồi!”
âm thanh đó làm cho hai chân Bạch Đống cũng phải run rẩy.
“Mặc gia, cầu xin ngài nghĩ cách cứu chị Anh ra với!” Bạch Đống cất tiếng cầu khẩn, ông ta và Quách Mỹ Anh cũng bị buộc trên một chiếc thuyền, Quách Mỹ Anh mà ngã, vậy thì sau này làm sao ông ta còn có thể đứng trong Hoa Nguyên được nữa.
“Thứ phế vật đó, còn cứu ra để làm gì?!” Trước mặt Mặc Thiển là một bộ cờ vua, ngón tay thon dài xinh đẹp của anh ta cầm một quân cờ lên, rồi, vứt vào thùng rác.
Quách Mỹ Anh đối với anh ta mà nói, chỉ giống như một quân cờ mà thôi.
Bạch Đống kinh ngạc, gần vua như gần cọp, ông ta cũng không biết ngày nào đó, bản thân rồi cũng sẽ có kết cục như Quách Mỹ Anh.
“Trước khi bà ta ngồi từ, đem toàn bộ cổ phần của bà ta chuyển sang danh nghĩa của “Trịnh Dũng”, nếu như bà ta không cho, vậy thì xuống tay với con gái của bà ta!” Mặc Thiển lạnh lùng nói.
Bạch Đống nghe như vậy thì càng kinh hãi hơn.
Mặc gia này, cũng độc ác quá rồi!
Gác máy, Mặc Thiển liền đi ra khỏi phòng, rất nhanh đã bước vào một gian phòng khác, nhìn về người đang ngủ say trên giường, “Mặc Thâm, vì Diệp Kiều, vậy mà anh lại muốn đối nghịch với tôi, anh thích cô ta như vậy, lại không dám giành lấy, tôi giúp anh giành lại, như vậy không tốt sao?”
Người trên giường cũng không chút động đậy, cũng không nói một lời, dưới ánh sáng mờ ảo, không thể nào nhìn rõ được dáng vẻ của anh ta.
“Mặc Thâm, tôi không ngờ anh lại lương thiện đến như vậy, từ trước đến nay trong từ điển của tôi không hề có từ nhường, chỉ có giành! Lục Bắc Kiêu…….” Mặc Thiển híp mắt lại, đôi đồng tử màu lam toả ra sự quỷ quyệt, anh ta nở nụ cười xấu xa mà nói, “Lục Bắc Kiêu………” Anh ta cứ luôn miệng nhắc lại cái tên này, “Anh nói xem, tôi giành người phụ nữ kia về cho anh, sau đó tôi lại muốn anh ta, có được không?”
Mặc Thiển nở nụ cười không thành tiếng, để lộ hàm răng trắng tinh, trong đầu tràn ngập hình dáng của Lục Bắc Kiêu, một người đàn ông như vậy, nếu nếm thử, vậy thì hương vị sẽ như thế nào đây?
Trong thế giới của Mặc Thiển, ngoại trừ Mặc Thâm, sự tồn tại của mọi thứ còn lại chỉ như một món đồ chơi mà thôi.
Anh ta chính là đứa trẻ chơi chơi đồ chơi đó, muốn cái nào thì chơi cái đó! Giống như không gian ba chiều của con người đối lập với không gian hai chiều của con kiến vậy.
Mà anh ta cùng Mặc Thâm chính là những người thượng đăng đó!
“Anh ta còn dám cất tiếng ngông cuồng đòi bắt tôi………” Mặc Thiển lẩm bẩm, chợt, đôi chân thon dài cất bước ra ngoài, ra khỏi phòng, ra khỏi nhà chính, tới bên vườn hoa, nương theo ánh đèn, nhìn thấy vườn hoa bỉ ngạn úa tàn, anh ta nhíu mày lại, vẻ mặt không vui.
“Nhất định phải làm cho số hoa này tươi lại hết trước khi tôi trở về tối nay!” Anh ta tuỳ hứng mà nói.
“Mặc gia, đến mùa này thì hoa này phải nên úa tàn!” Người hầu cung kính nói.
Trong con ngươi của Mặc Thiển toả ra sự nguy hiểm, giống như muốn bóp c.h.ế.t người này ngay lập tức!
“Tôi sẽ đi tìm! Tôi nhất định sẽ tìm ra cho ngài!” Người hầu vội nói liên tục.
“Chuẩn bị xe đi! Tôi muốn vào thành phố!” Mặc Thiển lạnh lùng cất tiếng,
Chỉ chốc lát sau, anh ta lái theo chiếc xe việt dã mang biển số quân đội, chạy ra khỏi khu dinh thự thần bí…………
Khi Diệp Kiều vừa thức dậy, người đàn ông của gia đình đã bày sẵn bữa sáng lên bàn, mà bà Lục thì vừa được ngủ no đến thỏa mãn, gương mặt toả sáng, biểu cảm cũng vô cùng hớn hở!
Một ông xã tài năng đảm đang thế này đúng thật rất vừa ý cô, nhưng chuyện như vậy lại chỉ được một lần, hơn nữa cũng không kéo dài được lâu!
Nhìn thấy Lục Bắc Kiêu xị mặt xuống, dáng vẻ như là dục cầu bất mãn, Diệp Kiều cảm thấy vô cùng buồn cười, “Công ty mới vừa trải qua một trận phong ba vô cùng khốc liệt, có rất nhiều chuyện cần em phải xử lý cho thật tốt, chờ em bận hết mấy hôm nữa, hai chúng ta cùng nhau chiến một trận ra trò, có được không?”
“Qua mấy hôm nữa? Không có thời gian.” Người đàn ông mặc chiếc áo vest Cashmere phối với áo sơ mi trắng nhàn nhạt nói, sau đó bỏ trái trứng luộc đã bóc vỏ xong xuôi vào chiếc đĩa trước mặt cô.
Diệp Kiều nhún vai, dáng vẻ như thương anh lắm nhưng cũng không giúp được gì.
“Em đã từng gặp Mặc Thiển rồi sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Chỉ từng gặp một lần! Sau đó em đi tìm lại anh ta, thì anh ta lại giống như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy! Người này cũng rất kỳ lạ, giống như ma quỷ vậy. Anh ta trông giống hệt với Mặc Thâm, nhưng quần áo cũng phong cách lại không giống nhau, đúng rồi, đôi mắt của anh ta là màu lam, còn Mặc Thâm là tròng mắt màu lam!” Diệp Kiều vừa nói vừa nhấp một ngụm sữa bò.
“Là anh em sinh đôi, nhưng đôi mắt lại không giống nhau……….” Diệp Kiều lại nói thầm một câu, chẳng lẽ là do đeo kính áp tròng sao? Thời đại này mà cũng có kính áp tròng nữa sao? Đợi lát nữa cô đi tra lại trên mạng mới được.
Người của cô cùng người của Lục Bắc Kiêu đều không bắt được anh ta, càng đừng nói tới người bên cảnh sát.
“Em cẩn thận một chút, hôm qua người của anh đi theo Mặc Thâm, cũng bị cắt đuôi mất!” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc mà nói, anh lo rằng Mặc Thiển đó sẽ trực tiếp đối phó với Diệp Kiều.
“Mặc Thâm này cũng không đơn giản nha, người của anh mà anh ta cũng có thể cắt đuôi được…….” Diệp Kiều nhíu mày mà nói, “Thoạt nhìn thì giống người tốt, hôm qua còn đi làm nhân chứng cho em nữa! Nhưng lại không hỏi ra được Mặc Thiển đã đưa Thẩm Hi Xuyên đến đâu để ngược đãi!”
“Tên nhóc con đó không phải là đã thích em đó chứ?” Lục Bắc Kiêu nhướng mày, bất chợt mà phun ra một câu, Diệp Kiều mới vừa nhấp một ngụm sữa bò, lại như sắp phun ra tới nơi, rồi cố gắng chịu đựng, vội vàng đứng lên chạy vào nhà vệ sinh!
Cô chạy vào phòng vệ sinh sữa ra ngoài, vừa rồi suýt nữa c.h.ế.t sặc!
“Lục tiên sinh, sức tưởng tượng của ngài thật là đáng sợ! Em và Mặc Thâm chẳng qua chỉ gặp nhau lúc dến Mặc Các mua ngọc bích, chào một cái, sao anh ta thích em được?”. Diệp Kiều vừa nói vừa trợn trắng mắt, nhưng mà, vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu lại rất nghiêm túc.
“Anh nghiêm túc đấy!”. Lục tiên sinh nhìn Lục phu nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, kiềm chế sự ghen tuông, tỉnh táo nói.
Mấy năm nay, đàn ông thích cô thật ra không ít, phụ nữ thích cô lại càng nhiều!
Nhưng không có một người đàn ông nào dám theo đuổi cô cả!
Diệp Kiều quả thật hoang mang, suy nghĩ kỹ lại về những lần gặp Mặc Thâm, trừ lần trước anh ta muốn tặng kèm cho cô một mặt dây chuyền ngọc lục bảo ra, trước đó đúng thật là cô không có ấn tượng gì với anh ta cả! Trong buổi đấu giá đất, anh ta xuất hiện, có mảnh đất không ai bằng lòng mua, anh ta muốn mua; cô bị đưa đến đồn công an, anh ta lập tức ra mặt làm chứng…
Những chuyện đó đều là vì thích cô?
Cô lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục tiên sinh: “E rằng, có lẽ!...Dù sao thì, đàn ông âm thầm thích em sau lưng, thật sự không ít…”
Cô vừa nói xong là đã thấy lạnh cả người: “Em, em nói sự thật mà?! Nhưng mà, ba ngàn con sông, em chỉ yêu một cái gáo là anh Kiêu*!”. Cô vội vàng đi vòng qua phía sau anh, ôm chặt cổ anh, vùi khuôn mặt vào sườn cổ anh, hít ngửi mùi hương trên người anh, trấn an anh.
(*) Lấy từ câu gốc “Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước”.
Thế còn tạm được!
Tâm trạng của ông tổ ghen tuông lúc này mới tốt lên được một chút.
Điện thoại di động của anh reo lên, cấp dưới báo cáo, Mặc Thiển vào thành phố rồi!
“Anh ta vào thành phố từ hướng nào?”
“Từ vùng núi tây bắc, nhưng chúng tôi đã đến đó tìm từng nhà cũng không tìm thấy nơi nở của Mặc Thiển! Mặc Thâm cũng không!”
“Theo dõi trước đã!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng dặn dò, sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại, Diệp Kiều vừa ăn cơm vừa nghe.
“Cậu Lục, tôi phối hợp với cậu! Tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu! Tôi và Mặc Thiển đã hẹn nhau rồi, hai giờ chiều gặp nhau ở khách sạn!”. Bạch Đống ở đầu bên kia điện thoại thành khẩn nói.
“Đến lúc đó, ông dám giở trò gì thì đừng trách tôi nợ mới nợ cũ tính một lượt!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng uy hiếp.
…
“Lục phu nhân, cái khăn quàng kia của anh đâu?”. Trước khi ra ngoài, Lục Bắc Kiêu lục lọi tủ quần áo tìm kiếm.
Diệp Kiều giả ngu: “Cái nào?”
“Cái xấu mà không ấm ấy!”. Đúng là biết rõ còn hỏi, anh trầm giọng nói.
“Vứt từ lâu rồi! Quá xấu, thật sự hạ thấp cung cách của ngài!”. Diệp Kiều cất giọng nói, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái khăn quàng cổ khác của một thương hiệu lớn: “Là kiểu dáng mới nhất mùa, anh quấn còn đẹp hơn người mẫu!”
Khuôn mặt anh xám xịt tới cùng cực: “Diệp Kiều! Ai cho em ném đồ của anh?!”. Anh thật sự tức giận, cũng thật sự đau lòng!
Bảo bối của anh, thế mà cô ném đi mất!
Diệp Kiều quả thật bị dọa sợ bởi cái dáng vẻ hung dữ kia: “Anh Kiêu, đã nhiều năm lắm rồi, cũ rồi, thật sự không thể đeo được nữa…”
“Hoặc là, em tìm về lại cho anh! Hoặc là, em đan lại cho anh thêm cái nữa!”. Khuôn mặt anh dịu xuống một chút, trầm giọng nói, sau đó ném cái khăn quàng cổ thương hiệu lớn trên cổ xuống đất, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Kiều đau lòng nhìn cái khăn quàng cổ trị giá mấy nghìn tệ nằm trên đất, không nói nên lời, đương nhiên cô không dám vứt cái khăn quàng cổ kia đi, nhưng mà chỉ cần cô lấy ra thì anh nhất định sẽ mang!
Dọc đường đưa cô đi làm, mặt Lục tiên sinh vẫn xám xịt, không để ý tới cô.
…
Bạch Đống quen biết với Mặc Thiển như thế nào, liên lạc như thế nào, đều nói hết cho Lục Bắc Kiêu.
Theo như lời Diệp Kiều nói, Mặc Thiển xuất quỷ nhập thần, không tham gia bất cứ một hoạt động kinh doanh nào cả, hoàn toàn đứng phía sau bày mưu tính kế! Vô số ông chủ trong thương giới làm việc cho anh ta, anh ta là một chuỗi tài chính khổng lồ!
“Ngài Mặc, ngày hôm nay có chiếc xe vẫn luôn theo chúng ta!”. Trong bãi đỗ xe của khách sạn, người đàn ông mặc tây trang ngồi ở ghế phụ báo cáo với Mặc Thiển ngồi phía sau.
Mặc Thiển híp mắt lại, nhìn thoáng ra sau.
Lúc này, điện thoại di động của anh ta reo lên, là Bạch Đống.
“Ngài Mặc, anh đã tới chưa?”
“Dám thúc giục tôi?!”. Anh ta cao ngạo nói, sau đó lập tức cúp điện thoại, anh ta vừa định mở cửa xuống xe thì lập tức rụt tay về: “Rời khỏi nơi này ngay!”
Anh ta ra lệnh một tiếng, tài xế lập tức phóng ra ngoài cửa hầm đỗ xe, bảo an chặn lại vẫn bị bọn họ vượt qua.
“Ngài Kiêu, Mặc Thiển chạy rồi!”. Lục Bắc Kiêu đang chờ Mặc Thiển tự chui đầu vào lưới trong phòng tổng thống của khách sạn, nhận được cú điện thoại này thì âm thầm cắn răng!
Mặc Thiển biết anh muốn bắt anh ta! Anh lạnh lùng nhìn Bạch Đống.
“Cậu Lục! Chuyện này không liên quan đến tôi!”. Bạch Đống ở bên cạnh sợ đến mức run chân, ông ta sợ Mặc Thiển, tương tự cũng sợ Lục Bắc Kiêu!
“Bây giờ biết sợ à, lúc liên kết với họ Quách ức h.i.ế.p vợ tôi, mắt bị mù sao?!”. Lục Bắc Kiêu lạnh giọng hỏi lại.
Bạch Đống, một người đàn ông trạc tuổi 50, giờ đây hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Cậu Lục, thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi! Tôi thật sự không làm gì có lỗi với Lục phu nhân cả, cũng chỉ giúp một tay mà thôi!”. Bạch Đống vừa dập đầu vừa nói.
“Khi nào thì Mặc Thiển xuất hiện lần nữa?!”. Lục Bắc Kiêu lạnh giọng hỏi.
“Ngày mốt!! Ngày mốt có một hội thương mại bí mật! Đúng rồi, cậu Lục, cái tên Mặc Thiển này còn có cái tính là ngày lẻ âm lịch mới có thể liên lạc với chúng tôi hoặc là xuất hiện!”. Bạch Đống vội vàng trả lời.
Ngày lẻ âm lịch?
Cái quái gì vậy?
Anh không để ý đến Bạch Đống nữa, đi ra cửa, bỗng nhiên nhớ đến lúc điều tra Mặc Thâm, cấp dưới có nói, cái tên Mặc Thâm này chỉ có ngày chẵn âm lịch mới ở Mặc Các…
…
“Sếp Kiều, có một người tên là Mặc Thâm, không hẹn trước, muốn gặp cô, nói là có chuyện rất quan trọng, cô có muốn gặp không?”. Tiểu Tằng đến báo cáo.
Mặc Thâm?
Sao an ta lại tìm tới công ty cô?
Diệp Kiều đang bận ký tài liệu ngẩng đầu lên, hơi lưỡng lự, mở video giám sát phòng tiếp khác lên, trời lạnh lẽo mà còn cầm trong tay một chiếc quạt xếp, đúng là Mặc Thâm!
“Mời anh ta vào đi!!”. Cô nói.
Mặc Thâm tìm cô có chuyện gì? Nhưng mà, cô cũng có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh ta biết!
Buổi trưa bệnh viện gọi điện thoại đến, nói kết quả xét nghiệm HIV của Thẩm Hi Xuyên là dương tính!
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, người đàn ông cầm quạt xếp trong tay, dáng người dài dong dỏng, mặc áo khoác dài, bên trong mặc trường sam cổ đi vào.
“Anh Mặc, anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Diệp Kiều đứng lên, cười ỏi, Tiểu Tằng bưng hai ly nước trà đến.
Khóe miệng Mặc Thâm hơi nhếch lên, nhìn Diệp Kiều: “Về em trai tôi, Mặc Thiển!”
“Mời anh Mặc ngồi! Uống trà đi!”. Diệp Kiều khách sáo nói, Mặc Thâm cũng không phải người ác, cô cũng rất muốn biết về Mặc Thiển.
“Giám đốc Diệp, ưu tiên phụ nữ, mời cô ngồi trước!”. Mặc Thâm vô cùng ga lăng.
Diệp Kiều ngồi xuống ghế salon trước cửa sổ sát đất, sau đó là đến Mặc Thâm, anh ta mỉm cười, nhìn lên mặt Diệp Kiều: “Giám đốc Diệp, em trai tôi Mặc Thiển đã gây thêm phiền toái cho cô, tôi thay nó nói lời xin lỗi với cô trước!”
“Anh Mặc, nếu anh có thành ý, vì sao ngày đó không trực tiếp khai báo tung tích của anh ta?”. Diệp Kiều nghi ngờ, híp mắt hỏi.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của cô reo lên, cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu xin lỗi với Mặc Thâm rồi đi nghe điện thoại.
Cô đứng bên bàn làm việc, với tay tới cầm lấy điện thoại bên trong, đưa lưng về phía Mặc Thâm, vừa nhấc lên, điện thoại trên bàn vẫn đang rung, là Lục Bắc Kiêu gọi tới.
“Ưm…”. Đột nhiên cô bị người ta bịt miệng mũi từ phía sau, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, cô vô thức đá vào háng Mặc Thâm ở đằng sau…
Bạn cần đăng nhập để bình luận