Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 564


Cố Tuyết Yến ngơ ngác.
Những người khách đứng nhìn cũng ngơ ngác.
Chú rể trước mặt nhiều người như vậy lại có thể quát cô dâu đang vô cùng đắc ý?
“Lão Dạ, anh làm sao vậy? Rõ ràng là bọn họ vẫn đang nói mát chúng ta mà!” Cố Tuyết Yến ủy khuất nói.
Thấy tình hình như vậy, Dạ Chinh định tiến tới giải vây thì có điện thoại. Anh ta nhận điện xong thì mặt biến sắc, sau đó lập tức chạy khỏi khu vực tổ chức đám cưới.
Đúng lúc Dạ Chinh chạy đi thì không biết một nhóm cảnh sát có vũ trang từ đâu xông tới, đồng loạt lao tới chỗ khinh khí cầu.
Bọn họ khống chế toàn bộ những người đàn ông đứng xung quanh khí cầu, nhấc những bao cát đựng tiền mặt xuống khỏi khí cầu.
“Thưa các vị khách quý, mời các vị ngồi xuống. Chúng tôi là cảnh sát. Mời toàn bộ mọi người ngồi xuống, không cần hoảng hốt. Chúng tôi đang phá án.” Một cảnh sát mặc đồ tác chiến, tay cầm loa lớn tiếng nói.
Khách khứa mới đầu còn ngây ngốc, nhưng rồi lác đác ngồi hết xuống. Diệp Kiều cũng nhanh chóng kéo bà Đỗ ngồi xuống. Cô ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, “Anh Kiêu, xảy ra chuyện gì?”
Sao đột nhiên lại có nhiều cảnh sát như vậy? Có không ít cảnh sát mặc thường phục đứng lẫn với khách khứa, ấn những vị khách còn ngây ngốc đứng đó ngồi xuống.
Những cảnh sát được trang bị, mặc áo chống đạn, đeo súng, cầm lá chắn đứng thành vòng tròn che chắn ở phía trước cho nhóm khách.
Đây là che chắn cho bọn họ sao?
“Đội trưởng Lục. Dạ Chinh chạy vào trong biệt thự.” Một cô gái mặc lễ phục, tóc buông xõa đi tới bên cạnh Lục Bắc Kiêu báo cáo.
“Đuổi theo.” Lục Bắc Kiêu ra lệnh.
Diệp Kiều nhìn thấy cô gái xốc váy lên, trong váy có mặc quần an toàn, trên đùi lấy từ đai đeo trên đùi ra khẩu s.ú.n.g lục.
Lục Bắc Kiêu cũng rút s.ú.n.g ra.
Cô gần như vô hình.
“Bà Lục, em đưa theo mẹ đi về trạm chỉ huy, đừng có chạy lung tung, hiểu không?” Anh cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Kiều nói.
“A Kiêu, chuyện này… chuyện này là như thế nào?” Bà Đỗ khẩn trương hỏi.
“Cảnh sát phá án.” Anh trầm giọng trả lời.
“Anh Kiêu, anh yên tâm, mẹ con em sẽ không đi lung tung. Anh cũng chú ý an toàn!” Diệp Kiều bình tĩnh nói. Cô thầm nghĩ, đây nhất định là án lớn, nếu không chắc chắn Lục Bắc Kiêu không tham gia.
“Các người, các người vì sao phá hỏng hôn lễ của tôi?!” Cố Tuyết Yến hoàn hồn thì tức giận đứng dậy nói.
Cho dù đó là cảnh sát thì cô ta cũng không sợ.
“Cố Tuyết Yến, hôn lễ là giả. Tôi căn bản không muốn cưới cô. Hôn lễ hôm nay tổ chức là để phối hợp với cảnh sát phá án.” Dạ Hào Minh cũng đứng lên, lớn tiếng nói.
Ông ta vừa nói xong, khách khứa đều ồ lên.
Cố Tuyết Yến choáng váng.
“Dạ Hào Minh, ông nói cái gì? Cái gì là giả chứ? Chúng ta đã đăng ký kết hôn!” Cố Tuyết Yến điên cuồng hét lên, dáng vẻ không thể tin được. Mới rồi, cô ta còn phong quang vô hạn, vô cùng đắc ý.
“Mẹ, mẹ, con sợ. Nhiều s.ú.n.g quá!” Dạ Hằng chạy tới túm lấy váy Cố Tuyết Yến kêu lên.
Cố Tuyết Yến trừng mắt với thằng bé khiến Dạ Hằng sợ hãi, vội quay sang rúc vào người Dạ Hào Minh.
“Đăng ký kết hôn với cô cũng là giả. Cố Tuyết Yến. Từ sau khi cô rút ruột công trình trường tiểu học tôi đã nhận ra bộ mặt thật của cô. Thưa các vị, hôn lễ hôm nay, thực xin lỗi, là phiền toái tôi mang tới cho các vị. Dạ Hào Minh tôi tùy già rồi nhưng không có hồ đồ.”
Dạ Hào Minh nói xong, Cố Tuyết Yến giống như bị giáng cho một cái tát, đỏ bừng mặt.
Cô ta đang thưởng thức cái vị trí bà chủ nhà họ Dạ, vẻ vang, diễu võ giương oai cả buổi sáng nay, thế nhưng, ông ta nói là giả.
Nghe tiếng hít hà vì kinh ngạc của những vị khác, Cố Tuyết Yến ngây ngốc, hai tai như ù đi.
Cố Trưởng Phong cũng ngây người, hai tay đang ôm đầu, ông ta ngẩng lên, ánh mắt không tin được nhìn Dạ Hào Minh.
Diệp Kiều hiểu ra. Dạ Hào Minh là phối hợp với cảnh sát nên mới tổ chức hôn lễ này với Cố Tuyết Yến. Hôn lễ này là giả. Nhìn Cố Tuyết Yến, một thân váy cưới trắng muốt, nhưng mặt đỏ tía tai, lại nhớ tới dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đó của cô ta, thì đúng là xứng đáng mà.
Con cái nhà họ Dạ nghe thấy hôn lễ là giả, cưới Cố Tuyết Yến cũng là giả thì vô cùng vui mừng, đứng hết cả lên, “Cha, ngài thật sáng suốt.”
“Các vị, thật sự xin lỗi, hôn lễ này cũng không phải là chủ ý của cha tôi, là chúng tôi phối hợp với cảnh sát. Mong các vị thứ lỗi. Cha tôi sẽ không thể cưới một người phụ nữ mang lòng dạ ác quỷ về làm bà chủ của nhà họ Dạ được.” Con thứ ba của Dạ Hào Minh lớn tiếng nói. Cô ta nói như vậy là vì danh dự của nhà họ Dạ, nếu không, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?
Nhìn dáng vẻ tức c.h.ế.t của Cố Tuyết Yến, người con thứ ba của nhà họ Cố lại cảm thấy hả giận.
“Hôn lễ không phải là giả, các người… các người…” Cố Tuyết Yến rống lên, muốn nhào tới đánh người thì bị hai cảnh sát nữ khống chế lại.
“Dạ Hào Minh, là ông luôn miệng nói muốn cưới tôi sao. Tôi còn sinh con cho ông!” Cố Tuyết Yến gào lên.
Nhìn những đôi mắt trào phúng nhìn cô ta, đặc biệt là nhìn thấy hình ảnh hai người như gai trong mắt cô ta, Diệp Kiều cùng Đỗ Dĩnh, thì cô ta hận không thể đ.â.m c.h.ế.t Dạ Hào Minh.
Dạ Hào Minh ôm cậu con trai Dạ Hằng mới 5 tuổi nói, “Cố Tuyết Yến, nếu cô còn chút tình mẫu từ thì đừng có lấy chuyện con cái ra mà nói. Với bản tính của cô như vậy, không xứng làm mẹ con tôi.”
Nghe Dạ Hào Minh nói, nhìn thấy hai tay bị đeo còng, Cố Tuyết Yến giận dữ gào lên, “Dạ Hào Minh, ông thật sự cho rằng Dạ Hằng là con ông? Đó là con của con cả ngươi, là con của Dạ Chinh. Ha ha!”
Cố Tuyết Yến vì trả thù mà bóc trần sự thật. “Cái gì mà tuổi già còn có con, là gạt ông thôi. Nhiều năm nay, ông vẫn giúp con trai nuôi dưỡng con trai đó.”
Cái lão già này, dám chơi cô ta, dám khiến cô ta mất mặt trước bao nhiêu người như vậy?
Nghe thấy Cố Tuyết Yến nói rõ sự thật, khuôn mặt Dạ Hào Minh đỏ tía lên.
Thật sự chưa hết được giận mà.
Mọi người khách lại ồ lên.
Dạ Hào Minh nhìn cậu nhóc 5 tuổi trong lòng mình, mặc một bộ tây trang, cổ áo còn thắt nơ, ánh mắt ông ta cứng đờ, thân mình ngả ra phía sau.
“Ba!” Những người con của ông ta kêu lên, vội vàng xông tới đỡ lấy ông ta.
Dạ Hào Minh tức giận tăng huyết áp, người như xỉu đi nhưng ngón tay vẫn chỉ thẳng vào Cố Tuyết Yến, hai mắt mở trừng trừng.
Năm đó, Dạ Chinh cũng đã có thử nghiệm ADN, có một nhóm gene không khớp, những cái khác đều khớp, người ở trung tâm giám định nói có thể là do đột biến gene nên ông ta không để trong lòng.
“Đứa bé này là con Cố Tuyết Yến và Dạ Chinh?” Khách khứa như bừng tỉnh hỏi nhau, “Chuyện này thật là rối loạn mà. Cái loại Cố Tuyết Yến này, chuyện này mà cũng dám làm.”
“Mau, mau gọi xe cấp cứu, hơi thở ba tôi yếu đi rồi, có bác sỹ không a?!”
Dạ lão tam nhìn thấy tình hình Dạ Hào Minh không ổn thì lớn tiếng kêu lên.
Một bác sỹ tham dự hôn lễ với đi tới, “Tình huống này có khả năng là do tức giận đột ngột, huyết áp tăng cao gây đột quỵ, mau đưa tới bệnh viện.”
“Mẹ, ba.” Dạ Hằng bị dọa sợ lớn tiếng gào khóc, nhìn Cố Tuyết Yến gọi.
“Tao không phải mẹ mày!” Cố Tuyết Yến chán ghét nói.
Đúng lúc này, một thân hình mảnh khảnh màu trắng chạy tới, trên người còn dính vết máu. Cô ta chạy tới trước mặt Dạ Hằng, ôm chặt lấy cậu.
Cô ta được Dạ Thất cứu ra!
Bên trên váy trắng của người phụ nữ có dính vết máu, khom người, ôm thật chặt bé trai cũng không nói chuyện, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, bé trai bị dọa khóc đến càng dữ tợn, không ngừng giãy dụa...
Tất cả người nhà họ Dạ đều kinh ngạc nhìn người phụ nữ xa lạ này không biết từ đâu xuất hiện, giống như trước kia chưa từng thấy qua!
Chỉ có Cố Tuyết Yến biết người phụ nữ này là ai, cô ấy mới là mẹ ruột của Dạ Hằng, Dạ Hằng là do cô ta và Dạ Chinh sinh ra. Vì có thể để cho cô ta gả cho Dạ lão đầu, Dạ Chinh đem con trai mà người phụ nữ này sinh ra cho cô ta, giả mạo là con của lão Dạ Hào Minh, cho dù làm DNA kiểm tra, bởi vì là cháu trai ruột, sự tương đồng về bộ gen cũng rất cao!
Dạ Hào Minh đã nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Cố Tuyết Yến và Cố Trường Phong đều bị đặc công khống chế lại, cảnh sát hoài nghi bọn họ và Dạ Chinh có hoạt động phi pháp, đến đưa về để tiếp nhận điều tra!
Năm xe quân đội giải phóng đã đến, khách khứa đứng xếp hàng, được đưa lên xe theo thứ tự.
Diệp Kiều và bà Đỗ không lên xe, bên cạnh các cô có đặc công bảo hộ, cô vừa mới nghe nói Dạ Chinh là trùm ma tuý, nhiệm vụ lần này của cảnh sát là phải thu thập được những hàng hóa bất hợp pháp, những quả khinh khí cầu đó là công cụ vận chuyển ma túy!
Dạ Thất đâu? !
Lục Bắc Kiêu không phải là để Dạ Thất nằm vùng giúp anh hay sao? !
Diệp Kiều nhìn căn biệt thự giống như cung điện kiểu Châu u cách đó không xa, tim đập thình thịch, đột nhiên rất lo lắng cho Dạ Thất...
——
Lục Bắc Kiêu, lúc Vô Ảnh và đặc công đuổi tới biệt thự, người phụ nữ kia vừa vặn lao ra, trên váy nhuộm máu, cô ấy nói: "Tầng hầm "
Khi bọn họ tìm đến căn phòng dưới đất, mật đạo cửa vào đều đã mở ra, trên sàn nhà có vết máu, không biết là của Dạ Thất hay là Dạ Chinh!
Lục Bắc Kiêu không nói hai lời, liền muốn xuống dưới mật thất.
"Lục đội, cẩn thận có bẫy!" Vô Ảnh vội vàng ngăn cản, dáng vẻ Lục đội nhìn có chút không bình tĩnh lắm!
Lục Bắc Kiêu giật lấy bộ đàm của một đặc công ở bên cạnh: "Nơi này có mật đạo, tôi muốn biết tình huống bên trong, các cậu lập tức đưa thiết bị đến cho tôi! Mặt khác, máy theo dõi Dạ Thất có tín hiệu chưa hả? !"
"Báo cáo Lục đội, không tín hiệu! Tổ thiết bị lập tức đến!"
Chỉ một lát sau, lại có một chiếc xe đặc công bọc thép đến cửa biệt thự, mấy người trên xe đi xuống mang theo cái rương đặc công màu bạc, Diệp Kiều muốn lên trước hỏi một chút, bị ngăn cản.
Lục Bắc Kiêu và Dạ Thất đều không đi ra, tám mươi phần trăm là xảy ra chuyện gì!
Trong phòng tầng hầm, đặc công đem quay phim thăm dò tiến vào trong mật đạo, chỉ chốc lát sau trên máy vi tính liền xuất hiện hình ảnh trong địa đạo, phía dưới là không gian rất trống trải, không phát hiện bất luận cái dị vật gì, càng không thấy một bóng người.
Lục Bắc Kiêu đang chuẩn bị thay quần áo, điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện ba chữ "Lục Chiến Kỳ".
Đây là sau khi anh biết tên kiếp trước của mình, đã sửa lại.
"Alo ——" Sau khi nghe điện thoại, anh trầm giọng nói, đã đoán ra là Dạ Chinh gọi tới.
Dạ Chinh nhìn hai chữ “Cha ruột” trên màn hình điện thoại di động, nghe được giọng nam bên trong truyền đến, cẩn thận ngẫm nghĩ, mới nhớ tới đây là giọng nói của Lục Bắc Kiêu!
Chỉ gặp mặt một lần, chỉ nói qua hai chữ "May mắn được gặp", liền có thể khiến người ta nhớ kỹ âm thanh người đàn ông!
"Hóa ra là sĩ quan Lục... !" Đêm Chinh nói khẽ.
"Tôi muốn nghe Dạ Thất nói chuyện!" Lục Bắc Kiêu đối mặt với vách tường đứng, cường thế nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y trái.
"Sĩ quan Lục cường thế như vậy? Sinh tử của Dạ Thất có thể giữ tại trên tay của tôi!" Đêm Chinh dứt lời, hướng một bên đi đến...
Chân trái của Dạ Thất trúng một viên đạn, bị hai người đàn ông vặn, cậu ngửa đầu, một mặt cương quyết!
"Lục Đại Ma Vương! Em vẫn ổn!" Dạ Thất lớn tiếng nói, tuy đau đến toàn thân cơ bắp đều đang run rẩy, nhưng, lông mày cậu không có nhíu một cái!
"Điều kiện gì? !" Lục Bắc Kiêu không có dư thừa nói nhảm, trầm giọng hỏi.
"Sảng khoái!" Dạ Chinh cười tà nói: "Đưa theo người phụ nữ của cậu, và đám tài khoản thanh toán đó, đến phía sau biệt thự Dạ Thất! Nhớ kỹ, chỉ hai vợ chồng các cậu và tiền, nếu không, Dạ Thất nhất định chết!"
Dạ Thất nghe được điều kiện của Dạ Chinh, không bình tĩnh nổi!
"Không được đưa Diệp Kiều đến!" Cậu ta lớn tiếng hô, Diệp Kiều là điểm yếu của Lục Đại Ma Vương, hơn nữa cô đã không biết võ công.
Cho dù Diệp Kiều biết võ công thì như thế nào, thân thủ của cậu ta không phải phi phàm, còn là lúc cứu mẹ ruột của Dạ Hằng, bị người của Dạ Chinh nổ s.ú.n.g b.ắ.n đả thương!
Lục Bắc Kiêu nghe được tiếng gào của Dạ Thất, âm thanh Dạ Chinh cũng truyền tới: "Không nhìn thấy cô ấy, tôi một s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tiểu tử này! Hai giờ chiều, điều kiện mà tôi nói, một cái không thể thiếu!"
Dạ Chinh cúp điện thoại.
Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay trái lên, nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi trưa.
Anh không nói một lời, đến phòng khách nhà họ Dạ, nhìn thấy t.h.u.ố.c lá trên bàn trà, tiện tay rút ra một điếu ngậm lên miệng, ở trên ghế sofa ngồi xuống: "Liên hệ Diệp Thành cho tôi!"
Vô Ảnh rất nhanh dùng điện thoại không dây liên lạc với Diệp Thành.
"Diệp Thành, cậu nghe kỹ cho tôi, lập tức dẫn đội tiến về căn biệt thự Diệp Kiều bị Dạ Thất giấu đi kia, con trai tôi bị Dạ Chinh bắt, ngay tại bên trong biệt thự kia, hai giờ chiều, để cho tôi mang đợt hàng này và tiền đến đổi người!"
"Lục Tiểu Cổn cũng tới tỉnh H khi nào vậy? !" Diệp Thành kinh ngạc hỏi.
"Tôi nói chính là Dạ Thất!" Lục Bắc Kiêu nói như đinh đóng cột.
Diệp Thành: " "
Anh ta vẫn luôn cho rằng Lục Bắc Kiêu đang nói đùa, chưa từng cho rằng Dạ Thất thật sự là con của anh ấy!
"Diệp Thành, không nói nhiều, cậu hẳn nên biết phải làm thế nào! Trong biệt thự có chiếc máy bay trực thăng, tôi nghi ngờ Dạ Chinh là muốn cầm hàng cùng số tiền, lợi dụng máy bay trực thăng chạy trốn! Cho nên mới đến căn biệt thự kia!"
"Tôi sẽ dẫn Diệp Kiều cùng đi, Dạ Chinh yêu cầu! Tóm lại, cậu phải bảo đảm Diệp Kiều, Dạ Thất an toàn!"
"Được! Không nhiều lời, tôi mang hai nhóm người này đi tới mai phục! Ông đây còn không tin, một mình Dạ Chinh có thể trâu bò như Bò Cạp Độc? !"
Sau khi Lục Bắc Kiêu cúp máy, ra ngoài biệt thự, liếc mắt liền thấy Diệp Kiều và bà Đỗ được đặc công ngăn đón.
Anh đi ra phía trước, để cho người ta đưa bà Đỗ về khách sạn, đưa Diệp Kiều tiến vào nhà họ Dạ.
Bên trong gian phòng, trên bàn để đó hai bộ ngụy trang, hai cặp ủng chiến.
Lục Bắc Kiêu đối mặt với Diệp Kiều, hai tay khoác lên hai bờ vai của cô : " Bà Lục, Dạ Thất bị Dạ Chinh bắt làm con tin, điều kiện của Dạ Chinh là, để cho anh đưa em đến, đi cứu cậu ta! Em chịu đi không?"
! ! !
Quả nhiên Dạ Thất xảy ra chuyện rồi !
Tim Diệp Kiều cứng lại: "Nói thừa!"
Nói hai chữ này, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn, đưa lưng về phía anh, nhanh chóng thay quần áo!
Thế mà hỏi cô có chịu hay không, cô làm sao không chịu? ! Đó là Tiểu Thất mà cô đối đãi như con ruột!
Lục Bắc Kiêu chỉ thấy trên người Diệp Kiều đã cởi đến chỉ còn lại có một chiếc đai đeo màu đen, sau đó mặc ngụy trang vào, tóc dài vung lên, dùng dây chun quấn lên thành búi tóc, tiếp lấy thay đổi quần ngụy trang, ủng chiến.
"Diệp Kiều, Dạ Thất kỳ thật" Anh nói khẽ, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, hiện tại nói cho cô, sợ là sẽ phải chọc giận cô phân tâm.
"Lục Bắc Kiêu! Anh còn thất thần làm gì? !" Lúc Diệp Kiều quay người, thấy anh còn sững sờ, cô thúc giục nói.
Bà Lục một thân ngụy trang, tư thế hiên ngang, soái khí như thiếu nữ!
Lục Bắc Kiêu hoàn hồn, nhìn xuống đồng hồ, nhanh chóng cởi quần áo, thay đổi quần áo ngụy trang huấn luyện.
Chỉ một lát sau, hai vợ chồng cùng nhau lên một chiếc việt dã quân dụng, trong cốp sau là bột trắng và tiền mặt bị tịch thu, chồng chất đến tràn đầy, Lục Bắc Kiêu lái xe, Diệp Kiều ngồi phụ xe.
Xe đặc công cách bọn họ rất xa, lên đường đi theo.
"Đừng sợ, bây giờ Diệp Thành bọn họ, chắc cũng đã mai phục! Nhiệm vụ giải cứu con tin, chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió!" Lên đường núi, anh đưa tay vuốt sau gáy cô, trấn an nói.
"Anh Kiêu, anh lại nói bậy, đi cùng với anh, tại sao em lại phải sợ? ! Vả lại, Diệp Kiều em một mình giao thủ với Bọ Cạp Độc, sẽ sợ một trùm m.a t.u.ý nhỏ sao? !" Diệp Kiều giương môi, cười nhạo nói, đường núi rất xóc nảy, tay phải vẫn luôn nắm tay cầm nóc xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận