Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 184: Hết cứu rồi

"Đây là? Hỏa Phượng chân huyết đan?"
Lục Trường Sinh sửng sốt một chút, nhưng mà Tam Túc Kim Ô tốc độ quá nhanh, trực tiếp dùng mỏ ngậm một viên đan dược, sau đó trực tiếp bắt đầu nuốt.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Năm viên!
Mười viên!
Lục Trường Sinh muốn ngăn cản, nhưng Tam Túc Kim Ô phảng phất phát giác, trực tiếp hút một cái, trên trăm viên Hỏa Phượng chân huyết đan, trực tiếp bị con Tam Túc Kim Ô này nuốt.
Cái này giời ạ, đây là mất trí nhớ đan mà.
Lục Trường Sinh bóp cổ của Tam Túc Kim Ô, muốn để cho nó phun ra, nhưng mà Tam Túc Kim Ô lại đập cánh, trong ánh mắt toát ra một loại khoái cảm vô hình.
Giời ạ, thế mà hưng phấn rồi?
Tam Túc Kim Ô cả người trên dưới tràn ngập huyết sắc, huyết sắc kinh khủng vờn chung quanh Tam Túc Kim Ô, đang chữa thương.
Lục Trường Sinh thở dài, xong rồi, hoàn toàn không cứu nổi.
Trên thực tế dựa vào chín đạo thần thú huyết mạch trong cơ thể Tam Túc Kim Ô, hoàn toàn có thể tự mình chữa trị, nhưng Tam Túc Kim Ô này thật sự là quá dở hơi, vì gia tốc tu luyện, vận dụng Không Gian chi lực, trực tiếp đem Hỏa Phượng chân huyết đan trong Đại La nhẫn của chính mình toàn bộ lấy ra, sau đó một hơi nuốt hết.
Cũng may có một chai còn giấu trong chiếc nhẫn.
Nếu không ăn thêm mấy viên, phỏng chừng muốn xong đời.
Qua một lúc lâu.
Theo huyết khí tiêu tán.
Lông Tam Túc Kim Ô càng phát sáng vàng, so với hoàng kim còn càng thuần túy, đứng ở trước mặt Lục Trường Sinh, trong ánh mắt, tràn đầy vẻ dở hơi.
"Oa!"
Thanh âm cổ quái vang lên, để cho Lục Trường Sinh rơi vào trầm tư.
Mất trí nhớ đan còn có thể cải biến khẩu âm?
Song suy nghĩ một chút, quạ đen chính là kêu oa oa, điều này cũng không sai, khả năng ăn nhiều mất trí nhớ đan, trở lại nguyên trạng rồi.
"Oa! Oa! Oa oa! Oa oa!"
Tam Túc Kim Ô đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, ánh mắt cực kỳ đờ đẫn, một mực oa oa réo lên không ngừng.
"Ngươi oa là ý gì?"
Lục Trường Sinh bối rối, hắn thật nghe không hiểu ngoại ngữ nha.
Song cũng may, mặc dù mất trí nhớ đan, trở thành chân chính dở hơi, nhưng Tam Túc Kim Ô dù sao cũng là thần thú, dùng cánh chỉ chỉ bụng của mình.
Lục Trường Sinh trong nháy mắt biết.
"Ngươi đói?"
"Oa!"
Tam Túc Kim Ô gật đầu một cái oa một tiếng.
"Chờ một lát."
Lục Trường Sinh lập tức truyền âm cho Trịnh Hạo Nhiên, để cho hắn đưa tới một ít thịt linh thú, xem xét đến sức ăn của thần thú hẳn rất lớn, cho nên tạm thời phải năm mươi kg.
Rất nhanh, Trịnh Hạo Nhiên mang linh thú thịt nướng chín đưa tới.
Đi vào trong nhà, Trịnh Hạo Nhiên là cực kỳ kinh ngạc nhìn Tam Túc Kim Ô.
"Tam túc kim điểu?"
Trịnh Hạo Nhiên kinh hô.
Lục Trường Sinh: "... ."
"Là Tam Túc Kim Ô!"
Lục Trường Sinh thở dài, nhắc nhở.
"Ồ ồ ồ, đúng đúng đúng, là Tam Túc Kim Ô, Tam Túc Kim Ô! Ahhh, Lục sư huynh, đầu thần thú này quả nhiên là Tam Túc Kim Ô nha."
"Trời ạ, Tam Túc Kim Ô, thần thú trong thần thoại, sau khi chết có thể hóa thành một vầng mặt trời, chiếu sáng thiên địa trăm triệu năm nha."
Trịnh Hạo Nhiên vô cùng rung động, hắn gắt gao nhìn Tam Túc Kim Ô, trong ánh mắt tràn đầy rung động.
"Oa!"
Nhưng mà Tam Túc Kim Ô thấy được thịt linh thú, trực tiếp chạy vội tới.
Ngay sau đó mở ra miệng to như chậu máu.
Không sai, chính là miệng to như chậu máu, trực tiếp mang năm mươi kg linh thú thịt, nuốt vào tại chỗ.
Lục Trường Sinh quả thực khó có thể tưởng tượng, một con Tam Túc Kim Ô không sai biệt lắm lớn như quả bóng, làm sao có thể, một hơi thở nuốt trọn năm mươi kg thịt linh thú.
"Oa!"
Tam Túc Kim Ô chỉ chỉ bụng của mình.
Ý tứ rất đơn giản.
Ăn chưa no, lại thêm chút.
"Không nên rượu chè bê tha."
Lục Trường Sinh thở dài, nói như vậy.
Nhưng mà Tam Túc Kim Ô lại đập đập cánh đi tới bên chân Lục Trường Sinh, sau đó dùng cánh ôm lấy chân Lục Trường Sinh, dùng đầu va chạm.
Giời ạ, ngươi còn biết giả nai?
Lục Trường Sinh quả thực không nghĩ tới, thần thú sẽ còn giả nai làm nũng?
Một bên Trịnh Hạo Nhiên thấy một màn như vậy, không khỏi lòng hiếu kỳ nổi lên, đưa tay ra muốn phải đụng chạm Tam Túc Kim Ô.
Nhưng mà trong phút chốc, Tam Túc Kim Ô một mực ngây thơ đáng yêu, đột nhiên thần sắc biến đổi, cả người bốc lên ngọn lửa màu vàng, đây là Thái Dương Chân Hỏa.
Một luồng liền có thể đem Trịnh Hạo Nhiên đốt thành cặn bã.
"Không thể."
Lục Trường Sinh tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đè xuống Kim Ô, mà Trịnh Hạo Nhiên cũng bị dọa cho giật mình, liên tục quay ngược lại, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Bởi vì mới vừa rồi hắn cảm nhận được sự kinh khủng của Thái Dương Chân Hỏa, vẻn vẹn chẳng qua là một luồng, chính mình liền chắc chắn phải chết.
Hắn thiếu chút nữa quên đây là một con thần thú.
"Oa!"
"Oa!"
"Oa!"
Kim Ô bị Lục Trường Sinh đè lại, không vui, nó oa oa oa thét lên.
"Hắn là đưa thịt cho ngươi, ngươi tổn thương hắn, ai đưa thịt cho ngươi?"
Lục Trường Sinh nói như vậy.
Trong phút chốc, não không quá lanh lợi của Kim Ô, hiếm thấy lanh lợi một chút
Nhìn lướt qua Trịnh Hạo Nhiên.
Lại liếc nhìn hai cánh rỗng tuếch.
Lại nhìn lướt qua Trịnh Hạo Nhiên.
Lại nhìn hai cánh rỗng tuếch một cái.
"Oa!"
Tam Túc Kim Ô phảng phất biết cái gì, gật đầu một cái, kêu oa một tiếng, ánh mắt lần nữa trở nên đờ đẫn.
"Trịnh sư đệ, lại làm năm mươi kg đi."
Lục Trường Sinh mở miệng nói.
Để cho Trịnh Hạo Nhiên đi chuẩn bị linh thịt.
Nhưng mà Tam Túc Kim Ô lại lắc đầu một cái.
Kêu oa mười lần.
Ý là.
Một ngàn cân thịt linh thú.
Lục Trường Sinh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận