Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em

Chương 233


Giấy kiểm điểm
“Tôi phải kiểm điểm sâu sắc bản thân mình, tại sao tôi lại yêu Lục Bắc Thâm, cái tên bá đạo đẹp trai, cưng chiều tôi như vậy chứ ?! Những ngày không có anh ấy, tôi không muốn ăn cũng không muốn uống, ngủ cũng không được yên giấc, vì anh ấy mà tôi ốm o gầy mòn, ngày càng tiều tụy!”
! ! !
Đây có phải là bản kiểm điểm đâu, rõ ràng là một bức thư tình!
Sau khi đọc câu đầu tiên, Lục Bắc Kiêu đã không còn bình tĩnh nữa, ngước mắt lên nhìn người đang đứng ở góc tường, cô mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, đứng dựa thẳng vào tường, phần thân trên của váy thiết kế ôm vừa vặn, tôn lên đường cong và vòng eo thon thả của cô!
Hơi thở của anh trở nên không đồng đều…
Ngón tay cầm “giấy kiểm điểm” càng ngày càng cứng hơn, cố gắng chống lại ý muốn lao tới, chỉnh đốn cô ngay tại chỗ!
“Tôi phải tự mình kiểm điểm lại bản thân một cách sâu sắc, tại sao tôi lại yêu một người cứ luôn trêu chọc tôi như vậy?! Anh luôn khiến trái tim tôi xao xuyến. Ngứa ngáy, dục vọng, thiêu đốt trong người, không thể nào kiềm chế được! Làm cho tôi trong giờ học cứ bị phân tâm, khiến tôi lúc nào cũng muốn mặt bộ quân phục để được nhìn thấy anh!”
Lúc này, giáo quan Lục nhận ra yết hầu của mình không ngừng trượt lên trượt xuống, lồng n.g.ự.c nhấp nhô kịch liệt.
Diệp Kiều đứng dựa vào tường thỉnh thoàng lại liếc mắt nhìn anh, quan sát kĩ càng hành động của tên hay ghen này.
Khóe miệng cô nhếch lên đầy tự hào.
“Tôi phải tự mình kiểm điểm bản thân mình, tại sao tôi lại yêu một Lục Bắc Kiêu phong lưu như vậy? Anh khiến tôi mắc chứng không thích con trai nữa, từ khi có anh, những người khác giới chẳng là gì trong mắt tôi cả!”
Chứng không thích con trai sao?
Nha đầu này!
Thực sự là biết tâng bốc!
Nhưng tại sao anh lại thích đọc đến vậy chứ?!
Nhìn những lời yêu thương này đọc vào buổi tối thì đúng là ấm lòng.
“Tôi không muốn viết kiểm điểm nữa, có một người yêu hoàn hảo như Lục Bắc Kiêu thì sao tôi còn phải viết kiểm điểm? Nên cảm thấy may mắn vì có một người yêu như anh mới phải, vì anh, tôi đồng ý từ bỏ cả vườn hoa kia!”
! ! !
Sau khi đọc “bản kiểm điểm” của cô, giáo quan Lục chỉ toát mồ hôi hột.
Khi anh đang đi về phía cô, anh vô tình nhìn thấy thứ gì đó phản chiếu ở chỗ mở túi của cô.
Trong lọ thủy tinh có lọ hình ngôi sao năm cánh nhiều màu sắc.
Tuy trước kia không có yêu đương với ai nhưng làm sao anh có thể không biết chuyện này, khi còn đi học, Diệp Thành đã nhận được rất nhiều lọ, mùa đông còn có nữ sinh đan khăn quàng cổ và găng tay cho anh ta!
Chẳng qua là anh ta không thèm thôi.
“Học sinh Diệp Kiều, thứ này là do thằng nhóc kia tặng sao?” Giáo quan Lục cầm trên tay phải một lọ thủy tinh đầy những ngôi sao may mắn nhiều màu sắc, nhìn cô, sắc mặt lại tối sầm lại.
Diệp Kiều vẫn đứng thẳng, khi nhìn anh, cô trợn mắt lên rồi bĩu môi: “390 ngôi sao! Mỗi ngôi sao tượng trưng cho suy nghĩ của một ngày! Giáo quan Lục, chắc thầy cũng tự hiểu rồi!”
390 ngày…
Giáo quan Lục cầm cái lọ hình ngôi sao lên, ngắm nghía một chút rồi nghĩ nghĩ…
Họ xa nhau 390 ngày rồi sao!
! ! !
Vì vậy, chiếc lọ đựng đầy ngôi sao này là cô làm cho anh!
Trái tim của giáo quan Lục sớm đã gợn sóng, bây giờ tim lại càng đập nhanh hơn!
——
Trong phòng làm việc đèn sáng trưng,
giáo quan Lục đi tới chỗ Diệp Kiều đang bị phạt đứng trong góc, anh đứng ngây người ở đó nhìn cô.
“Học sinh Diệp Kiều, đừng tưởng rằng em viết vài lời ngọt ngào rồi xếp một lọ sao may mắn thì giáo quan sẽ bỏ qua cho em.” Giáo quan Lục lạnh lùng liếc mắt, nghiêm nghị nói.
Giọng nói trầm xuống, anh cuộn một tập tài liệu dày cộp vào một ống giấy, sau đó đặt lên cằm cô, rồi từ từ hạ xuống, dọc theo chiếc cổ thiên nga duyên dáng của cô, rồi xuống…
“Đi hẹn thì cúng thôi đi, còn cố ý mặc váy, đường cong trước sau lồi lõm, quyến rũ như vậy, em định dụ dỗ ai à? Em nói xem giáo quan như tôi phải phạt em như thế nào đây hả?” Anh vừa nói vừa lướt ống giấy dọc theo đường cong quyến rũ đó, tại điểm cao nhất anh dùng sức đè mạnh một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận