Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 110: Ngươi rất không tồi

Lục Trường Sinh tùy tiện tìm ít đồ, liền triệt để rung động.
Những thứ này mặc dù đều không phải là Tiên Khí, nhưng đều là tuyệt thế đạo khí đấy, tương lai cũng có thể tiến hóa thành Tiên Khí.
Thay lời khác mà nói, xưng là Chuẩn Tiên Khí cũng không có gì quá đâu.
Mà những thứ này, lại toàn bộ chất đống ở chỗ này, giống như rác rưởi.
Lục Trường Sinh không thể không khiển trách Lang Gia Tiên Nhân một chút.
Làm sao có thể tùy tiện vứt đồ lộn xộn chứ?
Nhỡ như đập trúng người ta thì làm sao bây giờ?
Coi như đập không trúng người, đập phải cỏ cây cũng không được nha.
Ôi, phục ngươi rồi.
Văn minh y chang ta.
Lục Trường Sinh bắt đầu dọn dẹp những rác rưởi này.
Chẳng qua Lục Trường Sinh cũng không có trực tiếp thu vào trong Đại La Càn Khôn Giới, mà là bắt đầu phân phối tài nguyên.
Đan dược thì đặt chung một chỗ với đan dược.
Bí tịch thì đặt chung một chỗ với bí tịch.
Pháp bảo thì đặt chung một chỗ với pháp bảo.
Vũ khí thì đặt chung một chỗ với vũ khí.
Ngọc thạch thì đặt chung một chỗ với ngọc thạch.
Lục Trường Sinh hơi bị ám ảnh cưỡng chế, hao tốn một giờ, lúc này mới mang tất cả mọi thứ bày biện hợp lý.
Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng nhìn qua chung quanh sạch sẽ chỉnh tề, Lục Trường Sinh không khỏi toát ra nụ cười.
Quả nhiên, người lao động là đẹp nhất.
Đương nhiên vẫn còn có một chút tỳ vết.
Bảo khố phía trước, còn có một thứ đồ vật, bị đặt vào ở trên đài đá.
Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn sang.
Là một cái hộp.
Đồ vật có thể được Lang Gia Tiên Nhân xếp đặt tỉ mỉ, nhất định là một thứ tốt.
Lục Trường Sinh đi tới.
Cái hộp là hộp đá.
Chẳng qua là mở ra xem.
Trong nháy mắt, một chùm ánh sáng xuất hiện.
Hết thảy chung quanh, toàn bộ thay đổi.
Cỏ xanh mươn mướt, cổ thụ chọc trời, suối mát chảy vang, thác nước ngân hà, phảng phất như đi tới Tiên cảnh.
Mà một bóng người cũng xuất hiện ở trước mặt Lục Trường Sinh.
Lúc này, cánh hoa đào chiếu xuống, mọi thứ lộ ra đầy tình thơ ý hoạ.
Bóng người xuất hiện, mặc áo trắng, trông rất phong thần anh tuấn, đưa lưng về phía Lục Trường Sinh, đứng chắp tay, có một cảm giác anh tuấn không nói ra được.
Nhưng mà chung quanh Lục Trường Sinh cũng xuất hiện lá phong trúc xanh vờn quanh, thậm chí có tiếng đàn tranh nhàn nhạt vang lên, hiệu ứng của hắn so với đối phương chắc chắn mạnh hơn.
"Ngươi rất không tồi, lại có thể xông qua cửa ải cuối cùng của ta."
Thanh âm vang lên.
Làm cho Lục Trường Sinh không khỏi sửng sốt một chút.
Cửa ải cuối cùng?
Mở hộp ra chính là cửa ải cuối cùng sao?
Cái này có độ khó khiêu chiến gì chứ?
Rất nhanh bóng người xoay người lại, đích thực là một tên mỹ nam tử, trông vô cùng anh tuấn, chẳng qua là khi đối phương thấy Lục Trường Sinh, thần sắc không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi!"
Đây hản là một đạo hư ảnh Lang Gia Tiên Nhân lưu lại, chẳng qua là có lẽ đạo hư ảnh này có linh trí, không phải là ghi âm, nếu không, cũng không khả năng toát ra vẻ kinh ngạc.
Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ, không biết đối phương tại sao lại kinh ngạc như thế?
Chẳng lẽ nói, đối với phương biết lai lịch của mình, hay là đối phương phảng phất như thấy được bạn cũ? Gương mặt của mình cùng người nào đó rất giống?
Ồ! Đúng rồi.
Lục Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Cha mẹ mình là ai.
Nếu là dựa mô típ truyền thống của tiểu thuyết, nhân vật chính không cha không mẹ, không nhất định là không cha không mẹ, cũng có thể che giấu một nội dung ngầm.
Mà chính mình anh tuấn phi phàm như thế, vậy cha mẹ của mình sẽ là ai chứ?
Người có thể sinh ra bản thân phi phàm như vậy, cha mẹ mình có thể là người bình thường sao?
Nói thật Lục Trường Sinh xuyên qua ba năm dài, thật đúng là chưa từng nghĩ cái vấn đề này.
Bây giờ đối phương mặt đầy kinh ngạc, làm cho Lục Trường Sinh không khỏi nghĩ đến cái gì.
Có lẽ bí ẩn thân thế của mình, sắp được cởi bỏ.
Trong lòng Lục Trường Sinh có chút kích động.
Chờ đợi đối phương mở miệng.
"Ngươi! Vì sao so với ta còn anh tuấn hơn?"
Thanh âm Lang Gia Tiên Nhân vang lên, tràn đầy kinh ngạc.
Lục Trường Sinh: "? ? ?"
Cái quỷ gì vậy.
Khiếp sợ nửa ngày lại là vì vậy?
Kỳ vọng trong lòng Lục Trường Sinh, trong nháy mắt biến mất.
Còn tưởng rằng đối phương có thể nói ra thứ quỷ gì đây, không nghĩ tới là vì vậy?
"Khó có thể tưởng tượng, thế gian này lại còn có người so với ta càng anh tuấn."
"Ôi, quả nhiên sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời thiên kiêu sau thắng đời trước."
"Bàn về giá trị nhan sắc, Lang Gia Tiên Nhân ta, nguyện xưng ngươi là mạnh nhất."
Lang Gia Tiên Nhân nghiêm túc vô cùng nói.
Mà Lục Trường Sinh đã không biết nên nói cái gì.
"Ngươi rất không tồi, thấy nhiều bảo vật như vậy, ngươi không có động tâm, mà là mở ra cái hộp đá này."
"Ngươi chẳng những trẻ tuổi, hơn nữa coi bảo vật như cặn bã, y như ta."
"Ngươi thông qua khảo hạch cửa ải cuối cùng của ta, tấm bảo đồ này, còn có cái chìa khóa này đều tặng cho ngươi đấy, tiểu hữu."
Lang Gia Tiên Nhân mỉm cười, rồi sau đó đưa ra một tấm bảo đồ giao cho Lục Trường Sinh.
"Đây là cái gì?"
Lục Trường Sinh hiếu kỳ hỏi.
"Vật này lai lịch cực lớn, ngươi có nghe nói qua, Thiên Đế bảo khố?"
Lang Gia Tiên Nhân mở miệng.
"Không có."
Lục Trường Sinh lắc đầu một cái, hắn đích xác không có nghe qua cái gì Thiên Đế bảo khố.
Lang Gia Tiên Nhân: ". . . ."
"Ngươi ngay cả truyền thuyết về Thiên Đế bảo khố cũng chưa từng nghe nói qua?"
Lang Gia Tiên Nhân không thể tin được.
"Bẩm tiên nhân, vãn bối xác thực chưa từng nghe qua."
Lục Trường Sinh nghiêm túc trả lời.
"Được rồi. " Lang Gia Tiên Nhân thở dài.
Sau đó mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận