Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em
Chương 437
Nghe thấy Hoa Nhụy có chuyện muốn tìm mình, Diệp Thành cầm mũ quân đội trên bàn đứng dậy, vừa đội vừa sải bước về phía Hoa Nhụy trên mặt vẫn tươi cười: "Tiểu Hoa Nhụy, khách sao với anh trai vậy làm gì?!"
Nhìn Hoa Nhụy mặc chiếc váy lụa trắng tinh khôi trông thật ngọt ngào và đáng yêu, Diệp Thành bật cười nói.
Mấy người Huyết Lang chỉ biết trơ mắt nhìn Diệp đại thiếu lắc m.ô.n.g đi theo Hoa Nhụy!
Hoa Nhụy dẫn Diệp Thành vào một phòng nghỉ không có ai.
"Tiểu Hoa Nhụy, tìm anh có chuyện gì nào? Thần thần bí bí! Có chuyện gì cứ nói thẳng! Chuyện của em, anh Thành Tử không thể chối từ!" Diệp Thành cười nói với khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Ánh mắt Hoa Nhụy nhìn thẳng vào Diệp Thành, người đàn ông thoạt nhìn rất rực rỡ, ân cần: "Anh Thành Tử, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Diệp Thành sững sờ khi được hỏi.
"Anh tốt với em sao? Em gái ngốc, nói vậy anh trai xấu hổ lắm!" Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều hơn, anh nghỉ phép thường chạy đến đại học Thành.
"Diệp Thành, em thích anh!" Đôi mắt to xinh đẹp của Hoa Nhụy nhìn thẳng vào Diệp Thành, cô ấy nói những lời trong lòng mình một cách nghiêm túc và thành kính.
Diệp Thành bối rối.
Đm, anh uống say rồi à? Nhưng trong tiềm thức anh tự hiểu rằng mình không say, Hoa Nhụy đang tỏ tình với anh!
"Hoa Nhụy, em... Bắt, bắt đầu từ khi nào!" Diệp Thành thực sự bất ngờ, sửng sốt, đột nhiên được cô em gái mình vừa nhận tỏ tình, anh hơi bối rối.
"Khi em ở quê, anh mặc quân phục đến trước mặt em, còn hỏi han quan tâm em có bị thương không, thì em..." Cảm giác, tình cảm là những thứ không nói rõ được cũng không diễn tả được, giống như bị mũi tên của thần Cupid b.ắ.n trúng, người đó đã đóng chặt trong trái tim bạn!
Hốc mắt Hoa Nhụy ửng hồng.
Cô biết Diệp Thành đối xử với cô như tình cảm giữa anh trai và em gái, nhưng liệu có thể thay đổi chứ?
"Diệp Thành, em biết xuất thân, gia thế gì đó của em đều không xứng với anh... Em chỉ muốn hỏi anh, em thích anh, nếu em nỗ lực vài năm trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn thì chúng ta có thể có khả năng không? Anh có thể đợi em được không?" Cô sợ, trước khi cô trở thành một người xứng đôi vừa lứa với anh, anh đã kết hôn.
Cho nên, không nhịn được mà tỏ tình.
Dù xuất thân trong một gia đình nghèo khó nhưng cô luôn tin rằng số phận có thể thay đổi nhờ sự nỗ lực của bản thân, chẳng phải đại học J cô cũng thi đậu sao?!
Tình yêu sao lại không thể đạt được qua việc cố gắng chứ?
Hoa Nhụy quay lưng lại lau nước mắt, cô không muốn khóc cũng không muốn Diệp Thành cảm thấy cô thật hèn mọn.
Đầu óc Diệp Thành trở nên trống rỗng, nhìn Hoa Nhụy một cách phức tạp, không biết nên đáp lại cô như thế nào.
"Anh có thể sẽ thích em, chờ em vài năm được không?" Hoa Nhụy hỏi lại lần nữa, cũng biết rằng câu hỏi ngu ngốc của mình khá đột ngột.
"Hoa Nhụy, anh thật sự coi em như một đứa em gái. Yêu thương, anh nghĩ không dễ dàng chút nào cho em, anh..." Diệp Thành nói xong lại thấy những lời này của mình khá là tổn thương đối với một cô gái thích anh ấy.
Nghe anh nói vậy, Hoa Nhụy đã biết đáp án. Cô cho rằng Diệp Thành đối với cô có chút khác biệt, đó là mơ tưởng của cô! Tuy nhiên, cô không hối hận khi nói ra!
Hào phóng cười với anh: "Vậy anh Thành Tử, sau này anh đừng đối xử tốt với em, cũng đừng nói những lời kiểu như em là em gái anh. Xin lỗi, làm phiền anh rồi! Anh cũng đừng vì những lời em nói mà cảm thấy bối rối!"
Hoa Nhụy nói xong vội vàng đi ra cửa.
Khi cô đi ngang qua anh, hơi thở thuộc về anh làm tim cô đau nhói.
Hoa Nhụy vừa đi ra không lâu thì mấy người đứng ở cửa nghe trộm liền đi vào phòng nghỉ.
"Vãi shit! Diệp đại thiếu, cmn cậu cũng nhẫn tâm quá đi à?! Cô gái tốt biết bao!" Phương Trác làm ra vẻ muốn đánh Diệp Thành.
Diệp Thành lấy ra một điếu thuốc, khi châm thuốc bật lửa mấy lần cũng không cháy, hai tay không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng hoảng sợ, sợ đến khó chịu, cứ như có thứ gì đó quan trọng sắp sửa trôi qua khỏi cuộc đời anh vậy...
Lần đầu tiên gặp Hoa Nhụy là khi còn ở tỉnh Y, tại thị trấn mà tên trùm buôn ma túy Hà Sơn đang chiếm giữ, đội Huyết Lang bọn họ nhận được một nhiệm vụ phải hợp tác với nhiệm vụ nằm vùng của Lục Bắc Kiêu. Nơi núi sâu rừng già, khắp nơi đều là người của Hà Sơn, trực thăng không đến đó được, chỉ có thể đi bộ trèo đèo lội suối.
Khi đó chính Hoa Nhụy đã dẫn đường!
Trên đường đi, họ không ngừng trò chuyện, Hoa Nhụy còn không cẩn thận bị té một lần.
"Cmn tôi..." Diệp Thành không biết nên nói gì, muốn nói lại thôi.
"Con gái người ta tỏ tình với cậu đó Diệp đại thiếu! Cho dù từ chối thì ít nhất cũng phải an ủi người ta đôi câu chứ! Nhìn thấy thật là xót xa!" Giang Hải cũng thấy bất bình thay.
Chú rể Lục Bắc Kiêu vẫn không lên tiếng, với tâm lý xem kịch vui nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Diệp Thành.
Cuối cùng Diệp Thành vẫn không châm điếu thuốc kia, dáng người cao to nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ vọt thẳng đến phòng cô dâu, anh vội vàng đẩy cửa: "Hoa Nhụy!"
Diệp Kiều mặc sườn xám đỏ đi tới: "Làm gì vậy! Mấy cổ vừa đi, về trường học rồi!"
Chỉ là, sao cô cứ cảm thấy tâm trạng Hoa Nhụy có vẻ không được tốt, may mà có vài người nữa đi cùng.
Diệp Thành chạy đi mà không nói một lời.
Ngay lúc Hoa Nhụy chuẩn bị lên chiếc limousine, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay cô, trong khóe mắt hiện lên một bóng người màu xanh lục, một mùi hương nam tính khó quên trong hơi thở...
"Hoa Nhụy, anh có chuyện muốn nói với em!” Diệp thành nghiêm túc nói.
Những người khác lên xe, nhìn thấy Hoa Nhụy bị sĩ quan Diệp kéo đi đến con hẻm bên cạnh khách sạn!
Diệp Thành nhìn Hoa Nhụy, tâm tình bối rối cũng cảm thấy tốt hơn, Hoa Nhụy cũng nhìn anh trong lòng vẫn còn đau: "Diệp Thành, anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Xưng hô cũng thay đổi luôn rồi ha..." Cảm giác xa lạ, không thân thiết bằng anh Thành Tử! Trong lòng Diệp đại thiếu cảm thấy chua xót.
Hoa Nhụy lơ anh.
"Em thích anh đến mức nào?" Diệp Thành hỏi một cách nghiêm túc.
Hoa Nhụy khó hiểu cau mày: "Còn hỏi chuyện này để làm gì?"
"Nói thật!" Anh trầm giọng nói.
"Thích đến mức, nghĩ đến chuyện gả cho anh! Nghĩ đến chuyện anh là quân nhân tại ngũ, nếu như em gả cho anh có thể cuộc kiểm tra chính trị sẽ không được thông qua... Cho nên, trước hết em phải cố gắng vài năm! Còn định xin Kiều gia giúp em, em muốn có sự nghiệp càng sớm càng tốt" Hoa Nhụy nói chưa xong đã bị Diệp Thành ấn vào lòng.
Là bốc đồng hay là cảm động? Diệp Thành cũng không rõ, anh chỉ muốn ôm người con gái khiến anh cảm thấy đau lòng này!
"Hoa Nhụy, chúng ta thử xem! Em đừng buồn nữa, lúc nãy đột nhiên em tỏ tình nên anh trai bị cuống chút thôi!" Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô như thế này, cảm giác hoang mang không còn nữa!
Lần này, đến lượt Hoa Nhụy rối bời!
Cái này có phải ngồi tàu lượn không? Vừa rồi còn cảm thấy vô vọng, nhưng lúc này lại cảm thấy mọi thứ đều tràn đầy hy vọng!
Không nhịn được vòng tay qua ôm lấy eo anh: "Anh Thành Tử... Cảm ơn anh đã cho em cơ hội cố gắng... Em cũng sẽ khiến anh yêu em!"
Diệp Thành mỉm cười, anh không ngờ cô gái có vẻ ngoài mềm yếu lại dũng cảm và tự tin đến vậy!
Anh thích!
Khi đẩy ra, đã thấy nước mắt trên gương mặt cô khiến người ta đau lòng.
"Đừng buồn nữa nào, từ nay về sau Tiểu Hoa Nhụy chính là bạn gái của Diệp Thành anh rồi! Ha ha..." Thực sự có một cảm giác hưng phấn mà Diệp đại thiếu cũng cảm thấy không giải thích nổi!
"Sau này cũng không có anh đi xem mắt!" Trong giọng của Hoa Nhụy lộ ra một sự bá đạo và ghen tuông.
Diệp Thành bây giờ càng vui hơn, tên khốn A Kiêu đó nói đúng, mất cái này được cái khác!
Buổi tối là gia yến nhà họ Lục hay còn gọi là bữa cơm đoàn viên, lần đầu tiên người đại gia đình nhà họ Lục dùng bữa với cô con dâu vừa vào cửa. Sau khi ăn xong chú rể đã không đợi nổi, kéo cô dâu về Tứ Hợp Viện, tổ ấm nhỏ của họ.
"Được rồi, các vị trưởng bối, hai đứa mai phải thức sớm, cô dâu của chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật nên không thể đến kính trà các vị được! Xin lỗi!" Vào ngày thứ hai tân hôn ở thành phố J theo phong tục, cô dâu sẽ kính trà cho cha mẹ chồng và các vị trưởng bối, sáng mai bé cưng ngốc làm sao dậy nổi?!
Diệp Kiều xấu hổ không nói gì dù sao anh cũng đang chống đỡ giúp cô!
"Vợ chồng son hai đứa đi chơi đi! Mấy quy tắc cũ đó không quan trọng nữa!" Bà nội sáng suốt cất giọng nói.
"Anh cả! Chúng tôi còn muốn náo động phòng cưới đây này!" Lục Bắc Trì cao giọng.
Lục Bắc Kiêu hung hăng trừng mắt nhìn cậu, thậm chí còn không muốn trả lời cậu nóng lòng muốn bế vợ lên xe!
Lúc đó, Diệp Kiều vừa tẩy trang xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng b.ắ.n pháo hoa: "Anh Kiêu, có tiết mục b.ắ.n pháo hoa hả?"
Lục Bắc Kiêu đang đang nhặt đậu phộng và long nhãn trên giường, quá cản trở!
"Không có!" Bắn pháo hoa gì chứ, tân hôn một khắc nghìn vàng đấy!
Diệp Kiều chạy ra ngoài, trông có vẻ đã bị pháo hoa rực rỡ lộng lẫy trên bầu trời mê hoặc: "Anh Kiêu! Anh mau ra xem nè!"
Lục Bắc Kiêu mặc áo sơ mi quân đội và cà vạt đen bước ra, đứng sau lưng cô, ôm lấy cô từ phía sau, áp cằm lên đầu cô.
Pháo hoa lộng lẫy rực sáng cả bầu trời, soi sáng khuôn mặt của họ.
"Là ai làm chuyện này!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, không cần nói cùng cô ngắm pháo hoa cũng rất lãng mạn.
Pháo hoa được b.ắ.n khoảng mười phút, đến cuối khi bọn họ nghĩ rằng không còn nữa thì một chùm pháo hoa vàng nở rộ trên bầu trời đêm lại là hình hai trái tim kết nối với nhau, ở trên bầu trời rất lâu rất lâu không biến mất...
Giọng nói của Lục Tiểu Cổn như vang lên trong lòng Diệp Kiều: Ba, mẹ tân hôn vui vẻ!
Lục Tiểu Cổn...
Nhất định là cậu bé!
Ngay lúc này một vệt sao băng xẹt qua bầu trời...
Diệp Kiều ngay lập tức cúi đầu làm dáng vẻ cầu nguyện, ước một điều ước.
"Bé cưng ngốc, chuyện này cũng tin!" Lục Bắc Kiêu yêu chiều nói.
Đó là con trai anh!
Diệp Kiều nói thầm trong lòng, những chùm pháo hoa này cũng là kiệt tác của Lục Tiểu Cổn, nó tự làm để chúc mừng ba mẹ nhỉ?
Hình ảnh giữa bầu trời dần biến mất, sao băng cũng biến mất, Diệp Kiều quay người lại mặt áp vào lồng n.g.ự.c nóng rực của anh, Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Thật kỳ lạ, ba năm trước, cái đêm lần đầu tiên anh hôn em, anh rất mong được kết hôn với em!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói: "Rất mong được kéo em vào động phòng!" Môi di chuyển xuống đến bên tai cô, giọng nói ồm ồm, ám muội.
"Lưu manh!" Cô quở mắng, chỉ có cô hiểu, không có gì lạ, anh cũng không phải lưu manh, chẳng qua là do duyên số đã định sẵn.
Lục Bắc Kiêu dùng một tay bế cô lên, lưu manh nói: "Bây giờ, lưu manh rốt cuộc có thể hung hăng làm hư cô dâu nhỏ!"
Cô bị anh ném trên giường cưới trong bộ sườn xám đỏ, người đàn ông đứng ở mép giường làm hành động thô bạo xé cà vạt, đôi mắt rực lửa khóa chặt cô lại, vừa lúc nóng lòng muốn xông lên phía trước thì lại nhớ tới gì đó lập tức đi tới tủ đầu giường, lấy bao ra để lúc nữa không phải phanh gấp để dùng.
"Anh Kiêu... Không cần mang bao đâu!" Còn dùng bao thì Lục Tiểu Cổn sao về được...
"Kỳ an toàn?"
"Không phải, muốn sinh cục cưng, muốn con trai!" Con của chúng ta, Lục Tiểu Cổn, cô cầm bao ném hết vào thùng rác!
Muốn sinh một em bé?
Đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng tân hôn đỏ tươi, Lục Bắc Kiêu ngây người mà nhìn cô vợ nhỏ của anh đem những thứ mới vừa mua không lâu vứt: hết: vào thùng rác, cô còn mở ngăn kéo ra, vứt hết đống đồ tích trữ ở trong đi!
Anh quay sang nắm lấy bàn tay cô, để cô ngả vào lòng mình.
“Bảo bối, lúc trước em còn sợ mang thai mà, sao bây giờ lại nôn nóng muốn sinh một đứa chứ? Bảo bối của anh vẫn còn là sinh viên năm ba đó, em tính bỏ học sao? Đồ ngốc này! Anh còn muốn tận hưởng cuộc sống hai người với em nữa đó! Còn về chuyện sinh con, em sinh thêm một đứa nhỏ, là để nó tranh sủng với anh sao?!” Lục Bắc Kiêu không thể tưởng tượng ra được hình dáng của đứa con trong tương lai của bọn họ, chỉ cần nghĩ tới việc sau này bà xã sẽ chia bớt một chút tình cảm cho tên nhóc con kia, vậy thì anh đã cảm thấy vô cùng hụt hẫng rồi!
Con trai còn chưa ra đời, vậy mà sĩ quan Lục lại đang tranh giành tình thương với thằng bé rồi!
Sao Diệp Kiều lại không nghe ra sự ghen tuông của anh được, chuyện này làm Lục Tiểu Cổn vô cùng đau lòng, Tiểu Cổn Cổn đáng thương, còn chưa sinh ra mà đã bị hũ giấm bự bá đạo ghét bỏ!”
“Lúc trước là tại vì có làm đám cưới đâu! Bây giờ em mang thai cũng có thể đi học mà! Anh nói cứ như là, chúng ta có con rồi thì không thể sống cuộc sống hai người vậy………Số ngày dành ra được cả một năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay! Em muốn có con trai ở với em!” Suốt ba năm nay, cũng may là có Lục Tiểu Cổn ở bên cạnh với cô……..
Diệp Kiều quỳ gối trên đùi anh, cô đưa đôi tay nâng gương mặt tuấn tú của anh lên, trông dáng vẻ như vừa làm nũng lại vừa giận dỗi.
Lục Bắc Kiêu đưa đôi tay lên ôm lấy vòng eo thon thả của cô, chất liệu mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt.
“Muốn có con trai ở bên em……..Bảo bối, em nói như vậy anh càng không muốn có con trai!” Giọng điệu của sĩ quan Lục chua lè, trong lòng vô cùng khó chịu, lại còn có cảm giác như bị thất sủng rồi!
“Anh không thể không muốn!” Diệp Kiều bá đạo mà nói, cô sợ Lục Tiểu Cổn nghe thấy, thằng bé sẽ đau lòng.
Làm gì có người cha nào đáng ghét như anh vậy!
“Đợi hai năm nữa rồi sinh!” Sĩ quan Lục cũng vô cùng kiên trì mà nói, anh không thèm sinh con rồi để nó tranh giành tình thương với anh đâu, hơn nữa, cô cũng chỉ mới có 21 tuổi!
“Lục Bắc Kiêu! Anh đang nghiêm túc sao?!” Diệp Kiều trèo xuống khỏi người anh, cô đứng bên mép giường, trông vô cùng tức giận, đứng lên đối chất với anh.
“Phải!” Khí thế không thể thua được, giao quan Lục chắc chắn nói.
Trước mắt anh là hình ảnh cô dâu mới trong bộ sườn xám đỏ rực, cùng với mái tóc uốn xoăn có hơi tán loạn, ngón tay sơn màu đỏ chói, nhẹ nhàng dừng lại trên cổ áo đứng, ngón tay khẽ miết theo nút thắt hình con bướm, linh hoạt mà tháo ra, một ngón tay ngọc ngà khác trượt dần xuống theo vòng eo gợi cảm……….
Sắc đẹp quyến rũ!
Da thịt trắng trẻo nõn nà dần lộ ra bên ngoài từng chút một, người đàn ông ngồi bên mép giường mặc chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lá cây, cổ áo rộng mở, chiếc cà vạt đen cũng treo vắt vẻo trên cổ, nhìn thấy cô dâu mới ở trước mặt anh dần dần cởi bỏ quần áo cùng thắt lưng, yết hầu gợi cảm kia của anh cũng không nhịn được mà động đậy.
Sườn xám may theo hướng xéo, sau khi cô tháo gỡ nút thắt để lộ ra bên n.g.ự.c trái cùng nốt ruồi nhỏ màu đỏ hình chu sa, nốt ruồi nổi bật lên trên làn da trắng tuyết, đánh mạnh vào thị giác của người xem, hai bàn tay anh nắm chặt lại, lập tức muốn xông lên, nhưng mà, dáng người đỏ rực như lửa kia đã nhào vào lòng anh trước!
Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường cưới, vậy mà chú rể lại bị cô dâu mạnh mẽ đè dưới thân!
“Nhất định phải sinh con trai!” Cô vô cùng khí phách mà nói, đôi tay bắt đầu chuyển động, hướng về phía thắt lưng của anh.
!!!
Tuy rằng là bị vợ nhỏ đè ngã, là một chuyện vô cùng sung sướng, nhưng mà, sao anh lại có cảm giác bản thân mình như công cụ sinh con thế?!
“Thích thì làm, nhưng trước hết không cần phải sinh con!” Anh vẫn kiên trì mà nói, “Ưm!”
Anh mới vừa cất lời, cô dâu mới liền mạnh mẽ mà chặn môi anh lại!
………………
“Bảo bối, em là đang cậy mạnh h.i.ế.p yếu a………” Chỉ trong chốc lát, giáo quan Lục đã biến thành tù binh của bà Lục!
Lần này, cô lại không uống bất kỳ thuốc gì, nhưng cũng không thua kém gì sự chủ động so với lần bị bỏ thuốc đó!
Bàn tay thô ráp của anh nâng gương mặt nhỏ đã ửng hồ của cô lên, rõ ràng là vẫn chưa chuẩn bị xong xuôi, vậy mà đã gấp gáp không chờ được muốn thượng anh!
Diệp Kiều thở hổn hển, cô nhíu mày, cảm giác đau đớn kia vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, cả người đã bắt đầu nóng lên, càng lúc càng nóng, ẩn lên một lớp mồ hôi mỏng, cô nhìn từ trên cao xuống, giống như nữ hoàng cúi xuống nhìn tù binh của mình, “Anh Lục không tình nguyện sao?”
Còn muốn ỷ mạnh h.i.ế.p yếu sao!
Đoán chừng lúc này trong lòng anh đã c.h.ế.t ngất với vẻ đẹp này rồi!
Đúng là được của hời mà còn tỏ vẻ!
“Tình nguyện chứ! Kiều bá vương mau tới chơi c.h.ế.t tên tù binh là anh đi!” Anh thở hổn hển, giọng nói gợi cảm.
Diệp Kiều: “.....”
Hai ba tiếng đồng hồ sau…….
Trong lòng Diệp Kiều như muốn nổ tung, cô sắp mệt c.h.ế.t rồi, vậy mà anh vẫn chưa chịu ra!!!
Cô không nhịn được mà mà yêu kiều vặn vẹo m.ô.n.g eo của mình, nói đủ thứ lời dễ nghe mà cầu xin anh, kết quả, anh thì hay rồi, rút trở ra, thiên binh vạn mã đều phóng ra trước cửa thành trống, quay đầu bỏ chạy!
Thật muốn gục ngã!
“Lục Bắc Kiêu! em hận anh!” Diệp Kiều phẫn nộ mà điên cuồng hét lên, cô cho rằng không có áo mưa là có thể được rồi, kết quả lại như vậy.
“Ngoan, để hai năm nữa rồi có!” Người đàn ông giảo hoạt mà cong khoé miệng nở nụ cười xấu xa, thấp giọng mà nói.
Gương mặt Diệp Kiều vừa ửng đỏ, vừa thấm mồ hôi, trông như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ngay lập tức, anh là đang muốn mưu sát con trai bảo bối Lục Tiểu Cổn của cô, anh chính là kẻ thù không đội trời chung của cô!
“Em không cần! Em phải sinh liền bây giờ! Lục Bắc Kiêu! Thằng cha anh!” Diệp Kiều oán giận mà nói.
Một tay anh cúi xuống giường nắm chân cô lên, chôn đầu xuống bên tai cô, “Bảo bối, bây giờ chúng ta mới kết hôn thôi, vậy mà anh đã thất sủng, trong lòng anh cảm thấy rất không vui, em có hiểu không?!”
A!
Cho dù sau này còn có tên nhóc con kia, thì anh cũng sẽ để thằng bé qua đại viện cho ông bà nội chơi cùng, anh không thèm có thêm một bóng đèn trong nhà đâu, còn muốn giành bà xã với anh!
Tên đáng ghét trẻ con này!
Diệp kiều còn chưa kịp nói tiếp, anh đã phát động đợt tiến công lần thứ hai, lúc này, cô nhất định phải bắt anh giao nộp toàn bộ ra!
Đương nhiên là Lục Bắc Kiêu càng làm là không biết mệt, chỉ là, cuối cùng, Diệp Kiều lại thất bại…….
Càng bại càng hăng, nhưng càng chiến lại càng bại, cuối cùng lại làm cho chính mình tử trận!
Còn tên cầm thú nào đó lại được ăn no, cả người sảng khoái, đắc ý mà nhìn người con gái mệt muốn c.h.ế.t nằm trên giường, khoé môi cũng cong lên thành một nụ cười cưng chiều.
Đúng thật là không hiểu, sao mà thái độ của bà Lục lại thay đổi còn nhanh hơn gió nữa, lúc trước cô vẫn luôn sợ mang thai, bây giờ lại không sinh là không được! Có lẽ, qua mấy hôm nữa, cô sẽ không còn muốn sinh nữa!
“Cha, Kiều Kiều vẫn chưa dậy nữa!” Diệp Kiều mơ màng mà tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng Lục Bắc Kiêu đang gọi điện thoại.
Cha này là ai vậy? Nhất định không phải là Tư lệnh Lục, bởi vì anh trực tiếp gọi ông là “Ông già”!
“Từ nhỏ bé hai đã vô cùng lười biếng, A Kiêu, con giúp đỡ con bé nha, trước mặt người nhà con phải nói giúp con bé một chút!”
“Chuyện bày là đương nhiên rồi! Cha à, ngày mai tụi con sẽ đến thăm cha mẹ đó!”
!!!
Là cha mẹ của cô! lần này cô chắc chắn sẽ mẹ bị quở trách mất!
Cô sợ hãi tới mức ngồi bật dậy.
Theo như quy tắc dưới quê bọn họ, sau ngày tân hôn, cô dâu mới phải dậy sớm để làm bánh ngọt cho nhà chồng ăn, con dâu thức dậy càng sớm, chứng minh con dâu càng đảm đang!
Còn cô thì sao?
Ngủ một chút là đến tận chiều, thậm chí còn tới chập tới!
Đừng nói là đảm đang, quả thật là một cơ vợ lười biếng! Đương nhiên, tất cả những điều đó đều là do cô có một ông chồng cầm thú!
Lục Bắc Kiêu nhìn thấy cô dậy rồi, anh liền lấy chiếc phích đã đổ đầy nước từ lâu, nước ấm chứ không nóng cũng không lạnh, vừa hay., “Bà xã, uống chút nước đi, để giải khát! Em có muốn kẹo ngậm kem dưa hấu không?”
Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Diệp Kiều trừng mắt với anh một cái, “Cút!”
“Chút nữa em sẽ đi mách mẹ chồng!” Giọng Diệp Kiều khàn khàn, cô oán giận mà nói.
Anh không muốn sinh, vậy thì cô sẽ bắt tay với cả nhà Lục gia giục sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận