Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 652


Lúc nói chuyện, anh còn thân mật nhéo mũi cô, tương tác ngọt ngào như giữa những người yêu nhau, nhất cử nhất động của hai người đều bị người trong phim trường chụp lại, một bức ảnh ngẫu nhiên thôi cũng chắc chắn có thể nổi tiếng!
Cái đồ lắm trò này!
Anh ta không đi đóng phim thì thật là đáng tiếc!
Mấy cái lời dối lòng này nói thật là tự nhiên! Một diễn viên chuyên nghiệp như cô mà cũng hơi bối rối, không thể thốt nên lời những câu ngọt ngào giả tạo này!
“Đang nhớ đây!”. Cuối cùng vô vẫn vận dụng hết diễn xuất chuyên nghiệp, ngọt ngào nói, dứt lời thì kiễng hai chân lên hôn lên mặt anh một cái.
Nụ hôn này đủ để khiến ông nhỏ Lục nở hoa trong lòng!
Trợ lý Hoa Hoa vội vàng biên tập một bài đăng weibo, dùng nick ảo để đăng, mạnh mẽ vả vào mặt mấy tên chó bịa đặt này!
“Anh rể! Cuối cùng anh cũng về rồi, nếu anh còn không tới nữa, chị Ninh của chúng ta sẽ bị người ta chê cười đến c.h.ế.t mất!”. Hoa Hoa bước tới, oán trách nói.
“Đừng để ý đến những tin vịt đó, anh với chị Ninh vẫn tốt!”. Lục Bắc Trì cất giọng nói, tiếng cực lớn, toàn bộ đoàn phim đều nghe thấy, dứt lời, anh nhìn về phía Ninh Giai âm, quan tâm nói: “Thức ăn ở đoàn phim tệ lắm à!? Xem vợ anh gầy đi rồi kìa!”
Cô thật sự hốc hác hơn trước tết, trạng thái tinh thần trông cũng kém, nhưng mà nghe nói vai diễn của cô là một người phụ nữ bị thần kinh.
“Anh Lục, xin lỗi, đoàn phim của em kinh phí hữu hạn!”. Đạo diễn đi tới, lại gần nói với Lục Bắc Trì.
“Không được oán trách đoàn phim, gần đây em không thèm ăn cho lắm!”. Ninh Giai âm nói.
“Đúng vậy, anh rể, đã mấy bữa rồi chị Ninh không ăn uống gì cả! Em đang khuyên chị ấy đến bệnh viện xem thử, chị ấy không chịu, anh khuyên chị ấy đi!”. Hoa Hoa vội vàng nói.
Hoa Hoa này, đúng là nhiều chuyện!
Ninh Giai âm trừng mắt nhìn cô ấy, tay bị Lục Bắc Trì nắm: “Sao không đi khám? Cơ thể không quan trọng bằng đóng phim à? Em muốn làm cả nước cảm động sao? Lát nữa theo anh về thành phố!”
Anh thật sự tức giận, nghiêm mặt nói.
“Em không sao! Còn mấy cảnh nữa là đóng máy rồi!”. Cô quật cường nói.
“Nếu mệt xỉu ra đó, anh đánh m.ô.n.g đấy!”. Ngay trước mặt đạo diễn, trợ lý và nhân viên, ông nhỏ Lục nghiêm mặt dạy bảo, trong mắt người ngoài thì lại thành ngọt gắt cổ!
Ninh Giai âm quả thật rất muốn ban tặng cho anh giải Oscar!
Anh diễn quá giống thật!
Tròn vai một người chồng tốt bá đạo yêu thương vợ!
“Thật sự không sao!”. Cô phối hợp làm nũng, Lục Bắc Trì kéo cô sang một bên, tay kia xách theo túi đồ ăn: “Anh mang cho em vịt quay này, ăn chút nhé?”
Ninh Giai âm vốn dĩ chẳng muốn ăn gì, nghe nói là vịt quay thì đột nhiên muốn ăn, thật ra cô rất đói, chẳng qua là không thấy ngon miệng.
Hai người ngồi vào chiếc bàn ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, Lục Bắc Trì hết sức thành thạo mà cuốn cho cô một cái bánh rán nhỏ, bên trong bọc da vịt quay thái mỏng, tương ngọt và hành lá cắt nhỏ, cháo trắng vẫn còn nóng hổi.
Ninh Giai âm nhìn anh làm đồ ăn cho mình, có một khoảnh khắc, cô tưởng đây là thật, anh thật sự quan tâm mình.
“Ăn được không?”. Nhìn cô đang khoác áo khoác của anh và ăn ở đối diện, Lục Bắc Trì quan tâm hỏi.
Ninh Giai âm gật đầu, đúng là không còn buồn nôn nữa.
“Ăn nhiều một chút! Gầy quá, anh cũng không thích phụ nữ quá gầy! Mập mới tốt, sờ sướng tay!”. Bên cạnh không có người ngoài, ngài Lục lại ăn nói không đứng đắn.
Đương nhiên, cũng nhớ đến chuyện cô giảm cân vì anh trước đây!
Ninh Giai âm đang húp cháo, đôi mắt to tròn lườm anh: “Đừng diễn nữa, ở đây không có người ngoài!”
Diễn?
Tóm lại là cô tưởng rằng, vừa rồi anh đều làm màu?!
Lục Bắc Trì nhất thời tức giận không có chỗ bộc phát!
“Đã hơn hai tháng rồi, chuyện ly hôn, anh nghĩ thế nào rồi?”. Cô lại thấp giọng hỏi.
Một câu nói lạnh nhạt của Ninh Giai âm khiến Lục Bắc Trì nghẹt thở đến mức hai mắt nhìn cô chằm chằm! Tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, cái này gọi là một thù trả một thù sao?
Cô thế mà lại vẫn chưa quên chuyện ly hôn!
Ly hôn, ly cái rắm à!
Lục Bắc Trì nhìn Ninh Giai âm không tim không phổi mà ăn vịt quay uống cháo trắng, nhất thời không còn lời nào để nói.
Trước kia là vì anh bị ngó lơ mà chỉ cần tìm cô là đều hỏi chuyện ly hôn, bây giờ, đến lượt cô vừa thấy anh là nói ra à!
Mẹ kiếp!
“Ly hôn cái gì?! Ly hôn rồi, em có thể tìm lại được một người chồng tốt như anh sao?”. Anh đê tiện nói.
Ninh Giai âm đang định cãi lại anh thì thấy cô trợ lý nhỏ “đúng lý không tha” Hoa Hoa của mình đang ngăn Hách Giai Giai lại!
Hoa Hoa gọi Lục Bắc Trì qua!
Thấy Hách Giai Giai, Lục Bắc Trì sửng sốt một lúc mới nhận ra cô ta là ai, Hoa Hoa nói lại chuyện vừa rồi Hách Giai Giai nói lời châm chọc cho Lục Bắc Trì nghe.
“Anh rể, cô ta còn nói, anh bất đắc dĩ mới cưới chị Ninh nhà em!”
Lục Bắc Trì không ngờ, cái cô diễn viên bé nhỏ mà trước đây vì bị ngó lơ mà anh đã tìm để diễn vai tiểu tam kích thích Ninh Giai âm, kết quả, cái cô diễn viên này thế mà lại bắt nạt vợ anh.
“Hách Giai Giai, đúng không? Cô không muốn sống yên ổn có đúng không?”. Lục Bắc Trì thấp giọng quát với vẻ mặt nghiêm túc.
Vai phụ mờ nhạt Hách Giai Giai bị dọa giật mình, vội vàng giải thích:
“Anh Lục, em, em không có ý gì xấu đâu, em chỉ cố ý kích thích chị dâu thôi, trước đây không phải anh còn dùng tiền gọi em đến diễn cho anh sao?”
Ninh Giai âm đi tới thì vừa vặn nghe thấy lời Hách Giai Giai nói.
Cái gì mà trước đây anh dùng tiền để cô ta diễn?
“Tôi thấy vừa rồi cô không giống diễn kịch tí nào!”. Hoa Hoa không chịu bỏ qua, cũng nghe không hiểu ý nửa câu sau của Hách Giai Giai.
“Em thật sự chỉ cố ý kích thích chị Ninh một chút thôi!”. Hách Giai Giai phản bác.
Lục Bắc Trì nghiêm mặt, cũng không tin lời nói của Hách Giai Giai, anh trầm giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là cô nói thật, nếu không, cô biết hậu quả rồi đấy!”
Hách Giai Giai liên tục gật đầu: “Anh Lục, em thật sự không dám!”
Cô ta bị quát mà đi mất.
Lục Bắc Trì xoay người lại thì thấy Ninh Giai âm đứng bên cạnh, cô nghe thấy rồi sao!?
Con mẹ nó mất mặt quá!
“Bà xã, mấy lời cô diễn viên kia nói, em đừng để trong lòng!”
“Anh cảm thấy em sẽ để trong lòng sao?”. Ninh Giai âm không tim không phổi nói.
Lục Bắc Trì bi thương mà khẽ cắn môi, uổng công anh còn tưởng rằng cô sẽ đau khổ vì những lời nói của Hách Giai Giai nữa chứ, thì ra là anh suy nghĩ nhiều rồi!
Cô đã sớm quên anh là nam sinh đầu tiên mà cô thích rồi!
Lục Bắc Trì càng nghĩ càng chua xót, chua xót đến mức đau tim, ước gì có thể trở lại cái đêm mười mấy năm trước để chấp nhận lời tỏ tình của cô!
“Anh về trước đi, em phải quay phim! Chuyện đó, em hy vọng anh mau chóng quyết định!”. Thấy anh không lên tiếng, cô lại thản nhiên nói.
Vì sao anh lại cố ý tìm cô diễn viên đó để đóng kịch, sắm vai người thích anh, thị uy trước mặt chính thất là cô đây?
Cô không hỏi anh, nhưng trong lòng cô rốt cuộc lại dấy lên một tia hy vọng, cô cảm thấy gần nửa năm qua, anh đòi ly hôn với cô đều là cố tình kích thích cô.
Chẳng qua cô là người phụ nữ yếu ớt đã từng bị tình yêu làm tổn thương sâu sắc, không có can đảm hỏi lại anh, rất sợ sẽ nhận được đáp án thất vọng một lần nữa.
Cô đến phim trường.
“Anh rể, áo của anh! Ánh mắt của chị Ninh em quả thật rất tốt, áo khoác cô ấy chọn cho anh, anh mặc vào còn đẹp trai hơn cả siêu mẫu trên sàn catwalk!”. Hoa Hoa trả áo cho anh, nói với anh.
“Em nói, cái áo này là do chị Ninh của em chọn cho anh?”. Lục Bắc Trì nghi ngờ hỏi, vừa rồi còn tổn thương, bây giờ trong mắt anh dường như lại dấy lên một tia hy vọng!
“Anh rể, anh nói thể chẳng bằng nói nhảm?! Nếu em nhớ không lầm, từ đầu đến chân của anh, đều là quà tặng của chị Ninh tặng cho anh! Hơn nữa đều do chị ấy cẩn thận lựa chọn và phối hợp!”. Hoa Hoa lại nói.
Mà Lục Bắc Trì vốn dĩ còn tưởng rằng, ngày lễ tết Ninh Giai âm làm bộ làm tịch tặng quà cho anh, đều do cô bảo trợ lý tùy tiện mua nữa chứ!
Hoa Hoa còn nói chị Ninh nhà họ mỗi lần được mời đi tham gia tuần lễ thời trang đều thích xem thời trang của các nhãn hiệu thời trang nam lớn, sẽ nói với cô ấy là: "Mấy bộ quần áo này chồng của chị chắc chắn mặc đẹp hơn người mẫu ở đây!"
Lục Bắc Trì nhìn quần áo trên người mình từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ đồ lót đến tất chân đều là cô tặng, trong lòng có chút bối rối.
Mỗi lần tặng quà cho anh, cô đều rất hờ hững, trông chỉ là qua loa!
Sinh nhật, lễ tình nhân, đêm thất tịch, tết mùa xuân, tết trung thu, ngày quân đội, quốc khánh, tết nguyên đá, giáng sinh, ngay cả ngày quốc tế thiếu nhi anh đều có thể nhận được quà cô tặng, phần lớn là gửi ở đơn vị của anh!
Lục Bắc Trì nhìn người phụ nữ đang tập trung diễn xuất trên phim trường khiến anh càng ngày càng khó hiểu, trong lòng càng ngày càng nặng trĩu...
Tình cảm của cô dành cho anh dường như ngày càng khác xa những gì anh tưởng tượng.
Lúc Ninh Giai âm đang nghỉ ngơi sau khi quay một cảnh, Lục Bắc Trì đã đi rồi. Anh đến đoàn làm phim thăm ban, hình anh hai người thân mật tràn lan khắp các trang mạng, phá tan tin đồn ly hôn trước đó.
Cô buộc mình không suy nghĩ lung tung, chuyên tâm quanh xong hai ba cảnh quay cuối nghỉ ngơi cho tốt.
Suy nghĩ thì sao, mong chờ vô ích thôi.
Nếu anh thực sự yêu cô, tại sao không chủ động thẳn thắn?
--
Lục Bắc Trì tham gia vào lĩnh vực công nghệ cao quân sự trong quân đội, hack là một kỹ thuật như ăn bữa sáng với anh.
Anh dễ dàng bẻ khóa mật khẩu nhật ký bí mật trong không gian riêng tư của cô.
Cuốn nhật ký đầu tiên, bắt đầu từ năm 2005, đã được viết lần lượt trong sáu hoặc bảy năm, nhưng rõ ràng là đã có rất nhhiều cuốn nữa trong hai hoặc ba năm qua.
Ngày 1 tháng 10 năm 2005
Hiếm khi về đại viện, lúc đi ngang qua sân bóng rổ vô tình nhìn thấy anh đang chơi bóng rổ...
Trong lúc lái xe mình suýt nữa đạp phanh lại cuối cùng vẫn nhịn được, sau khi lái xa cách khoảng 100 mét ngồi trong xe thất thần. Một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí xuống xe, đeo kính râm đứng ở một gốc cây thủy sam lén nhìn sân bóng rổ.
Cũng giống như hồi đó, cô gái mập mạp ấy thường nấp sau gốc cây và lặng lẽ nhìn anh chơi bóng.
Hơn mười năm sau, khi gặp lại, cảm giác tim đập nhanh vẫn còn ...
Anh trưởng thành cũng càng đẹp trai hơn, nghe nói còn độc thân.
Nhưng liên quan gì đến mình?
Ninh Giai âm, đó chỉ là nỗi ám ảnh mà màu không chiếm được, không phải tình yêu, không phải.
Nhưng vẫn rất muốn chào hỏi với anh: "Này, anh Trì Tử, đã lâu không gặp!"
Cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ngày 19 tháng 9 năm 2007
Hạng thương gia, gặp lại.
Hiển nhiên anh ấy không biết mình, ngay cả khi mắt chúng ta chạm nhau, nhưng anh ấy lại ngoảnh mặt đi như một người xa lạ.
Anh ấy ngồi chéo đối diện với mình, từ vị trí của mình có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của anh sau đó anh ngủ hết hành trình, cả chuyến đi cô ngắm nhan sắc đẹp trai của anh khi ngủ...
Lục Bắc Trì, cái gai này vẫn đ.â.m vào tim mình, có lẽ cả đời này không nhổ ra được?
Rất tức giận!
Lúc không nhớ nổi, cũng may, cũng may.
Ngày 16 tháng 1 năm 2008.
Hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sống lâu trăm tuổi này! Chàng trai bảo bình mãi mãi là một đứa trẻ không trưởng thành, chúc anh mãi vô tâm vô tư!
Mình lại say phát điên rồi!
Nghe nói anh còn chưa lấy vợ.
...
Nhìn thấy cái này, Lục Bắc Trì trợn mắt há mồm châm thuốc, hút một cách mãnh liệt, không thể không nhìn trộm bí mật của vợ mình ...
"Mình đụng phải anh ấy trong thang máy, sau khi nhận ra anh ấy mình đã ra khỏi thang máy. Mình đến toilet hút thuốc, sau khi tỉnh táo mới dám vào phòng bao đối mặt với anh lần nữa.
"Trên đường anh ấy tiễn mình về phòng trọ lại xin lỗi mình chuyện năm đó... Cái gai trong lòng kia vì câu nói này của anh, giống như một bàn tay đang nắm lấy nó và xoay nó, đau đến khó chịu cũng rất tủi thân. Nhưng mình chỉ có thể giả bộ như vô cùng thoải mái, nói cho anh biết mình gần như đã quên chuyện đó ... Khi nói ra lời này, trong đầu mình nhớ lại năm đó sau khi bị anh từ chối, mình trải qua bệnh kén ăn đến mức sắp chết. Đã qua nhiều năm như thế rồi, tâm lý nhớ mãi không quên với anh không có thuốc chữa vẫn không thay đổi..."
"Trở thành vợ của Lục Bắc Kiêu không lãnh mạn giống như tưởng tượng. Thậm chí rất m.á.u chó, lấy giấy chứng nhận xong anh quay trở lại đơn vị, mình vội vàng quay trở lại trường quay. Tuy nhiên, mình vẫn hưng phấn mất ngủ mấy đêm liền."
"Chỉ có lúc chọn quà cho anh mình mới có cảm giác thực sự là vợ của Lục Bắc Trì. Ước gì mình có thể mua quà cho anh ấy vào tất cả các dịp lễ, bởi vì trừ ngày lễ ra mình không có lý do gì mua đồ cho anh"
"Mình có bệnh, lại mong chờ anh có thể yêu mình, tỏ tình với mình sau đó mình sẽ nói thật với anh... Nhưng ngày đó có thể sẽ mãi mãi không đến?"
"Quả nhiên anh đưa đã đệ đơn ly hôn! Lúc đó, mình hoảng sợ và trái tim lạnh ngắt. Dù với thái độ có vẻ dửng dưng, thậm chí còn đuổi anh ấy ra khỏi xe ... Nhưng mình nhất định sẽ không ly hôn."
"Mỗi lần anh đòi ly hôn mình đều muốn hỏi anh rốt cuộc mình có gì không tốt, có gì không xứng với tình yêu của anh?!"
"Lục Bắc Trì, người đàn ông ngang tàng trong lòng em không phải chính là anh sao? Nhưng anh biết thì có íc gì? Anh sẽ cảm thấy cảm động sao?"
"Có lẽ chúng ta thực sự không có duyên, lúc đầu chỉ là muốn trói buộc anh, nhưng bây giờ em thực sự quyết định muốn ly hôn với anh ấy... Nếu tiếp tục, con đường trong trái tim mình sẽ không bao giờ lành lại, sẽ chỉ ngày càng sâu... Yêu như vậy nhiều năm quá mệt mỏi..."
Có quá nhiều nhật ký, nhưng những lời này, từng chữ từng chữ đều gõ vào tim anh!
Giữa ngón tay kẹp thuốc lá, khói bụi cong thành đường cong, anh đã quên hút quên gảy tàn. Hồn anh đều bị lời văn của cô hút vào, khó có thể tưởng tượng nổi người vợ đã kết hơn gần ba năm kia, người vợ không tim không phổi, vô tình với anh lại luôn yêu anh mấy năm qua...
Luôn yêu!
Ngay cả khi anh không hề hay biết, cô vẫn tiếp tục bị anh làm tổn thương.
Không biết qua bao lâu anh mới hoàn hồn, ném tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, hít một hơi thật sâu thở ra, cổ họng cũng trở nên thông thuận hơn.
Anh nghĩ cô đã quên anh từ lâu, cô không còn tình cảm với anh, cũng không vô tâm cho nên mới đòi ly hôn với cô, hi vọng cô có thể để ý đến anh, thay đổi một chút, không ngờ...
Đột nhiên anh kích động đứng dậy, cầm điện thoại lập tức gọi điện thoại cho cô.
Gọi nhiều lần không ai nghe, đến lần thứ sáu cuối cùng có người nhận, "Ninh Ninh:-"
"Anh rể, chị Ninh, chị ấy..." Giọng nói của Hoa Hoa mang theo tiếng khóc nức nể truyền đến.
"Cô ấy thế nào?!" Lục Bắc Trì kích động rốt lên, trái tim hoảng sợ đến run rẩy.
"Chị Ninh vừa rồi lúc quay đột nhiên ngất xỉu, ngoài ra còn chảy máu... Vừa rồi tới bệnh viện... Bác sĩ nói, chị ấy chảy m.á.u có thể vì sảy thai..." Hoa Hoa dường như vừa khóc vừa nói.
Ngất xỉu...
Sảy thai...
Cơ thể anh lung lay, suýt nữa ngã xuống...
"Bệnh viện nào? !" Anh điên cuồng mà gào lên!
Dù cố tình vứt thuốc tránh thai khẩn cấp trong ngăn kéo nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ mang thai...
Trong khoa nội trú của bệnh viện lúc hơn hai giờ sáng, trên hành lang dài yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Bóng người đen dài cao lớn bước nhanh về phía phòng bệnh thứ hai đếm ngược từ cuối ở hành lang, y tá chạy chậm theo phía sau anh còn chưa đuổi kịp anh, anh đã vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra!
"Ninh Ninh:- "
Lục Bắc Trì vội vàng gọi, khi anh nhìn lên, anh thấy Ninh Giai âm trong chiếc áo len đang đứng bên giường bệnh thu dọn đồ, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ninh Giai âm đang thu dọn đồ đạc nhìn người đàn ông mang theo vẻ mặt lo lắng sau khi đẩy cửa thì sững ờ, cô thờ ơ.
Ánh mắt Lục Bắc Trì rơi vào bụng của cô, anh cất bướctiến lên vài bước, ánh mắt lại rơi vào trên khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của cô, "Đứa nhỏ thì sao?"
Anh run giọng hỏi, đôi môi run run.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Hoa Hoa, anh vội vàng trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô bên ngoài này, lái xe hơn một giờ đồng hồ.
Ninh Giai âm mặt không thay đổi nhìn xem anh, thản nhiên nói: "Lục Bắc Trì, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta không còn nữa. Như vậy cũng tốt, ly hôn càng dễ hơn."
Ý cô là con không còn nữa...
Ly hôn...
Hai cú sốc liên tiếp đủ khiến một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sụp đổ!
Anh sững sờ đứng đó không nhúc nhích, hốc mắt phiếm hồng, yết hầu nghẹn lại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm...
Người phụ nữ đã lặng lẽ yêu anh mấy năm này, lúc này đang thu dọn đồ đạc, bình tĩnh vô cùng, tâm trí anh tràn ngập những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký.
Lúc này, anh vừa đau khổ vừa ân hận.
"Vợ... Ly, ly hôn cái gì... Ai đồng ý muốn ly hôn? Chúng ta không ly hôn, con không có còn có thể có tiếp!" Anh mở rộng bước chân đi đến chỗ cô, vừa đi vừa run rẩy nói, khóe miệng gượng cười.
Con của bọn họ không còn nữa!
Đứa con mà anh mong muốn, cố tình vứt bỏ những viên thuốc tránh thai, kết quả hại một mạng.
Ngoài miệng nói không còn thì có có thể có, lòng lại như đao lăng trì!
Trong phòng bệnh yên tĩnh ngập tràn mùi thuốc khử trùng gay mũi, cô gái đứng bên mép giường kéo túi gọn gàng, đứng thẳng thắt lưng quay lại bình tĩnh nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình.
Mặc dù bỉ ổi, mặc dù xấu xa, mặc dù người đàn ông chưa từng quan tâm cô, lúc này nhìn anh, cô vẫn động tâm.
Tự nhiên thấy vô cùng tủi thân và đau lòng.
"Lục Bắc Trì, anh làm vậy là sao? Lúc trước người muốn ly hôn là anh, bây giờ không chịu cũng là anh! Chúng ta như vậy thú vị sao? Thật ra ngay từ đấu đã sai, mối quan hệ vợ chồng này không cần tiếp tục nữa! Chờ tới khi trời sáng quay về thành phố, chúng ta ly hôn đi. Em quay phim cũng sắp xong rồi, đang định xuất ngoại tĩnh dưỡng một thời gian!" Cô nhìn anh, nói rất bình tĩnh.
Nói xong cô quay người muốn cầm túi xách.
Lục Bắc Trì cũng nhịn không được nữa, tiến lên ôm chặt lấy cô từ phía sau, giữ chặt vòng eo của cô, cằm chống trên đỉnh đầu cô. Được người đàn ông cô yêu ôm chặt, mũi của Ninh Giai âm chua chua, yết hầu cũng nghẹn ngào...
Từ kết hôn đến bây giờ đã hơn hai năm, chưa từng thấy anh ôm cô thế này.
"Cô gái ngu ngốc, anh ầm ĩ ly hôn với em là cảm thấy em không quan tâm anh, không yêu anh! Nếu không Lục Bắc Trì anh cưới ba hôm năm bữa ly hôn mấy lần?!" Anh ôm chặt cô cười khổ nói, bên trong giọng nói kia có mấy phần chỉ trích.
Ninh Giai âm sững sờ rồi sau đó nhàn nhạt hỏi: "Tại sao anh muốn em quan tâm anh? Yêu anh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận