Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 900. A ba! A ba! A ba! (1)

Triệu Thần mở choàng mắt.
Cả người hắn đã ướt sũng mồ hôi.
Trong đáy mắt hãy còn chưa tan hết cảm giác kinh hồn táng đảm.
“A Di Đà Phật, đồ nhi, ngươi lại gặp ác mộng sao?”
Tiếng của Không Độ Tiên Vương vang lên, hắn nhìn sang Triệu Thần, không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Trong khoảng thời gian này Triệu Thần thường xuyên gặp ác mộng, thế nên hắn cũng đã dần quen với cảnh này rồi.
“Vâng!”
Triệu Thần gật đầu, hắn lau qua mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại.
“Lần này ngươi lại mơ thấy thứ gì?”
Không Độ Tiên Vương hỏi.
“Ta mơ thấy ở trong một sơn động có rất nhiều ánh mắt nheo lại, chúng cứ nhìn chòng chọc vào ta.”
Triệu Thần mở miệng đáp.
Có điều hắn chỉ đang nói bừa mà thôi.
Bởi cảnh tượng hắn mơ thấy đáng sợ hơn nhiều, đó là trời sụp đất nứt, vô cùng kinh khủng, hắn còn mơ thấy một lão đạo cưỡi trâu, trên tay ôm một đứa bé, rồi có một nam tử tay cầm chuông cổ, mang theo cảm giác bất khả chiến bại đang đuổi giết một chiếc bóng đen.
Hắn không hiểu được những thứ ấy là gì nên tâm trạng càng lúc càng thêm trầm trọng.
Cuối cùng Triệu Thần chỉ thở dài một tiếng.
“Người có biết giải mộng không sư phụ?”
Triệu Thần hỏi.
“Cũng biết một chút, ngươi nói thử xem.”
Không Độ Tiên Vương trả lời thẳng, căn bản hắn cũng không biết giải mộng, nhưng thân là Tiên Vương mà lại bảo không biết thì chẳng phải rất mất mặt ư?
Triệu Thần mở miệng, nói ra hết thảy cảnh tượng thấy trong mơ cho Không Độ Tiên Vương biết.
Đối phương suy tư một phen, cuối cùng như thể bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta hiểu rồi.”
Không Độ Tiên Vương hô lên.
“Người hiểu cái gì?”
Triệu Thần vô cùng tò mò.
“Cảnh trong mơ ấy chính là kiếp trước của ngươi.”
Không Độ Tiên Vương nói ra suy đoán của mình.
“Kiếp trước?”
Triệu Thần không khỏi ngây ngẩn.
“Nếu ta đoán không sai thì có lẽ ngươi chính là một trong những tu sĩ tham dự trận đại chiến kia, bởi chấp niệm của ngươi quá sâu đậm nên dù đã chết đi cũng không quên được cảnh tượng ấy, giờ dẫu đã chuyển thế thì thi thoảng vẫn sẽ nhớ tới khi đó.”
Không Độ Tiên Vương nói như thế.
Hắn vừa dứt lời thì Triệu Thần đã kinh ngạc hô lên.
“Kiếp trước ta là ai?”
Triệu Thần hỏi.
Không Độ Tiên Vương nghĩ một lát rồi bấm tay tính toán.
“Chắc là một binh sĩ.”
Câu trả lời của Không Độ Tiên Vương làm Triệu Trần có vẻ suy sụp.
“Sư phụ, người không thể nói gì đó dễ nghe hơn được à?”
Triệu Thần có chút buồn bực.
“Vậy ngươi chính là đại thống lĩnh, thế được chưa?”
Không Độ Tiên Vương trả lời.
“Cao hơn chút nữa đi, đại thống lĩnh đã là gì chứ?”
Triệu Thần cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.
“Vậy thì là cường giả Tiên Vương, vương giả nắm giữ một phương?”
Không Độ Tiên Vương trầm tư một lát rồi mới đưa ra câu trả lời.
“Sư phụ, dù sao cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, người lại lên cao hơn chút nữa xem nào.”
Triệu Thần cười gượng.
“Ngươi mà cũng xứng là Tiên Đế à?”
Giờ tới lượt Không Độ Tiên Vương khó chịu, ngươi mà cũng xứng làm Tiên Đế à?
Chỉ nói ra câu Tiên Vương thôi đã là trái với lương tâm lắm rồi mà ngươi lại còn muốn mơ làm Tiên Đế ấy hả?
“Thôi, không nói nữa, Tiên Vương cũng được, Tiên Vương cũng được rồi.”
Triệu Thần xua tay, bản thân hắn cũng có cảm giác quá khoa trương, dù sao thì Tiên Đế cách hắn thật sự rất xa xôi.
Cùng lúc đó.
Trong Yêu giới.
Khổng tước Minh Vương dẫn theo Lục Trường Sinh đi vào Yêu giới.
“Khổng tước huynh, rốt cuộc người đứng đầu Yêu giới trong đầu có bệnh não gì thế?”
Trên đường, Lục Trường Sinh tò mò hỏi thăm.
Mà Khổng tước Minh Vương nghe thấy thế cũng không khỏi bất đắc dĩ.
“Ta cũng không rõ lắm, mấy năm trước khi người đứng đầu xuất hiện ở Yêu giới thì câu đầu tiên đã nói chính là a ba, a ba, không cần biết là gặp ai, cũng không cần biết dùng cách nào cũng chỉ biết nói đúng một câu này.”
Khổng tước Minh Vương đáp, giọng điệu có chút khó chịu.
Rõ ràng là người đứng đầu Yêu giới vậy mà lại là kẻ trong đầu có bệnh, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài chắc hẳn vô số tu sĩ lục giới sẽ cười chết đám tu sĩ Yêu tộc bọn hắn mất thôi.
Thế nên tin tức này luôn bị giữ kín, không một ai truyền ra ngoài cả.
“Người đứng đầu Yêu giới là quạ đen sao?”
Thiện Thính đi theo Lục Trường Sinh đột nhiên lên tiếng.
Vì nói tới đầu óc có bệnh nên hắn theo bản năng lại nghĩ tới Ô Nha đạo nhân.
“Không phải, là Nhân tộc.”
Khổng tước Minh Vương lắc đầu đáp.
“Nhân tộc?”
Lục Trường Sinh nghe thế thì không khỏi kinh ngạc.
Sao lại có thể là Nhân tộc được?
“Yêu chủ chuyển thế trở thành Nhân tộc, có điều chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì, ai bảo Nhân tộc không thể làm Yêu chủ được chứ? Chẳng lẽ bánh lão bà cũng tặng kèm lão bà thật sao?”
Khổng tước Minh Vương đáp lại với vẻ không đồng tình.
Hơn nữa hắn nói chuyện quả là rất có lý.
Lục Trường Sinh thì vẫn thấy rất kinh ngạc, hắn rất muốn xem thử rốt cuộc người đứng đầu Yêu giới trông thế nào.
Một lúc lâu sau.
Bên ngoài Thánh điện của Yêu tộc.
Sáu vị Yêu vương đã đứng chờ từ lâu, thấy khổng tước Minh Vương và Lục Trường Sinh xuất hiện ai nấy đều có vẻ vô cùng kích động.
“Vị này chính là Trường Sinh Thiên Đế phải không?”
“Cuối cùng cũng chờ được Ma chủ rồi.”
“Chúng ta bái kiến Ma chủ.”
Các Yêu vương đồng loạt lên tiếng, họ cũng không dám khinh suất, bởi Lục Trường Sinh chính là người đứng đầu Ma giới, hơn nữa tu vi của hắn hiện giờ phải nói là sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận