Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 66: Ngắn nhỏ bất lực

Càn Thất Dạ nhìn lướt qua đố chữ, sau đó nghiêm túc nói: "Chưởng quầy, ta nhưng là vua đoán chữ đệ nhất Đại Càn, chờ một hồi ngươi thua, cũng không nên khóc a."
Còn không có đoán trúng trước hết làm màu một tí, Càn Thất Dạ rất không phụ lòng cái tên này của nàng.
"Đã là hội đèn màu, nguyện thua cuộc, công tử mời đoán."
"Nếu như không ngoài dự liệu, đây hẳn là chữ Thần phải không ? " Càn Thất Dạ tự tin vô cùng nói.
Chưởng quấy có chút sợ nhìn lướt qua Lưu Thanh Phong, lại nhìn lướt qua Càn Thất Dạ, sau đó lắc đầu một cái.
"Chữ Bách?"
Chưởng quầy lại lắc đầu.
"Chữ Tân?"
Chưởng quầy vẫn là lắc đầu một cái.
"Chữ Thiết?"
"Chữ Tiện?"
"Chữ Nhất?"
"Nhị?"
"Tam?"
"Tứ?"
"Ngươi đi chết đi."
Càn Thất Dạ cũng thua, thẹn quá thành giận, hơn nữa cực kỳ mất mặt là, không đoán ra rồi thì thôi, còn thì thầm muốn dỡ bỏ tiệm hàng của người ta.
Đành bị Lục Trường Sinh kéo xuống.
"Được rồi! Chớ có nghịch ngợm!"
Nhìn lướt qua chưởng quầy sắc mặt trắng hếu, Lục Trường Sinh thật sự là không biết nên nói gì với hai người kia.
Không đoán ra thì thôi có sao đâu, cần gì thẹn quá thành giận vậy.
"Sư huynh, ta không phải là có ý gì khác, tên chưởng quỹ tuyệt đối là ôm lòng không muốn tặng đồ, cố ý tìm câu đố chữ không giải thích được để cho chúng ta đoán."
"Đúng vậy, đúng vậy, loại gian thương này ta đã thấy rất nhiều, nếu không chịu thua, vậy ngươi bày hàng làm gì chứ. " Càn Thất Dạ cũng không nhịn được nói như vậy.
Hai người chính là điển hình của loại mình phế còn trách người khác.
Mà chưởng quầy đã bị dọa cho không nhẹ.
Nhìn Lục Trường Sinh một cái, lập tức mở miệng nói: "Công tử, lão thân tuyệt đối không phải cái loại người không chịu thua này đâu, ta thấy công tử tướng mạo đường đường, tài trí hơn người, không bằng để cho công tử đoán một chút "
Hắn nói như vậy.
Để cho mình đoán?
Lục Trường Sinh hoàn toàn không hiểu.
Chữ hán còn tốt đi, có thể đoán ra ít đồ, cái chữ viết Tu Tiên thông dụng này hắn một chữ cũng không biết.
Nhưng suy nghĩ một chút đi, dứt khoát mở miệng nói.
"Là chữ Càn phải không nhỉ."
Lục Trường Sinh thuần túy chính là nói bậy một câu, sau đó mang người đi, miễn ở chỗ này xấu hổ mất mặt.
Nhưng mà tức thì, chưởng quầy nhất thời không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Công tử quả nhiên thông minh, đây chính là chữ Càn!"
Thanh âm vang lên, Càn Thất Dạ bối rối, Lưu Thanh Phong bối rối, quần chúng vây xem cũng bối rối.
Ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng bối rối.
Đoán mò cũng có thể đoán trúng?
Lục Trường Sinh thật sự mờ mịt.
Chính mình chỉ thuận miệng nói, vậy cũng có thể trúng?
Vận khí có cần tốt như vậy hay không?
"Chưởng quầy, ngươi chắc là thấy hai người chúng ta dữ dội như vậy, mới tùy tiện ứng phó đúng không?"
Lưu Thanh Phong không nhịn được hỏi, hắn đoán thời gian dài như vậy không đoán được, đại sư huynh của mình tùy tiện đoán một câu là có thể đoán trúng?
Có lầm hay không hả?
Càn Thất Dạ cũng cảm thấy sai quá sai.
"Cũng không phải, cũng không phải, đích đích xác xác là vị công tử này tài hoa hơn người, các vị mời xem, phía sau tờ giấy này có câu trả lời."
Chưởng quầy mở miệng, đồng thời tháo xuống đèn màu, phần lưng của giấy trắng, đích đích xác xác có câu trả lời, chẳng qua bị một tấm giấy trắng to bằng móng tay dán lại, xé ra nhìn một cái quả nhiên là chữ Càn.
Thật đúng là đoán trúng?
Lục Trường Sinh có chút ngạc nhiên, loại xác suất này thật đúng là không tưởng tượng nổi mà.
"Chẳng lẽ câu nói kia của sư phụ là thật?"
Lục Trường Sinh không khỏi hồi tưởng lại ngày đó khi ở Hồng Phong, sư phụ của mình nói Lục Tự Chân Ngôn.
Mặt đẹp trai, vận khí tốt!
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi khảo sát một phen.
"Chưởng quầy, ngọn đèn màu thứ 2, câu trả lời, là chữ Nguyệt hả?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Người sau nghe một chút, lập tức kinh ngạc nói: "Công tử quả nhiên đại tài, ngọn đèn màu thứ 2, câu trả lời, đích thực là chữ Nguyệt."
Thật đúng vậy ư?
"Ngọn đèn thứ ba là chữ Lâm? Ngọn đèn thứ tư là chữ Báo? Ngọn đèn thứ năm là chữ Tưởng?"
Lục Trường Sinh tùy tiện nói bậy bạ mấy chữ.
Nhưng mà Chưởng quầy gật đầu liên tục, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc nói.
"Đúng đúng đúng! Không nghĩ tới công tử thông minh đến nước này, một hơi thở toàn bộ đoán trúng, vật này liền tặng cho công tử, à mà. . . ."
Chưởng quầy tràn đầy khiếp sợ, đồng thời còn nói lai lịch tảng đá này, nhưng mà Lục Trường Sinh không để ý đến, mà là đi tới trước một gian hàng bên cạnh nói: "Ở đây cũng có thể đoán đố chữ sao?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Hắn đang thử nghiệm, xem lời Thanh Vân Đạo Nhân nói là có giả hay không.
"Có thể thì cũng có thể, chẳng qua đố chữ nhà ta nhưng mà cùng nhà khác không giống nhau, mỗi một câu đố chữ đều là ba chữ, công tử ước chừng phải ngẫm nghĩ kỹ đề mục."
Chưởng quầy mở miệng, hắn thấy được biểu hiện của Lục Trường Sinh ở nhà bên kia, cho nên lộ ra có một ít tự tin, để cho Lục Trường Sinh nghĩ kỹ đề mục, chú ý một chút.
"Ba chữ? " Lục Trường Sinh căn bản không có bất kỳ suy tư nói: "Ngắn nhỏ bất lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận