Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 671
Từ nhỏ tới lớn, Lâm Dương không hề nghĩ tới Lục Tiểu Cổn có khả năng thích cô.
Không hề nghĩ tới.
Cái người đó chỉ coi cô như một đứa bé trai, nhìn thấy cô thì xách cổ áo cảnh cáo cô, chỉ hận không thể g.i.ế.c cô diệt khẩu, sao có thể thích cô chứ?
Tiếng chuông tan học khiến cô tỉnh táo trở lại. Lúc này cô mới ý thức được bản thân đã tiêu tốn 45 phút cho một vấn đề không có lời giải.
Kỳ thực là có lời giải…
Hỏi anh sẽ rõ.
Nhưng rồi lại sợ mình tự mình đa tình, khiến người ta ghét bỏ.
Hơn nữa, Cổn gia sẽ thích cô sao? Dung mạo không có, dáng người càng không.
Cô mở điện thoại ra, nhìn vào WeChat thì thấy có rất nhiều nam sinh yêu cầu kết bạn với mình, lúc này, cô mới ý thức được bản thân hiện giờ cũng có rất nhiều người tìm tới.
Gọi WeChat anh không nhận, chuyển tiền trả anh thì vừa mới chuyển đi đã bị đẩy trở lại.
“….” Lâm Dương.
*
Đêm nay, Lâm Dương nằm mơ. Trong giấc mơ, hai người ôm nhau, anh muốn hôn cô, trái tim cô đập nhanh, hai mắt nhắm lại, chờ nụ hôn của anh, giống như một đứa trẻ phương nam vui vẻ nhẹ nhàng nhảy nhót chờ đợi trận tuyết đầu tiên trong đời.
Cô giật mình tỉnh giấc.
Những cảm xúc trong giấc mơ vẫn còn quấn lấy cô, trái tim nhỏ không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.
Cái đó không được tính là nụ hôn những lại khiến lòng cô xao động.
Cứ thế, học xong lớp tự học buổi sáng, lúc đi tới nhà ăn, cô không tự giác mà nhìn về phía sân bóng rổ, nhìn thấy anh đang cùng các đồng đội tập luyện.
Buổi thể dục giữa giờ, cũng sẽ giống như các nữ sinh khác trèo lên bậc tam cấp nhìn tới, tìm kiếm bóng dáng anh.
Chỉ là, anh chưa bao giờ tham gia thể dục giữa giờ.
Lúc ăn cơm trưa, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không gặp anh, nào ngờ, anh đã lấy sẵn phần cơm cho cô.
Hai người lại một lần nữa cùng nhau ăn cơm, cảm giác không giống lần trước, giống như là không thể khống chế được nhịp đập của trái tim, thậm chí không dám như trước, nhìn ăn một cái.
Đối với chuyện tối hôm đó, anh không đề cập tới chút nào.
Giống như không có gì xảy ra.
Cho nên, đối với anh mà nói, anh không thích cô. Chứ nếu có, với tính cách bá đạo của anh, sao lại không nói thẳng.
“Nghĩ cái gì vậy? Không thích ăn sao? Hay đưa em tới nhà ăn nhỏ ăn nhé?” Lục Tiểu Cổn thấy cô thất thần thì hỏi lại.
Lâm Dương vội vàng lắc đầu, bắt đầu ăn cơm.
Mãi cho tới khi đưa cô tới cửa ký túc xá, anh cũng không hề nói chuyện tối đó.
“Lâm Dương!”
Cô vừa mới bước vào cửa ký túc xá thì có người gọi cô. Đó là Lưu Hiểu, người ngồi cùng dãy bàn với cô, quan hệ của hai người khá tốt.
Lưu Hiểu kéo Lâm Dương tới một chỗ vắng người rồi xấu hổ nói lí nhí.
Cô ta cầm tay Lâm Dương, sau đó đặt một bức thư viết trên giấy màu hồng nhạt, cẩn thận gấp thành hình trái tim đặt vào lòng bàn tay cô.
“Lưu Hiểu, chuyện này có ý gì a?” Lâm Dương nghi hoặc hỏi.
“Lâm Dương, cậu nói xem, chúng ta có phải bạn tốt không?” Lưu Hiểu lí nhí.
Lâm Dương lập tức gật đầu xác nhận.
“Vậy thì nhờ cậu. Đây là thư mình viết cho học trưởng Lục, thư tình gửi Lục Chiến Qua. Phiền cậu giúp mình đưa cho anh ấy. Đối với cậu mà nói, đây là chuyện nhỏ không tốn sức!”
!!!
Lưu Hiểu nhờ cô gửi thư tình cho anh.
“Sao vẻ mặt của cậu lại khó xử như vậy a? Chẳng lẽ cậu với học trưởng Lục thật sự là một đôi?” Lưu Hiểu hỏi lại.
“Không phải. Tôi với anh ấy là hàng xóm. Tôi giúp cậu vậy, nhưng mà nói trước, nếu không được thì đứng giận mình a!” Lâm Dương vội nói.
Lưu Hiểu gật đầu. Gia cảnh nhà cô ta khá tốt, bản thân cũng tự tin, phóng khoáng.
Trong bữa cơm chiều, Lâm Dương dáng vẻ lấm lét nhìn xung quanh, sợ bị bạn học hiểu lầm là thư tình cô viết cho anh.
“Học trưởng Lục, cái này gửi cho anh, là bạn tốt của em viết!” Lâm Dương đặt bức thư tình xuống trước mặt anh, sau đó dùng một cái chén để che lại.
Dáng vẻ lấm lét hệt như trao đổi tin tình báo.
Đặt cái bức thư tình được gấp thành trái tim màu hồng nhạt trước mặt anh xong, Lâm Dương cảm nhận được rõ nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.
Thấp đến mức khiến người khác không thở nổi.
Nhưng rồi cô hiểu ngay ra vì sao nhiệt độ không khí lại lạnh lẽo tới vậy.
Anh vốn không nói chuyện, thong thả ăn cơm, động tác tự nhiên ưu nhã, không nhìn ra hỉ nộ.
Bức thư tình đặt trước mặt anh không thèm liếc một cái.
“Học trưởng… Lục… Lục…, anh tức giận sao?” Lâm Dương căng thẳng hỏi lại.
Học trưởng Lục không nói gì.
“Em cũng chỉ là chịu sự ủy thác của người khác, không tiện từ chối mới chuyển cho anh!” Cô vội nói, sợ anh trách tội.
“Ăn xong chưa?” Anh buông đũa nhìn cô nói.
Lâm Dương sửng sốt vội gật đầu.
Lục Tiểu Cổn đứng lên, cầm lấy khay đồ ăn của cô mang tới chỗ để đồ bẩn, chỉ là không thèm liếc cái bức thư màu hồng nhạt đặt trên bàn.
Lâm Dương vội vàng cầm lấy đuổi theo anh.
Còn chưa ra khỏi nhà ăn, cô đã nhận được tin nhắn của Lưu Hiểu, hỏi cô đã đưa thư tình cho học trưởng Lục chưa?
Lâm Dương nhìn tới phía trước, nhìn bóng dáng cao lớn của anh trong chiếc áo khoác gió màu nâu nhạt, rồi lại nhìn trái tim màu hồng nhạt trong tay mình.
Cô muốn đuổi theo anh, muốn dúi cái trái tim màu hồng nhạt này cho anh, nhưng anh đã đi tới chỗ mấy thành viên của đội bóng rổ.
Không đưa được, cô không biết nói thế nào với Lưu Hiểu. Nếu nói thẳng học trưởng Lục không cầm thì đúng là đả kích mà. Nhưng nếu không nói, Lưu Hiểu lại hiểu lầm thành cô không đưa, thì đắc tội rồi.
“Sao lớn lên lại đẹp trai, lại ưu tú đến vậy chứ? Đúng là đào hoa mà!” Cô trừng mắt với cái người đứng cách đó khá xa, vô cùng xuất sắc trong đám học sinh, lẩm nhẩm nói.
“Biết nói sao, bọn họ là bạn hè hàng xóm, học trưởng Lục chiếu cố cô ấy thôi mà!”
“Đúng là như vậy. Mình đã hỏi chị gái Khương Dao Dao của cô ấy. Khương Dao Dao nói, nếu học trưởng Lục thật sự thích Lâm Dương thì mặt trời mọc ở đằng Tây!”
“Tuy rằng vẻ ngoài cùng kết quả học tập rất ưu tú nhưng mà cô ta là cô nhi, bối cảnh kém xa nhà họ Lục, không có khả năng!”
Lâm Dương loáng thoáng nghe được người khác nói về mình.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiết tự học buổi tối, như thường lệ, giáo vụ đi điểm danh, ngoại trừ học sinh ngoại trú, học sinh nội trú không thiếu.
Một nam sinh trong nhóm phụ trách điểm danh gõ lên mặt bàn Lâm Dương ngồi, có ý bảo cô ra ngoài một chút.
“Bạn học Lâm Dương, mời bạn tới văn phòng hội học sinh một chút, chủ tịch tìm bạn có việc!”
Chủ tịch hội học sinh không phải Lục Chiến Vũ sao?
Cô ấy tìm cô có chuyện gì?
Cô vấn nhanh chóng đi tới tòa nhà nằm ở phía tây nam trường học, trên tầng 2 chỉ còn 1 phòng sáng đèn, đó là phòng chủ tịch hội học sinh.
Cô đi tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa đã thấy Lục Tiểu Cổn ngồi trước bàn làm việc, đang xoay xoay cái bút.
“Học trưởng Lục! Chủ tịch Lục đâu? Nghe nói chị ấy tìm em!” Cô đi vào lên tiếng hỏi.
Học trưởng Lục hất mái tóc ngắn, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cô nói, “Là anh muốn tìm em, đóng cửa lại.”
Cô ngoan ngoãn đóng cửa lại, quay về trước bàn hỏi, “Học trưởng Lục, anh tìm em có chuyện gì vậy? Đúng rồi, cái này, anh nhận lấy đi, bằng không, em không biết nói với bạn học thế nào.”
Cô lấy cái trái tim màu hồng nhạt ra, vừa đặt trên bàn vừa nói với Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn tiếp tục xoay bút, híp mắt nhìn trái tim trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.
Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người. Anh ngồi trên chiếc ghế tựa xoay tròn, hai chân thon dài duỗi thẳng phía trước, tay phải không ngừng xoay bút.
Anh không nói lời nào, ánh mắt không ngừng nhìn cô khiến cô có chút khẩn trương, trái tim như lỡ nhịp, đập loạn lên.
“Học trưởng Lục… Lục… nếu anh không có việc gì thì em về phòng tự học trước!” Cô nói rồi vội vàng xoay người.
“Quay lại!” Anh bá đá ra lệnh.
Cô không thể không xoay người, đi tới bên cạnh bàn. Anh dịch người hai cái, chiếc ghế xoay đã đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài cầm lấy cái bức thư trái tim hồng nhạt, đẩy tới trước mặt cô.
“Mở giúp anh!” Lục Tiểu Cổn trầm giọng nói.
“Cái này… không tốt lắm!” Lâm Dương.
Vì sao lại bảo cô mở chứ?
Ánh mắt của anh không cho cô từ chối.
Thật sự nếu không mở ra, anh sẽ bóp c.h.ế.t cô vậy
Giúp bạn tốt, người yêu thầm anh mở bức thư tình viết cho anh sao?
Thật là ngược đãi mà.
Lâm Dương tự đánh mình trong lòng. Bức thư tình này, mẹ nó, là tự ngươi chuyển tới.
Cô sao có thể nghẹn khuất vậy chứ?
Cẩn thận mở bức thư, sợ khiến tờ giấy bị rách hỏng, chọc cho Lục bá vương không vui.
Chữ của Lưu Hiểu vẫn xấu như vậy.
Cô liếc mắt nhìn, cảm thấy chua chua trong lòng nói.
“Mở xong rồi.”
Nói xong, cô đặt bức thư có vô số nếp gấp trước mặt anh.
“Đọc đi!” Anh trầm giọng nói. Khi nói, trong miệng đã ngậm một điếu thuốc, châm thuốc.
Hút t.h.u.ố.c lá trong văn phòng hội học sinh?
Thật kiêu ngạo.
Anh lại còn bảo cô đọc thư tình cho anh nghe?
Lâm Dương lập tức tức giận trừng mắt với anh.
“Không đọc!” Cô lớn gan phản bác.
Cô xoay người định đi thì cánh tay đã bị túm lấy, một lực lớn kéo giật cô lại khiến cô lảo đảo ngã ngồi vào trong lòng anh. Theo bản năng, cô định đứng dậy thì eo đã bị anh ôm chặt, dùng sức mà ép cô ngồi lại.
!!!
Cô ngồi trên đùi anh.
“Đọc. Không đọc thì đêm nay em cứ thế ngồi trong lòng anh!” Anh bá đạo nói.
Năm nay, anh cao 1m90, thân hình to lớn chững chạc, còn cô cao chưa tới 1m70, ngồi trên đùi anh, giống như con chim nhỏ nép vào người anh.
“Học… học trưởng Lục! Em phải về tiếp tục giờ tự học buổi tối.” Cô giãy giụa muốn đứng dậy.
Anh không để ý tới, vòng tay ôm eo cô càng thêm dùng sức.
Lâm Dương vừa tức vừa sợ, “Được được được, em đọc. Đọc xong anh thả em về!”
Cô không còn cách nào, chỉ tự hỏi, vì sao anh ép cô ngồi lên đùi anh, nép vào n.g.ự.c anh chứ?
“Anh tựa như nắng tháng tám, gay gắt, mãnh liệt, cuồng dã, dạy em… dạy em…” Lâm Dược đọc câu đầu tiên đã không chịu nổi nữa. Lưu Hiểu viết thật buồn nôn!
“Học trưởng Lục. Anh tha cho em đi!”
Cô quay đầu lại nhìn anh thì bị một hơi t.h.u.ố.c lá phun vào mặt. Phun vào vẻ mặt cầu xin của cô.
Lúc này, cô mới ý thức được, anh thật sự tức giận mới có thể như vậy.
“Học trưởng Lục, em sai rồi, thật sự sai rồi. Em không nên ở tình huống biết anh có bạn gái mà còn giúp bạn bè chuyển thư tình cho anh!” Lâm Dương nhìn anh, thành khẩn nhận lỗi.
“Em… về sau em tuyệt đối không dám nữa. Chết cũng không dám. Thực xin lỗi.” Thấy anh chỉ chăm chú hút thuốc, cô lại nói.
“Đều là do em sai, anh đừng giận mà.” Khi nói chuyện, cô không ngừng dùng sức để đẩy tay anh ra, nhưng mà không nổi.
“Học trưởng Lục, Cổn gia, anh Tiểu Cổn… Tha cho em đi, bị người ta nhìn thấy không tốt. Bị bạn gái anh biết em phải làm thế nào a!” Lâm Dương cầu xin, giọng như sắp khóc tới nơi.
Lúc này, Cổn gia mới dụi tàn thuốc lá, vứt đầu mẩu xuống, hai chân đi giày bóng rổ đặt vững xuống đất, ngồi thẳng lên, sau đó, anh đưa tay chế trụ gáy cô, giữ chặt.
“Buông… ô” Lâm Dương vừa mở miệng nói thì đã bị anh dùng miệng bịt lại, mùi t.h.u.ố.c lá quét qua khoang miệng, sau đó, hơi thở nóng ấm cùng một “dị vật” chui vào miệng cô.
Là lưỡi của anh.
Lục Tiểu Cổn lúc này không nhịn nổi nữa, lập tức hôn cái cô ngốc Lâm Dương này, còn là cưỡng hôn.
Lâm Dương ngây cả người, sợ tới mức không dám cử động, chỉ có trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, giống như sắp nhảy ra ngoài.
Cả người cô được bao phủ bởi vòng tay cứng rắn, cùng nụ hôn nóng bỏng vẫn tràn ngập mùi thuốc lá.
Những thứ này, đủ khiến cô nhiệt huyết sôi trào.
Không rõ bao lâu, giống như một thế kỷ, Lục Tiểu Cổn mới rời khỏi môi cô.
Cô gái mặc đồng phục, mặt đỏ hồng, tóc tản mát, đôi mắt đen ngập tràn một tầng hơi nước, đôi môi mượt mà ướt át mấp máy, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.
Anh híp mắt, có chút bình tĩnh lại, nhưng trong đôi mắt đen lại đầy nhiệt huyết.
Không ai nói chuyện, đợi cô hồi phục tinh thần thì không nói câu gì, giống như tiểu bạch thỏ rơi vào trước miệng sói, liều mạng trốn thoát.
Anh cũng không có giữ cô lại, để cô đứng dậy.
Lâm Dương sợ tới suýt chút nữa té lăn xuống đất, lùi về phía sau vài bước, nhìn anh vẫn còn ngồi trên ghế.
“Về sau, còn dám giúp người khác đưa thư tình cho anh không?” Anh híp mắt nhìn cô hỏi, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
Lâm Dương vội lắc đầu.
Vì thế cho nên anh mới trừng phạt cô?
“Về sau, đưa một lần, hôn em một lần!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa nói chuyện, anh vừa cầm tờ giấy trên bàn xé thành các mảnh nhỏ.
Thật giống như muốn băm vằm cô thành muôn đoạn vậy.
Lâm Dương kinh hãi, không gật nổi đầu, lùi về phía cửa.
Lục Tiểu Cổn đứng dậy, thân hình cao lớn đi về phía cô. Lâm Dương sợ hãi thối lui liên tục, cho tới lúc lưng chạm cánh cửa, không còn chỗ lui nữa.
Cô ngửa đầu, nhìn anh đi tới sát trước mặt, sợ tới không dám thở.
Anh đứng yên trước mặt cô, cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Cổn gia, em không dám!” Cô run run nói, dáng vẻ bị dọa sợ thành bệnh tim.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái mang theo các vết chai nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.
“Sợ anh như vậy sao?” Anh hạ giọng, trong giọng nói mà theo vẻ thô ráp.
Hai mắt Lâm Dương tràn ngập vẻ kinh hoàng, giống như một con thỏ hết đường lùi, hoảng hốt, sợ hãi, không dám nói gì.
“Biết anh có bạn gái sao?” Lục Tiểu Cổn hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp.
“Biết bạn gái anh là ai không?” Anh lại hỏi.
Lâm Dương lắc đầu.
Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, có chút tà mị, ngón tay cái lại vuốt ve đôi môi mềm mại của cô.
Môi của cô, với của anh, vẫn luôn có hương vị giống nhau.
“Đồ ngốc, nghe cho kỹ đây, anh tuyên bố, bạn gái anh vẫn luôn là em!” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như có lửa, trầm giọng nói.
Lâm Dương lại một lần nữa kinh hãi.
Cô cho rằng mình nghe lầm, hai mắt mở to như nhìn thấy quái vật.
Cô có cảm giác, mình sắp c.h.ế.t rồi.
Bị anh hù chêt.
“Anh vốn định chờ em tốt nghiệp cấp 3 mới nói cho em biết, ai ngờ, cái cô nhóc ngu ngốc em lại muốn đem bạn trai đi bán.” Anh thản nhiên nói, ánh mắt sáng quắc.
Bạn trai.
Lâm Dương ngơ ngác nhìn anh, miệng há ra muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Dáng vẻ thì choáng váng vì bị dọa sợ.
“Trở về thì suy nghĩ cho kỹ, đừng để chuyện này gây áp lực cho mình. Hiện giờ cứ an tâm học hành.” Anh nhìn cô dặn dò.
Lâm Dương không nói gì, trong đầu vẫn ong ong tiếng anh nói.
Lúc này, phía ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Lâm Dương như phục hồi lại tinh thần, hai tay giống như bản năng đẩy vào n.g.ự.c anh. Lục Tiểu Cổn lùi lại phía sau vài bước, cô vội vàng xoay người, cầm lấy tay nắm cửa, dùng sức mở ra.
Cửa vừa mở, Diệp Nhất Mộc đã thấy Đầu Nấm từ trong văn phòng chạy ra, dáng vẻ giống như vừa bị bắt nạt.
Nhìn vào bên trong, Lục Tiểu Cổn, bạn tốt của anh đang ngồi trong đó.
Đậu má.
“Trời ạ. Coi như là tôi hiểu rõ rồi. Hóa ra Lâm Dương là người của anh!” Bạn học Diệp Nhất Mộc đi vào trong văn phòng, nhìn Cổn gia đang ngồi trên chiếc ghế dựa, ngậm t.h.u.ố.c lá thì nói.
Lời này vừa nói xong thì nhận được ánh mắt sắc bén như muốn g.i.ế.c người, bạn học Diệp Nhất Mộc sợ hãi lùi về sau một bước, bỗng nhiên nhớ tới chuyện năm đó ở thành cổ Lệ Giang, đêm đó, anh cùng với Lâm Dương ở một chỗ.
“Trời ạ, trời ạ.”
“Cảm ơn Cổn gia năm đó không giết! Cảm ơn Cổn gia mấy ngày trước hạ thủ lưu tình, không đánh ta đến ngốc a!” Bạn học Diệp Nhất Mộc có tính cầu sinh rất mạnh.
Trời ạ.
Anh ta mấy ngày trước còn muốn tán tỉnh bạn học Lâm Dương. Đúng là tìm c.h.ế.t mà.
Mấy ngày trước anh ta đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, lại nghe nói mấy ngày này Cổn gia mỗi tối đều tìm Lâm Dương cùng nhau ăn cơm tối, hiện giờ, dùng ngón chân cũng nghĩ ra giữa hai người họ đã có quan hệ.
Lục Tiểu Cổn liếc mắc nhìn anh ta.
“Nhưng mà, vừa rồi Lâm Dương giống như bị dọa sợ. Không phải con người cầm thú cậu lại làm gì người ta chứ? Tôi hiểu rồi, khẳng định là Cổn gia yêu đơn phương con nhà người ta, có ý đồ bá vương ngạnh cung a!”
Bạn học Diệp Nhất Mộc nói xong, đầu thuốc của Lục Tiểu Cổn đã búng tới sát người, Diệp Nhất Mộc vội vàng né tránh được, không dám nói nữa.
Sao Cổn gia lại đáng sợ đến vậy chứ?
Nhìn cô bé kia bị dọa sợ như vậy.
Lục Tiểu cổn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, buồn bực mà suy nghĩ.
Lâm Dương chạy một hơi đến khu nhà học mới dừng lại, dựa lưng vào tường mà thở dốc. Trên môi cô vẫn còn lưu lại mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt. Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm nhận được cái cảm giác bị anh ôm chặt trong lòng, bị ngọn lửa nhiệt tình của anh xâm chiếm.
Anh tuyên bố, bạn gái anh vẫn luôn là em!
Lời nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai.
Cô đang nằm mơ sao?
Nhất định là nằm mơ rồi.
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên bên tai khiến cô tỉnh lại.
Cô không nằm mơ.
Chuyện đêm nay là thật.
Từ nhỏ tới lớn, người kia cứ nhìn thấy cô là túm cổ áo cô cảnh cáo cô không được để lộ bí mật của tiểu bá vương kia.
Người đó ngày ngày bò lên đầu tường gần cửa sổ phòng cô.
Người đó, vừa rồi kéo cô vào lòng, cưỡng hôn.
“Lâm Dương!” Lần thứ hai Lâm Dương bị tiếng gọi làm giật mỉnh tỉnh lại. Người gọi cô là Lưu Hiểu.
Lưu Hiểu đi tới trước mặt cô. “Chuyện của mình nhờ cậu sao rồi? Học trưởng Lục có nhận không? Có đọc không?”
Lâm Dương ngây ngốc chỉ có thể gật đầu.
“Vậy anh ấy nói thế nào?” Lưu Hiểu kích động hỏi. Vốn dĩ không thể có hy vọng, ai cũng biết Lục Chiến Qua không gần nữ sắc. Nhưng mà, không thử làm sao biết!
“Anh, anh ấy nói, anh ấy… có bạn gái!” Lâm Dương vừa thở hổn hển vừa nói ra sự thật.
Nghĩ tới câu nói kia của anh, nhìn Lưu Hiểu, cô liền muốn khóc.
Nếu Lưu Hiểu, Nguyên Tiêu biết, bạn gái của học trưởng Lục, nam thần trong lòng các cô, lại chính là cô thì làm sao bây giờ?
Anh là muốn cô đắc tội với con gái toàn trường sao?
“Anh ấy có bạn gái? Ai vậy?” Lưu Hiểu khiếp sợ, trong lòng có dự cảm không tốt.
Một người ưu tú như vậy, sao lại không có bạn gái chứ?
Lâm Dương: Mình.
Con mẹ nó, mình còn ngây ngốc đem thư tình của cậu đưa cho anh ấy.
Có một chút xúc động muốn rút gân cắt da treo trên cổ.
Rốt cuộc cô không dám nói ra, chỉ lắc đầu, “Mình không biết, anh ấy không nói. Anh ấy cũng không cho mình sau này giúp các cậu đưa thư tình cho anh ấy.”
Đưa một lần sẽ bị anh hôn một lần.
Đêm này, toàn bộ tiết tự học Lâm Dương giống như rơi vào mơ màng, không có tâm tình đọc sách, lúc trở lại ký túc xá thì mới phát hiện bà dì tới thăm.
Chắc chắn là bị anh dọa sợ nên bà dì mới tới sớm.
Cũng may, đã chuẩn bị sẵn băng vệ sinh.
“Dương Dương, buổi tối chủ tịch hội học sinh tìm cậu làm gì vậy? Có chuyện gì sao?” Nguyên Tiêu bắt đầu mở đài bát quái.
Nội tâm Lâm Dương run lẩy bẩy, nhớ tới nụ hôn nhiệt tình mà bá đạo của anh.
Trái tim lại trở nên kinh hoàng, hai má đỏ hồng, hô hấp trở nên loạn.
Đây chính là nụ hôn đầu của cô.
Chắc cũng là nụ hôn đầu tiên của anh, đúng không?
A a a!
Cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao anh lại thích cô? Thích cô từ lúc nào?
Một người cao lãnh như anh, không nói nhiều một câu với các nữ sinh, sao lại thích cô?
“Lâm Dương, cậu nghĩ cái gì vậy?” Nguyên Tiêu thấy cô ngây ngốc không nói lời nào thì thúc giục.
“A, không có gì! Chủ tịch hội học sinh tìm mình không có chuyện gì!” Cô vội vàng trả lời cho có lệ.
Vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ cuồng loạn trong lòng, bò lên giường, trốn vào trong chăn.
Di động rung lên, có tin nhắn WeChat, cô vội tắt máy, không xem.
Ngày hôm sau, hai bữa cơm cô đều không tới nhà ăn, trốn ở ký túc xá ăn mì gói.
Thế nên, học trưởng Lục nhìn hai phần ăn ở trước mặt mình, một phần không có ai ăn, thật giống như thất tình.
Nhóc con, lúc trước không thích ở cạnh người khác.
Mấy năm nay đều là anh trấn ở cửa trước. Thấy có ai có ý định tán tỉnh cô lập tức bóp c.h.ế.t trong trứng nước.
Cái người gọi là A Nam kia cũng thật ra không liên quan lắm. Sau này hắn ta tham gia quân ngũ, anh biết được không quản nữa. A Nam tham gia quân ngũ xong thì không có tin tức gì. Anh xác định hai người họ mấy năm nay không có liên hệ.
Như vậy, cô có lý do gì không thích anh chứ?
Mấy năm nay anh chăm sóc cô không đủ sao?
Lục Tiểu Cổn càng nghĩ càng buồn bực.
Tan học xong, anh nhìn thấy cô cùng mấy bạn học nữ đi học ngoại khóa, đến tận chiều tối.
Lâm Dương một mình đi vào trong cửa đại viện thì phát hiện anh đi phía sau, cách đó không xa thì làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cả ngày nay, cô vẫn còn chưa tiêu hóa xong chuyện anh thích cô.
Vẫn không thể tin được.
Nói cho ai biết thì chắc chắn người đó cũng không tin.
Vừa mới vào sân, Tiểu Hắc liền ve vẩy cái đuôi chạy tới bên cạnh cô.
Nó là một con ch.ó già, cũng không quá to, chỉ tuyền một màu đen. Cô nhìn tới bên cạnh chuồng chó thì sững người.
Cái người xấu xa kia nói muốn hạ độc c.h.ế.t Tiểu Hắc, nhưng sau đó lại tặng cho Tiểu Hắc một túi thức ăn chó nhập ngoại.
“Không muốn con ch.ó ngu ngốc đó c.h.ế.t sớm quá, tốt nhất nên cho nó ăn nhiều cơm chó!”
Bá đạo như vậy.
“Dương Dương, sao giờ này mới tan học? Yêu đương rồi sao?” Khương Dao Dao đi từ trong nhà ra, đi tới trước mặt cô thấp giọng hỏi.
Lâm Dương nhìn có chút hoa mắt. Đã lâu rồi không nhìn thấy Khương Dao Dao thì cười nói, “Chị Dao, tôi đi học phụ đạo.”
Xem như chào hỏi, lập tức đi vào nhà.
Loại người này cô nói nhiều thêm một câu cũng là lãng phí nước bọt.
Lâm Dương hôm sau mới hiểu vì sao Khương Dao Dao lại tới đại viện.
Bởi vì, sân bóng rổ của đại viện cuối tuần có buổi thi đấu. Ở đó, Khương Dao Dao sẽ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn.
Khương Dao Dao trang điểm giống như một hoạt náo viên của đội bóng rổ, đi vào trong phòng Lâm Dương khoe khoang.
“Từng đấy năm, con mọt sách vẫn là con mọt sách a. Thành tích của cô như vậy thì có lợi gì chứ? Tương lai, tìm được người thích mình thật khó a!” Khương Dao Dao vô cùng khinh thường con mọt sách như Lâm Dương cô.
Nhưng mà, điều khiến Khương Dao Dao buồn bực chính là, hơn một năm này, Lâm Dương thay đổi không ít. Tóc dài ngang lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù không có trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp, không thể chê bai chút nào.
“Khương Dao Dao, cô nhìn thấy tôi không khiêu khích một chút là ngứa ngáy sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Khương Dao Dao nhìn Lâm Dương vẻ coi thường hiện rõ trên mặt.
“Chị gái nói chuyện với cô là coi như còn để ý đến cô một chút. Được rồi. Chị gái còn phải đi xem Lục Chiến Qua thi đấu. Cái loại người không có bối cảnh, lại còn ngốc nghếch như cô, tám đời cũng không thể tới gần một người như anh ấy được!”
Lâm Dương không thèm để ý.
Một lát sau, trên loa của khu đại viện có thông tin về cuộc thi đấu bóng rổ. Là đội nhà binh đấu với đội của đại viện. Ở đầu đội hình, cô nghe được tên anh.
Trái tim giật nảy lên một cái.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà đứng dậy, trang điểm nhẹ một chút, đi tới siêu thị mua mấy chai nước tăng lực, đi tới sân bóng rổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận