Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 195: Thật hay

"Hẳn là sẽ, dù sao Trường Sinh sư huynh, chính là tuyệt thế Kiếm Tiên đương thời nha."
"Đúng vậy, Lục sư huynh là tuyệt thế Kiếm Tiên, cùng người khác bất đồng, có thể chứng kiếm đạo, mới có thể ngộ ra kiếm ý của tổ sư."
"Ngươi đây còn cần hỏi sao? Dĩ nhiên là có thể rồi."
Phần lớn đệ tử mở miệng, đều cho rằng Lục Trường Sinh có thể ngộ ra kiếm ý trong đó.
"Không phải, ta không phải là xem thường Lục sư huynh, ta là cảm thấy, kiếm ý này cách nhau vài vạn năm, kiếm ý chân chính trong đó đã sớm bị năm tháng xóa đi vết tích, cách nhau vài vạn năm, muốn phải ngộ ra ảo diệu kiếm ý trong đó, vẫn có một ít độ khó nha."
Người kia mở miệng, hắn trái lại không phải là xem thường Lục Trường Sinh, chẳng qua là cảm thấy, vết kiếm trên Ngộ Kiếm Nhai, là vết kiếm mấy vạn năm trước lưu lại, hiệu quả giảm bớt nhiều, nếu là vết kiếm hôm qua lưu, vậy dĩ nhiên không có ai sẽ cảm thấy có vấn đề gì.
Cách nhau vạn năm, ngươi còn có thể lĩnh ngộ kiếm ý trong đó, thứ người như vậy. . . Phải là người nào chứ.
Trên thực tế bọn họ phỏng đoán một chút cũng không sai.
Vết kiếm trên Ngộ Kiếm Nhai, đã sớm mất đi thần vận trong đó, lưu lại chỉ là vết kiếm.
Chỉ sợ ngay cả hai vị tổ sư Tử Thanh Thánh Địa đích thân đến, cũng Ngộ không ra cái gì.
Nhưng, Lục Trường Sinh không phải là đang Ngộ kiếm ý, mà là đang suy diễn kiếm pháp.
Không sai, chính là đang suy diễn 'Thiên hạ đệ nhất kiếm' chân chính .
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh nghiêm túc cẩn thận làm một việc.
Mặc dù trong ngày thường bất cần đời, cười đùa tức giận mắng, cái gì đều không để ở trong lòng, nhưng Lục Trường Sinh lại vô cùng rõ, địa phương chỗ mình ở, là Tu Tiên giới, mình đúng là vẫn còn là người tu tiên vô cảm.
Nếu là người tu tiên, vô luận như thế nào cũng phải có một ít chiêu thức có thể cầm ra xuất thủ chứ sao?
Mà có Kiếm Quyết Đệ Nhất Thiên Hạ , Lục Trường Sinh tự nhiên nguyện ý học tập.
Tự nghĩ ra kiếm pháp gì đó, tạm thời còn không có năng lực như thế.
Cái gọi là vô thượng kiếm đạo, là chỉ tư chất cùng thiên phú cùng với vô thượng kiếm ý, tương đương với ngươi có một bộ óc vô cùng thông minh, học cái gì cũng biết, hơn nữa còn có thể suy một ra ba.
Nhưng vấn đề là, ngươi trước mắt cái gì đều không học, bảo ngươi tự nghĩ ra làm sao có thể?
Kiếm Quyết Đệ Nhất Thiên Hạ của Tử Thanh Thánh Địa , đúng là kinh khủng ngút trời.
Lục Trường Sinh cũng nguyện ý học tập, tự nhiên mà vậy, ở bên dưới kiếm nhai, lĩnh ngộ từng tia kiếm ý trong vết kiếm, rồi sau đó trong đầu hiện lên kiếm phổ, nghiêm túc tu luyện.
Ngày thứ sáu.
Mặt trời chậm rãi mọc lên.
Khoảng cách đại thọ Linh Lung Thánh Chủ còn có hai ngày.
Mà chính vào hôm ấy, Lục Trường Sinh yên lặng bất động như là tảng đá, bỗng nhiên giơ tay lên.
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt toàn bộ tụ tập trên người Lục Trường Sinh, Tử Thanh Thánh Tử cũng tới, hắn sớm đã tới rồi, một mực đang chú ý Lục Trường Sinh.
Ong ong ong!
Ong ong ong!
Trong phút chốc, kiếm trong tay tất cả đệ tử, kìm lòng không đặng chấn động.
Rất nhanh hào quang màu vàng kim nhạt không biết từ đâu xuất hiện, che mất hết thảy nơi này.
Mà thời khắc này, Tử Thanh song kiếm từ trong linh hải của Lục Trường Sinh nổi lên, ngay sau đó hai thanh Tiên Kiếm tuyệt thế, va chạm nhau, truyền tới âm thanh đua nhau reo vang.
Tử Thanh song kiếm xuôi ngược, vết kiếm trên Ngộ Kiếm Nhai, cũng lóe lên tia sáng kỳ dị.
Tất cả mọi người đều cực kỳ nghiêm túc nhìn Ngộ Kiếm Nhai.
Mọi người hết sức tò mò, không biết Lục Trường Sinh làm cái gì vậy.
Nhưng một lát sau.
Tử Thanh Thánh Tử sắc mặt đột nhiên đại biến, gần như thất thanh nói.
"Hắn đang mô phỏng theo trận đối kiếm của hai vị tổ sư vạn năm trước!"
Thanh âm vang lên, thời khắc này tất cả đệ tử giống nhau rung động.
Mọi người không dám tin tưởng nhìn Lục Trường Sinh.
Đây chính là vết kiếm vạn năm trước đó, hơn nữa vẻn vẹn chẳng qua là vết kiếm thôi, ngươi cũng có thể sao chép?
Đây không khỏi cũng quá mạnh chứ?
Chẳng qua là không đợi mọi người kịp phản ứng.
Bỗng nhiên, hai bóng người xuất hiện, một xanh một tím.
Hai đạo nhân ảnh này càng ngày càng ngưng tụ, gần như thực thể hóa, tay cầm Tử Thanh song kiếm, đang cùng nhau diễn dịch kiếm pháp.
Kiếm pháp của hai người, biến hóa đa đoan, không chỉ là riêng một loại kiếm pháp, mà là lên tới hàng ngàn, hàng vạn loại kiếm pháp, khi thì nhanh, khi thì chậm, khi thì liên miên như mưa phùn, khi thì hung mãnh như mưa giông, khi thì như sấm, khi thì như mây xanh , khiến cho người ứng tiếp không nổi.
Thể xác và tinh thần Lục Trường Sinh đều dung nhập vào trong đó, hắn không có để ý ánh mắt hoặc là ngôn ngữ của người bên ngoài, mà là nghiêm nghiêm túc túc nhìn hai người đối kiếm.
Kiếm pháp của hai người, đúng là hung mãnh cường đại, Lục Trường Sinh nhìn như si mê như say sưa.
Những đệ tử còn lại cũng cực kỳ nghiêm túc xem.
Chỉ là rất nhiều người khó mà xem hiểu, chỉ cảm thấy rất mạnh, nhưng không biết mạnh mẽ ở nơi nào.
"Hay! Hay! Hay nha! Hay lắm!"
Tử Thanh Thánh tử mở miệng, hắn trong ánh mắt toát ra vẻ si mê, từng câu hay, khiến cho đệ tử chung quanh không khỏi sửng sốt một chút.
Trên thực tế Tử Thanh Thánh tử xem không hiểu.
Là thật xem không hiểu.
Không phải là hắn quá yếu, mà là tuổi tác và cảnh giới còn mới bây nhiêu, không có tuyệt thế kiếm ý như Lục Trường Sinh, đúng là xem không hiểu nha.
Nhưng nếu mà cảm giác xem không hiểu, há chẳng phải là làm mất mặt tiếng Thánh tử?
Cho nên Tử Thanh Thánh tử kiên trì đến cùng, cũng muốn giả trang ra một bộ dạng như si mê như say sưa.
Rất nhanh, từng đạo thanh âm cũng theo đó vang lên.
"Thật diệu kỳ."
"Kiếm này, thật là khéo."
"Không hổ là tổ sư, quả thật là tuyệt không thể tả."
Tử Thanh Thánh tử: "? ? ? ?"
Các ngươi hay cái gì?
Còn ngươi nữa, ngươi mới vừa bái nhập sư môn chứ ?
Ngươi cũng có thể hiểu?
Ngươi cũng kêu hay?
Các ngươi làm sao đều dối trá như vậy hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận