Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 480


“Đồ ngốc, bọn anh là con trai, em là con gái!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
Lục Tiểu Vũ đúng là càng ngày càng đầu gấu!
Đều bị Lục Tiểu Cổn dẫn dắt cả!
“Dám cãi mẹ! Đừng hòng đòi quà!”. Diệp Kiều tức giận nói, đúng lúc đội ngũ thư ký của cô đẩy vali hành lý đến, cô chỉ chỉ.
Để lấy lòng hai tiểu tổ tông mà cô đã đem theo hai vali quà về!
Lúc này Lục Tiểu Cổn rốt cuộc cũng bằng lòng liếc mắt nhìn mẹ lấy một cái, chỉ một ánh mắt thôi là Diệp Kiều có thể hiểu ra trong lòng thằng nhóc này đang suy nghĩ gì, thằng nhóc xấu xa muốn cô chỉ đích danh cậu muốn gì chứ gì!
Cô chảnh chọe không để ý đến cậu!
Hừ, lần này, cô nhất định phải bắt Lục Tiểu Cổn gọi cô là “mẹ” mới được!
Lục Tiểu Vũ cũng rất muốn quà, nhưng không thể vứt hết mặt mũi được: “Chắc chắn không có thứ con thích!”. Nhóc con kiêu ngạo nói.
Mẹ chỉ biết mua búp bê, váy, giày da cho bé thôi, bé không thích những thứ đó!
Diệp Kiều tỏ vẻ “chờ xem”.
Trong bếp đang hầm gà, củ cải viên chiên và ngó sen chiên, Diệp Kiều ở nước ngoài ăn cơm Tây nửa tháng, bây giờ ngửi mùi thơm đó thì thèm đến mức nuốt nước bọt liên tục, thậm chí bà cụ nói gì cũng không nghe thấy.
Bọn họ đang ngồi dưới gốc cây đại thụ vừa hóng mát vừa nói chuyện phiếm.
“Ăn một chút trước đi, dằn bụng!”. Trong lúc Diệp Kiều sắp thèm muốn c.h.ế.t thì giọng nói của Lục Bắc Kiêu vang lên, sau đó đặt trước mặt cô nửa chén thịt gà và một đĩa ngó sen chiên!
Tri kỉ!
Cô nghĩ gì, anh đều rõ như ban ngày!
Gà trong chén đều là các bộ phận cô thích ăn nhất, cánh gà, chân gà, mề gà, còn có gan gà!
“Bà nội, con ăn trước nha!”. Diệp Kiều rất ngượng ngùng nói.
“Ăn đi! Ăn nhiều một chút!”. Bà cụ vội vàng nói.
“Hai đứa nhỏ này, Lục Tiểu Vũ lấy quân hàm của ông cố nó đeo lên, đi xưng là tư lệnh khắp nơi, còn Tiểu Cổn, nó lấy khẩu s.ú.n.g lục cổ của ông cố nó tháo cho tanh bành hết! Càng ngày càng nghịch, càng ngày càng giống cha nó lúc còn bé!”
Lúc này, hai đứa nhỏ không biết lại chạy đi phá ở đâu rồi!
Diệp Kiều vui vẻ, qua nhiên là con của Lục đại ma vương!
Lục Tiểu Cổn giống với tưởng tượng của cô trước đây y như đúc, Lục Tiểu Vũ thì khác một trời một vực với hình tượng cô con gái nhỏ ấm áp mà cô mong đợi!
Càng ngày càng giống tiểu bá vương!
Nhưng mà, EQ của Lục Tiểu Vũ có thể nói là 666, lúc nào nên tỏ ra đáng yêu thì tỏ ra đáng yêu, lúc nào nên bá đạo thì bá đạo!
Dưới bóng cây, ba tù binh nhỏ lại bị bắt, đang tiếp nhận sự “thẩm vấn” của tư lệnh Lục Tiểu Vũ và tham mưu Tiểu Bạch Thái, Lục Tiểu Vũ cầm cành cây nhỏ trong tay, Tiểu Bạch Thái cầm khẩu s.ú.n.g nước, chỉa về phía ba người, ba tù binh không dám nhúc nhích một chút nào.
Ông nhỏ Cổn thì bò lên cây, cầm trong tay khẩu s.ú.n.g lúc kiểu 51, chỉ thử ba lần đã biết lắp ráp, nhưng mà, lúc nào cậu mới có thể nhắm mắt lắp ráp được giống như cha đây?
“Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?!”. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đây cũng là mục đích mà họ bắt ba tù binh này lại.
“Tất cả những đứa trẻ trong đại viện đều nghe theo Hoàng gia, bởi vì không ai có thể đánh lại hắn và anh em của hắn!”. Cô bé sáu tuổi ngoan ngoãn trả lời.
“Hắn và anh em của hắn là mấy người?”
“Năm! Bọn họ rất lợi hại, chúng tôi đều bị bọn họ đánh đến nghe lời!”. Một cô bé năm tuổi khác nói.
Cho nên, muốn chiếm được địa bàn, bọn họ nhất định phải đánh bại năm tên thổ phỉ do Hoàng Tử Cường cầm đầu này!
“Bạch Thái, bây giờ chúng ta đi đánh bọn họ thôi! Lục Tiểu Cổn! Anh có theo bọn em không?!”. Lục Tiểu Vũ hừng hực khí thế, ước gì có thể giành được địa bàn ngay lập tức!
Cách đó không xa, cha của chúng đang hút thuốc, lén lút nhìn cảnh tượng này.
“Đồ ngốc! Bây giờ ba người chúng ta đi là chịu c.h.ế.t đó!”. Lục Tiểu Cổn luôn luôn tích tự như vàng, ngồi trên cành cây, ghét bỏ nói với Lục Tiểu Vũ.
“Anh mới ngốc! Anh không đi thì em với Tiểu Bạch Thái đi! Tiểu Bạch Thái, chúng ta đi! Còn ba người, cũng đi theo chúng tôi đánh bọn họ luôn! Vậy thì chúng ta thành năm người rồi!”
Tư lệnh tí hon Lục Tiểu Vũ thở phì phò nói, dứt lời thì dẫn đầu, Tiểu Bạch Thái lập tức đuổi theo cô bé.
“Lát nữa đừng có gọi anh tới cứu các em đó!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói: “Ngu ngốc!”
Lục đại ma vương trước đây cảm thấy con nít chơi không vui, bây giờ khóe miệng nở nụ cười, như thể thấy được mình và Diệp Thành lúc còn bé vậy.
Trong ba đứa nhỏ này, Lục Tiểu Cổn dũng cảm mưu trí, Lục Tiểu Vũ gan dạ, có phong phạm, còn Tiểu Bạch Thái thì tuyệt đối trung thành!
Anh rất mong chờ ba nhóc thúi này xưng bá đại viện.
Lúc ăn cơm trưa vẫn không thấy Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đâu, người lớn thoải mái lắm, biết chúng đi đánh nhau cũng không đi tìm, trẻ con trong đại viện đều như vậy, con nhà ai bị con nhà ai bắt nạt, các phụ huynh cũng chắc tìm đến để mà nói lý.
Đánh thắng thì kiêu ngạo, đánh không thắng thì là vấn đề về thực lực, không trách người ta được.
“Kiều Kiều à, bạn gái của Diệp Thành sao còn chưa về? Thằng Thành năm nay cũng ba mươi rồi, sao vẫn chưa kết hôn?”. Thừa dịp có lão tham mưu trưởng Diệp ở đây, bà cụ hỏi.
“Bà nội, mấy ngày nữa cô ấy sẽ về! Ông nội, ông cũng đừng có vội, sau này sẽ có niềm vui bất ngờ!”. Diệp Kiều nói với bà cụ, lại nhìn ông nội của mình, an ủi.
“Có thể có niềm vui bất ngờ gì được chứ? Nhưng mà, Hoa Nhụy đ.â.m đầu vào sự nghiệp, lão già này có thể hiểu được! Là thằng nhóc Diệp Thành đó cứ luẩn quẩn trong lòng thôi!”. Lão tham mưu trưởng trầm giọng nói.
Khi Hoa Nhụy ra nước ngoài học chưa đến hai năm thì vào làm việc tại AMZ, một công ty thương mại điện tử lớn nhất phố Wall, sắp trở về làm giám đốc của Greater Trung Quốc.
Trước đây lúc Hoa Nhụy muốn ở lại Mỹ làm việc, Diệp Thành sống c.h.ế.t không đồng ý, còn nói “chia tay”, Hoa Nhụy vẫn ngoan cố không về.
“Anh ấy? Hoa Nhụy về một cái là anh ấy sẽ suy nghĩ thông suốt ngay thôi!”. Diệp Kiều trầm giọng nói.
“Lục Tiểu Cổn, con thích ăn cá nhất, sao không ăn”. Nhìn con trai cưng hình như ăn không ngon miệng lắm, Diệp Kiều ân cần hỏi.
Thằng nhóc thúi đang lo lắng cho em gái của cậu đấy, Lục Bắc Kiêu đang uống rượu với hai cụ già thầm nghĩ, mặc dù thằng nhóc tàn nhẫn nói với em gái là không giúp cô bé!
“Con đi tìm Lục Tiểu Vũ đây!”. Lục Tiểu Cổn rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà đứng lên, lớn tiếng nói.
“Tôi không cần gọi Lục Tiểu Cổn đến cứu tôi đâu!”. Trong bãi than đá, Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái chiến đấu thất bại, lại thành công nhân đào than, bị trói trên cây cột điện, Lục Tiểu Vũ quật cường nói.
Những đứa trẻ khác đã về nhà ăn cơm cả rồi, vua của những đứa trẻ: Hoàng Tử Cường – ra lệnh cho hai anh em ở lại nơi này trông chừng họ, ba tù binh kia đến nơi này là phản bội ngay, ban đầu định 5 đấu 5, vì thế Lục Tiểu Vũ tức muốn chết!
Cô bé và Tiểu Bạch Thái 2 đấu 5, đương nhiên là thất bại!
“Không được nói chuyện!”
“Nói đấy nói đấy! Mấy con chồn các cậu sớm muộn gì cũng bị bản tư lệnh tiêu diệt!”
“Cậu dám nói đại ca chúng tôi là chồn, không muốn sống nữa à!”. Cậu bé nói xong thì muốn đánh Lục Tiểu Vũ, cậu ta vừa định đánh thì trong cống thoát nước bỗng nhiên nhô ra một bóng người nhỏ bé, nhanh chóng chạy về phía bên này, nhảy lên, đ.ấ.m cho thằng bé kia một đ.ấ.m vào mũi!
Cậu bé lảo đảo lui sau mấy bước, sờ thấy m.á.u mũi, lập tức sợ đến mức gào khóc, cậu bé khác nhào về phía Lục Tiểu Cổn mà đán, cậu ta cao hơn Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn cũng không sợ, cũng nhào về phía cậu ta, tiếp cận, khom lưng, dúi đầu vào bụng cậu ta!
Tuy cậu còn nhỏ, không thể lấy một địch năm, nhưng mà lấy một chọi hai vẫn không thành vấn đề! Hai cậu bé một người bị đánh chảy m.á.u mũi sợ quá mà khóc một người bị đụng té trên mặt đất, Lục Tiểu Cổn thuận thế cưỡi lên người cậu ta, đánh đập bằng quả đ.ấ.m nhỏ của mình!
Chỉ chốc lát sau, đổi lại hai cậu bé kia bị cột vào cột điên.
Có thể tưởng tượng đượcvẻ mặt của mấy người Hoàng Tử Cường lúc trở lại, nhìn thấy hai tù binh nhỏ biến mất, anh em của mình thì bị trói lại.
“Đồ ngốc! Đã bảo hai người đi chịu c.h.ế.t rồi mà vẫn còn đi!”. Lục Tiểu Cổn vừa đi vừa trách móc Lục Tiểu Vũ với vẻ mặt ghét bỏ.
“Em cũng có gọi anh tới cứu đâu!”. Lục Tiểu Vũ kiêu ngạo nói.
Lục Tiểu Cổn: !!!
Tuy ngoài mặt cậu tỏ ra rất ghét bỏ Lục Tiểu Vũ, nhưng khi Lục Tiểu Vũ bị bắt nạt, cậu hoàn toàn có ý muốn bảo vệ!
Lục Tiểu Cổn dẫn hai đứa nhỏ xấu xa bị đánh thành công nhân đào than về tới tòa nhà thủ trưởng.
Như phụ huynh nhỏ dẫn hai đứa con nghịch ngợm vậy đó!
Cô bé con vốn dĩ có khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đáng yêu, giờ mặt đen như than, đầu tóc rối bù, chiếc áo thun màu trắng cũng toàn bùn và bụi than, Tiểu Bạch Thái bên cạnh cũng y vậy!
Diệp Kiều thấy vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, quan trọng là Lục Tiểu Vũ bị đánh thành như vậy nhưng không hề chảy một giọt nước mắt nào, điều đó quả thật vượt ra khỏi dự đoán của cô! Con gái lớn một chút là thích khóc lắm, cứ động một tí là khóc.
Lục Tiểu Vũ bẩn thỉu toàn thân nhìn thấy cả bàn đồ ăn ngon thì bước lên trước định ăn, nhưng bị Diệp Kiều ngăn lại!
Cha bé gắp cho bé miếng thịt nạc kho tàu bé thích ăn nhất, đút thẳng vào miệng bé được người cha mình sùng bái nhất đút cho, Lục Tiểu Vũ vui vẻ đến mức bay lên, đắc ý nhìn anh trai.
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng cũng không quan tâm đến bé!
Hiếm khi Lục Bắc Kiêu cũng về, buổi chiều, Diệp Kiều và anh dẫn hai đứa bé đến nhà bà ngoại.
Sức khỏe của bà ngoại càng ngày càng kém, bệnh tim của bà sau khi mổ cách đây mấy năm cũng không thuyên giảm, thêm vào đó, trong những năm đầu Cách mạng Văn hóa, thể xác và tinh thần của bà bị tổn thương nặng nề, nên thể chất rất kém.
“Kiều Kiều, A Kiêu, cơ thể của bà ngoại, bà rõ nhất, các con đừng tìm bác sĩ chữa trị cho bà nữa, đừng nhắc đến phẫu thuật nữa, bà ngoại muốn an nhàn rời đi, không muốn toàn thân cắm đủ các loại ống!”. Bà cụ ngồi dựa vào đầu giường, cho dù đang bệnh nhưng bà vẫn vô cùng chú ý về cách ăn mặc, còn mặc một chiếc áo cổ trụ, mái tóc ngăn hoa râm gọn gàng.
Diệp Kiều vừa nói muốn đưa bà sang Mỹ chữa bệnh, bà mới nói câu như trên.
Tay cô siết chặt lấy bàn tay gầy như que củi của bà ngoại, cô không có tình cảm quá sâu đậm đối với bà, nhưng trong lòng tràn ngập ân tình.
Nhớ lại năm đó khi cô và bà Đỗ cùng đường, bà ngoại xuất hiện giúp đỡ, cô gật đầu: “Bà ngoài, bà còn có tâm nguyện gì chưa thành, cứ nói với con, con sẽ thực hiện giúp bà!”
“Vẫn là Kiều Kiều thật lòng đối với bà, còn có mấy người, bà còn chưa có c.h.ế.t đâu, thế mà họ đã nhìn chăm chăm vào chút cổ phần trong tay bà rồi!”. Bà ngoại cười khổ nói.
Diệp Kiều là người thông minh, lại là người chinh chiến trên thương trường, cuộc chiến nội bộ trong xí nghiệp gia đình, cô nhìn mãi cũng quen mắt, ý của bà ngoại là, nội bộ nhà họ Kiều có đấu đá nhau!
“Kiều Kiều, sau này nếu có thể giúp cậu con và Kiều Sênh thì cố gắng giúp, bà ngoài không hy vọng công ty rơi vào tay người ngoài đâu…”
“Bà ngoại, bà yên tâm, con nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra đâu!”. Cô tự tin nói, tay vỗ nhè nhẹ lên mù bàn tay bà tỏ vẻ trấn an.
Bà cụ dời mắt về phía Lục Bắc Kiêu – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe: “Con và A Kiêu, vẫn xứng đôi như vậy, lại có hai đứa nhỏ đáng yêu như thế, bà già này cứ nghĩ đến cả nhà các con là lại thấy hài lòng!”
Bà ngoại có lời muốn nói riêng với Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu lập tức đi ra ngoài.
Bà cụ Kiều nói với Diệp Kiều về tình hình nắm giữ cổ phần của các thành viên trong nhà họ Kiều.
Cá nhân bà chiếm 15%, nhưng mà, số cổ phần công ty này sẽ được chia cho con trai, con dâu và cháu trai rồi.
“Kiều Kiều, mấy năm nay, để có quyền kiểm soát công ty tuyệt đối, bà đã ủy thác 10% cổ phần cho công ty ủy thác quản lý, để ngăn chặn những người có động cơ thầm kín liên thủ cướp công ty của chúng ta! 10% cổ phần này, bà chuyển sang tên con, tùy con xử lý!”. Bên trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu.
Bà cất giấu 10% cổ phần này để đề phòng khi có người ngoài muốn khống chế Hoa Nguyên, lấy 10% này cọng với cổ phần cá nhân bà nắm giữ cũng đủ để nắm quyền kiểm soát rồi!
Diệp Kiều không khỏi khâm phục sự khôn khéo của bà ngoại.
“Bà ngoại, số cổ phần này con không thể nhận được! Bà đã đủ ưu ái con rồi! Con vẫn nhớ ân tình bà giúp con khi gặp nạn, cũng từng nghĩ tương lai sẽ phụng dưỡng cha mẹ Kiều!”. Trung tâm đầu tư Hoa Nguyên ở phố Wall, sau năm 2007, cuộc khủng hoảng tài chính bùng nổ ở Hoa Kỳ, ngay cả Lehman Brothers cũng phá sản, nhà họ Kiều chắc chắn bị ảnh hưởng, phải bứt ra sớm mới đúng!
Bà cụ lắc đầu: “Trước đây sở dĩ không đưa cổ phần chco con, là sợ con bị những người khác đố kị. Bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi, không sợ bọn họ ghen tị nữa! Kiều Kiều, con cứ nhận lấy, xem như nhận giúp mẹ con!”
Diệp Kiều hiểu, trong lòng bà vẫn luôn tiếc nuối và hổ thẹn đối với sự ra đi sớm của mẹ cô, cho cô cổ phần công ty, trong lòng bà sẽ cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, cô không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Hiếm khi cả nhà bốn người gặp nhau ở tứ hợp viện, bọn họ vừa ăn cơm tối ở bên ngoài về, Lục Bắc Kiêu xách hai vali hành lí, Diệp Kiều xách một cái bước vào.
“Nặng quá! Đống quà này nặng quá đi mất!”. Diệp Kiều cố ý lớn tiếng nói, khóe mắt liếc nhìn hai đứa nhỏ xấu xa kiêu ngạo, nhỉ thấy Lục Tiểu Vũ đang liếc vali hành lý, chờ mẹ mở ra, còn Lục Tiểu Cổn thì mãi mãi một bộ dạng lạnh lùng không kinh ngạc không thích thú.
“Mua cái gì vậy?”. Lục tiên sinh phối hợp hỏi.
“Người mẹ này rất công bằng nhé, anh một vali, em một vali!”. Diệp Kiều vừa nói vừa mở vali đựng quà của Lục Tiểu Cổn ra.
Lục Bắc Kiêu ngồi xổm xuống, lấy ra một cái hộp lớn, nhìn hình vẽ khẩu s.ú.n.g bên trên, nói: “Súng b.ắ.n tỉa Barrett M82A1! Nằm trong mười khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa hàng đầu thế giới!”
Lục Tiểu Cổn vốn dĩ rất im lặng, lúc này hai mắt tỏa sáng nhìn mô hình s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cha cầm trong tay, đó là thứ mà cậu dặn Diệp Kiều nhất định phải mua cho cậu!
“Đúng vậy! Rất khó tìm mô hình 1:1 đó, em phải đi tận mấy con phố!”. Diệp Kiều cất giọng nói, nhìn về phía Lục Tiểu Cổn: “Cổn cưng, con còn muốn không?”
Lục Tiểu Cổn gật đầu, chạy tới: “Cảm ơn Diệp Kiều!”
Vẫn gọi là Diệp Kiều!
“Cục cưng, gọi mẹ mới cho con!”. Diệp Kiều nhìn con trai cưng lạnh lùng Lục Tiểu Cổn của cô, Lục Tiểu Cổn thực thụ, khổ sở nói.
Bên tai dường như còn có thể nghe những gì Lục Tiểu Cổn nói ngày đó, cậu nói: “Mẹ, Te Amo!”. Còn không ngừng gọi cô vài tiếng “mẹ”!
Tiểu Cổn thúi, chảnh chọe! Lúc sắp đi mới bằng lòng gọi cô là “mẹ”!
Lục Tiểu Cổn cũng không biết vì sao mình không thích gọi cô là mẹ, thích gọi cô là “Diệp Kiều”, “mẹ” là một cảm giác ỷ lại, nhưng cậu không ỷ lại cô, ngược lại còn muốn bảo vệ cô, ở trong lòng cậu, Diệp Kiều và Lục Tiểu Vũ như nhau! Giống em gái! Còn yếu đuối, đần độn như em gái!
“Diệp Kiều bằng lòng mua giúp con, bây giờ mới ra điều kiện!”. Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói, sau đó quay đầu bước đi, dù sao cậu cũng có thừa cách để lấy mô hình vào tay!
“Cái thằng nhóc xấu xa này, tính tình càng lúc càng tệ!”. Diệp Kiều tức giận nói, muốn kéo nó qua đánh m.ô.n.g nó quá!
Lục Bắc Kiêu nhìn hình bóng nhỏ bé, trong ngoài bất nhất của con trai, anh nhếch môi, thằng bé này, hiểu chuyện hơn đám trẻ cùng lứa nhiều!
“Tiểu Vũ, con cũng không cần quà, mẹ nhớ rồi. Hơn nữa biểu hiện của con quá kém, mẹ không muốn thưởng giày lính cho con nữa, sáng mai đưa cho Tiểu Bạch Thái mang!”. Lúc nói chuyện, Diệp Kiều cố ý cầm đôi giày lính cực ngầu ra khỏi vali rồi nhét lại.
Thế mà lại không phải là giày da, mà là giày lính!
Cô bé nằm mơ cũng muốn mang giày lính!
Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ chảy nước miếng mà nhìn đôi giày lính kia.
Lục Tiểu Cổn học thuộc lòng “Ba mươi sáu kế”, ông cố thưởng cho cậu một đôi giày lính, bé không học thuộc nên không có, vì thế bé luôn ước ao!
“Mẹ! Đừng mà!”. Thấy cha cũng đi vào phòng ngủ, Lục Tiểu Vũ vội vàng xông tới trước, ôm lấy chân mẹ, lớn tiếng kêu.
“Mẹ, cho con giày lính đi…”. Lục Tiểu Vũ làm nũng, cơ thể be bé còn lắc lư.
!!!
Con nhóc gió chiều nào theo chiều ấy này! Đúng là một tiểu yêu tinh!
Diệp Kiều ước gì có thể ôm lấy cô bé ngay lập tức rồi mãnh liệt hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé.
“Tiểu Vũ, không phải con không bằng lòng gọi “mẹ” sao? Sao lại đổi ý rồi? Có phải lấy được giày lính xong là không thèm mẹ luôn không?”. Diệp Kiều chua xót nói.
“Mẹ, con học theo Lục Tiểu Cổn! Còn nữa, con sợ cha ghen! Mẹ mãi mãi là…người mẹ con yêu nhất, vô cùng vô cùng yêu!”. Lục Tiểu Vũ ôm chân mẹ, tỏ ra đáng yêu nịnh bợ.
Con bé mới có chút xíu đã biết lừa đảo rồi!
Thế giới này thật là đáng sợ!
Diệp Kiều ôm lấy cục cưng tinh quái, ngồi trên ghế salon, vừa hôn lên má bé vừa dụi vào n.g.ự.c bé, nựng một trận xong mới buông cô bé ra.
Chỉ chốc lát sau, Lục Tiểu Vũ mang giày tính màu đen ngầu lòi vào phòng, khoe khoang với Lục Tiểu Cổn một phen!
Diệp Kiều vừa mới vào phòng đã bị người đàn ông – vừa tắm xong, sợi tóc vẫn còn nhỏ nước – đè lên phía sau ván cửa!
“Lục phu nhân xách về hai vali quà lớn cho con trai và con gái, thế có đem cái gì về cho Lục tiên sinh không?”. Người đàn ông chỉ mặc mỗi quần lót, một tay cầm khăn mặt lau tóc, chắn trước mặt cô, sâu xa nói.
“Lục diêm vương, anh tranh giành tình cảm với hai đứa nhỏ ba tuổi, đội viên của anh có biết không?”. Diệp Kiều xoa lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của a nh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về cơ bắp, ngửa mặt lên, nhìn anh, buồn cười nói.
Anh không những không giận mà còn cười: “Cũng may hai đứa nhỏ không cạnh tranh với anh! Mà là tranh giành sự cưng chiều với em! Không giống như kỳ vọng thái quá của người nào đó trước đây nhỉ!”
Trước đây lúc chưa có thai cô đã tuyên bố, sau này anh mà tranh giành tình cảm với con trai thì cô sẽ giận anh, kết quả thì sao? Lục phu nhân nhà anh bị vả vào mặt kêu bốp bốp luôn!
Anh không nhắc đến thì còn may, nhắn đến là làm cô phiền muộn!
“Anh cũng bắt nạt em! Cuộc đời này không thể nào sống tiếp được nữa rồi!”. Diệp Kiều xoay người muốn đi thì lập tức bị anh ôm ngang, xoay người ném lên giường, cơ thể cường tráng gợi cảm lập tức đè lên người cô.
Người đàn ông to lớn cậy mạnh xé quần áo cô, Diệp Kiều liên tục kêu: “Không muốn”.
Chỉ chốc lát sau, trên người cô bị lột hết chỉ còn cái áo lót màu đen, da thịt trắng ngần đầy những vết xanh tím!
“Sau này em bị cấm túc!! Không được phép ra nước ngoài nữa! Đừng tưởng rằng ngụy trang thân phận, có lính đánh thuê bảo vệ là có thể tránh được K2!”. Ánh mắt anh sầm xuống, nhìn cô, trầm giọng nói.
“Anh Kiêu, sao anh biết được những chuyện này?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.
Lẽ nào anh cũng biết Đường Thiếu Đình gia nhập vào tổ chức K2?
“Em có chuyện gì mà anh không biết?”. Anh hỏi ngược lại rồi đứng dậy đi lấy rượu xoa bóp.
Nói bóng nói gió rằng, tất cả mọi chuyện của cô anh đều biết?
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều giật thót tim.
Lẽ nào anh cũng biết cô sống lại? Biết cô là Queen, người gửi tình báo cho anh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận