Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 159: Trễ rồi sao

Thiên Thanh Lầu.
Là quán rượu ngon nhất Trường Thanh Thành, liên tục ba ngày đi đường, đúng là nhàm chán và không thú vị.
Tới nơi này ngừng chân, lại uống chút rượu, ăn một chút gì cũng coi là không tệ.
Gọi mấy bình rượu ngon, gọi thêm mấy chục đạo món ngon, Lục Trường Sinh liền ngồi ở một góc nhã toạ của tửu lầu nhìn đám người rộn ràng.
Rất nhanh, món ngon lên bàn, kèm theo mấy bầu rượu ngon.
Lưu Thanh Phong rất hiểu chuyện, trực tiếp cầm bầu rượu lên, rót cho Lục Trường Sinh một ly.
Người tiểu sư đệ này nha, có lúc rất phiền, nhưng có lúc, lại thật hiểu chuyện.
"Nghe nói không? Đại thọ năm ngàn tuổi của Linh Lung Thánh Chủ, mời tên Lục Trường Sinh đó đi dự tiệc, các ngươi nói đây là ý gì hả?"
"Còn cần nói sao, nhất định là coi trọng Lục Trường Sinh chứ, nếu không vì sao mời riêng Lục Trường Sinh này chứ."
"Ôi, nghe nói Lục Trường Sinh kia vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, so với nữ nhân xinh đẹp hơn, không biết có phải là thật hay không."
"Người nào biết được chứ, người ta là Chân Long, cao cao tại thượng, chúng ta đều là con kiến hôi trong bùn lắng, chỉ có thể sống tạm bợ."
"Đúng vậy, cái tên Lục Trường Sinh này thật đúng là một con Chân Long, tu luyện ba năm, nghe đồn cũng đã đến Độ Kiếp cảnh, thực lực mạnh không nói, hơn nữa vẻ ngoài cũng tuấn mỹ, nghe đồn như Tiên Nhân hạ phàm, còn được gọi là Đạo Môn Đại Sư Huynh, Phật tử chi sư, loại người này là Long, mà chúng ta ngay cả trùng cũng không bằng."
"Không chỉ như vậy, ta nghe đồn Lang Gia bí cảnh lần này, rất nhiều cường giả liên thủ đánh vào cửa ải cuối cùng, lại phát hiện Lang Gia Tiên Nhân ở trên vách đá khắc chữ, nói cái gì Tiên Đạo phần dưới cùng ai là đỉnh, vừa thấy Trường Sinh đạo thành không! Cũng không biết là thật hay giả."
Mọi người nghị luận ầm ỉ.
Lục Trường Sinh nghe thành quen, mà Lưu Thanh Phong vẫn không khỏi hiếu kỳ nói: "Làm sao bọn họ đều không đàm luận chuyện thần thú vậy?"
Hắn thật tò mò, nơi này là tây bộ Trung Châu, không phải là nghe đồn tây bộ đã xuất hiện thần thú sao? Đây mới là tin tức lớn nha, mặc dù nói vị sư huynh này của mình thật phi phàm, nhưng nếu so sánh, thần thú hẳn là quan trọng hơn một chút chứ ?
"Thần thú? Vị khách quan này nhưng đã tới trễ rồi."
Tiểu nhị bưng món ăn lên, sau khi nghe được Lưu Thanh Phong nói, không khỏi mở miệng nói như vậy.
"Có ý gì?"
Lưu Thanh Phong có chút hiếu kỳ.
"Tây bộ chúng ta đúng là đã xuất hiện thần thú, nhưng cũng là chuyện mười mấy ngày trước, hơn nữa con thần thú này thoắt ẩn thoắt hiện, không biết bao nhiêu người chạy đến tìm thần thú, nhưng không có ai tìm được, thậm chí ngay cả lông của thần thú đều không có tìm được."
"Cho nên đã có người suy đoán, tây bộ chúng ta không phải là có thần thú, mà là có người cố ý thiết kế, chế tạo đề tài, muốn để cho tây bộ được người chú ý, dù sao tây bộ ở trung châu, lăn lộn kém cỏi nhất, muốn đất không đất, cũng chẳng có ai nổi danh."
"Hơn nữa mấy ngày nay, khắp nơi tây bộ có người nói thần thú qua lại, những khách quan lầu dưới này, mỗi một người đều mệt gần chết, đã hoàn toàn tuyệt vọng, coi như thật xuất hiện thần thú, bọn họ cũng sẽ không để ý tới, các vị nói có đúng hay không hả?"
Tiểu nhị mở miệng, nói xong lời cuối cùng, càng là hô một tiếng xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, đủ loại thanh âm vang lên.
"Mụ nội nó chứ thần thú, ta không mù mắt đâm đầu vào đâu."
"Thần thú chó má gì chứ, ta đoán chính là các Thành Chủ của Đại Chủ Thành tây bộ liên hợp lại, vì chút linh thạch trong túi chúng ta, bịa ra một lời nói dối về thần thú, mười mấy ngày này, chạy đông chạy tây, đừng nói thần thú, ta ngay cả linh thú cũng không thấy."
"Còn nói có Chân Long, Chân Lông thì có, ngay cả một con Giao ta đều không tìm được, đáng đời tây bộ nghèo khó."
"Ta nói luôn nhé, ai cũng chớ cùng ta nhắc tới thần thú, coi như thần thú ở trước mặt ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không động tâm, không tìm, tìm cái rắm."
"Đúng vậy, không tìm, không tìm, mau về nhà, đàng hoàng đi đào linh quáng, trễ nãi việc kiếm tiền của ta rồi."
Dưới tửu lâu, từng đạo thanh âm vang lên, rất nhiều người đúng là xác thực bị thần thú làm phiền.
Ngày ngày nói nơi này có, nơi đó có, kết quả sau khi đi về, không có thứ gì, làm sao có thể không phiền?
Mọi người trả lời, để cho Lưu Thanh Phong không khỏi đột nhiên tỉnh ngộ.
"Thức ăn thượng hạng, mấy vị khách quan, từ từ thưởng thức, có chuyện gì, trực tiếp hô lên là được."
Rất nhanh, tiểu nhị mở miệng, nói xong lời này, liền đi hỏi thăm một bàn khách.
"Haiz, còn tưởng rằng thật có thần thú, cao hứng hụt một trận."
Lưu Thanh Phong thở dài nói như vậy.
"Có thần thú lại có thể thế nào? Ngươi còn hi vọng nó có thể nhận ngươi làm chủ?"
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
"Nhận chủ thì không có khả năng, nhưng nhất định sẽ nhận huynh làm chủ nhân nha, Lục sư huynh."
Lưu Thanh Phong kiên định nói.
"Vì sao?"
Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.
"Bởi vì huynh vẻ ngoài đẹp trai nha, từ lúc xuống núi đến bây giờ, sư huynh liền có thể vận tốt liên miên, làm lộ ra âm Dương thần thạch, lại được tiên kiếm của Thục Môn Kiếm Sơn nhận chủ, không phải là bởi vì sư huynh ngươi dung mạo đẹp trai hơn ta sao."
Lưu Thanh Phong trả lời như vậy.
Uizz!
Lục Trường Sinh kinh ngạc, không nghĩ tới lần xuống núi này Lưu Thanh Phong lại trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận