Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 283: Lại phải ra chiêu

Đây cũng không phải là mù chữ hay không mù chữ, đây là thiểu năng trí tuệ chứ ?
Nhưng để cho Lục Trường Sinh lần nữa rung động là.
Cả sảnh đường vào giờ phút này, lần nữa ồ lên.
"Thơ hay! Thơ hay!"
"Mặc dù tầm thường, nhưng lại phát ra từ phế phủ, được nha, được nha, thật hay."
"Bài thơ từ này, nói ra ý tưởng của bọn ta nha, thật muốn ôm về nhà, đáng tiếc ta không dám."
"Đúng vậy, mặc dù tầm thường, nhưng cổ nhân nói, phong nhã trong đại tục, đại tục trong phong nhã! Sang hèn cùng hưởng, sang hèn cùng hưởng nha! Ha ha ha ha!"
"Bài thơ từ này, để cho ta nghĩ tới đạo lữ mà ta đến nay chưa từng thấy qua."
"Bài thơ này, để cho ta nghĩ tới cố hương lúc nhỏ."
"Ngài khoan hãy nói, bài thơ này để cho ta nghĩ tới cái mùa hè không cách nào quên đó, khi đó A Trân yêu A Cường."
"Moá nó, các vị đạo hữu, quá phận chứ ? Các ngươi rốt cuộc thu bao nhiêu?"
" Được, tốt, hay, hay một câu sang hèn cùng hưởng nha."
"Mặc dù cảm thấy được thơ từ này bình thường thôi, nhưng các ngươi đều nói hay, ta đây cũng nói hay!"
Cả sảnh đường vang tiếng ủng hộ.
Để cho Lục Trường Sinh không hiểu sao khó chịu.
Hắn khó chịu không phải là bởi vì thơ từ quá kém.
Mà là đám người này, có tiền không mang theo hắn kiếm chung, ăn một mình.
Vào giờ phút này, Lục Trường Sinh rất muốn hỏi Vương Phú Quý một câu nói.
Lời khen ngợi rốt cuộc bao nhiêu tiền một comment, ta chỉ thu một nửa!
Chẳng qua là, đang lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ dễ nghe bỗng nhiên vang lên.
"Nghe nói Đạo Môn Đại Sư Huynh Lục Trường Sinh đến rồi, còn mong đại sư huynh, có thể dựa vào đề ta nghĩ ra, làm một câu thơ được chứ?"
Thanh âm vang lên, là thanh âm Tư Không Nam Cầm.
Giờ phút này, trong Cổ Phường an tĩnh lại.
Minh Nguyệt Cổ phường.
Sau khi thanh âm Tư Không Nam Cầm vang lên, trong nháy mắt, mọi người hoàn toàn an tĩnh lại.
Một trong tứ mỹ Trung Châu, chỉ tên gọi họ muốn Lục Trường Sinh làm thơ.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng rối rít hiếu kỳ, không biết Lục Trường Sinh có thể làm ra thơ từ như thế nào.
Hôm qua, câu vì lấy tâm cảm động đất trời, đã để cho thế nhân rung động, mà ngày hôm nay mọi người càng mong đợi.
Chẳng qua thơ từ tình tình ái ái, sẽ không có dị tượng gì quá lớn chứ ?
Ừ, hẳn vậy!
Mọi người nghĩ như vậy.
Trong cổ phường.
Lục Trường Sinh trầm tư rất lâu.
Chủ yếu là đề bài không dễ viết nha.
Không đề bài, thì một câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là đủ rồi nha.
Tại sao nhất định phải ra đề?
Ái mộ? Bỏ lỡ?
Lục Trường Sinh trầm tư một phen.
Một lát sau, hắn nghĩ tới một câu thơ từ cổ ban đầu đọc sách thấy.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói.
“Truyện Trường Môn nọ, hẹn đẹp nay đã lỡ.
Mày ngài vướng nợ, bài Tương Như ngàn vàng,
Sầu muộn tương tư, nay cùng ai bày tỏ.
Thôi chớ múa may, Quân nào đã thấy đâu.
Ngọc Hoàn, Phi Yến rồi cũng hoá bụi trần.
Tà dương buồn, tài nữ tựa lan can,
Nhìn luồng khói liễu lòng đau vô bờ.”
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng.
Đây là một bài thơ từ của Tân Khí Tật.
Trong đó Tương Như, là chỉ Tư Mã Tương Như.
Ý tứ đại khái chính là, A Kiều của Trường Môn Cung, ngóng trông có thể lần nữa được sủng hạnh, nhưng đã hẹn xong, lại lần nữa lỡ hẹn.
Trách thì chỉ trách quá xinh đẹp bị người đố kỵ, cho dù tiêu tốn ngàn vàng, mua bài phú nổi tiếng của Tư Không Tương Như, nhưng một phần mối tình thầm kín này, hướng ai tỏ bày.
Nàng ái mộ Hán Vũ Đế Lưu Triệt, nhưng lại không dám nói cho hắn biết.
Chẳng qua thế giới Tiên Hiệp, không có Tư Không Tương Như, không có Hán Vũ Đế Lưu Triệt, cũng không có Phi Yến Ngọc Hoàn, càng không có A Kiều ở Trường Môn Cung.
Nhưng dù là như vậy, bài thơ từ này, cũng vẫn đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Mà vào giờ phút này.
Trong Minh Nguyệt Cổ Phường.
Dị tượng xuất hiện.
Chính giữa Đại sảnh, một tòa cung điện hư ảo xuất hiện, một cô gái tuyệt mỹ, tay cầm một phần thơ từ, nàng ôm tương tư chờ đợi người thương, trong Trường Môn cung, yên tĩnh, cô đơn, còn có lộ ra không chút sức sống.
Trừ cô gái tuyệt đẹp này, hết thảy hết thảy, có cô độc cùng tịch mịch không nói ra được.
Ánh mắt của nàng, tràn đầy tình yêu.
Nàng ái mộ Hán Vũ Đế, nhưng cũng không dám nói cho hắn biết.
"Mày ngài vướng nợ, bài Tương Như ngàn vàng,
Sầu muộn tương tư, nay cùng ai bày tỏ.."
Rất nhanh, những dị tượng này biến mất.
Mọi người không khỏi chìm đắm bên trong thơ từ.
Mỗi người đều thấy được A Kiều của Trường Môn Cung, tất cả mọi người cũng cảm nhận được tình yêu của A Kiều.
"Hay ! Thơ rất hay!"
"Không hổ là Lục sư huynh, tài nghệ này, đơn giản là so với ta mạnh hơn nhiều lắm."
"Mặc dù không có nghe hiểu ý tứ bài thơ này, nhưng thấy được dị tượng mới vừa rồi, ta hiểu đại khái rồi."
"Lục sư huynh không hổ là Văn Thánh đương thời nha!"
"Nhưng mà không đúng, Lục sư huynh, đề bài của Nam Cầm tiên tử là, ái mộ cùng bỏ lỡ, ngươi đây là giống như không có đúng đề chứ ?"
Có người hiếu kỳ, mặc dù biết bài thơ của Lục Trường Sinh làm cực hay, nhưng vấn đề là, không đúng đề nha.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Các ngươi biết cái gì, Lục sư huynh bài thơ này từ, là viết cho Linh Lung Thánh Nữ, đề mục của thánh nữ không phải là ái mộ cùng không dám sao?"
Có người mở miệng, một lời thức tỉnh người trong mộng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận