Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 218: Vực ngoại thiên ma?

"Thánh Chủ?"
Lục Trường Sinh kinh ngạc.
Thế nào đêm hôm khuya khuắt đột nhiên xuất hiện ở trong gian phòng của mình vậy?
Bà muốn làm gì?
Trong ánh mắt Lục Trường Sinh tràn đầy hiếu kỳ.
"Thế nào? Còn gọi ta là Thánh Chủ?"
Linh Lung Thánh Chủ mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười, nhìn Lục Trường Sinh nói như vậy.
Hắc? Không gọi Thánh Chủ vậy gọi gì?
"Tiền bối, đêm hôm khuya khoắt, không biết có chuyện gì vậy? Vãn bối... . Nhưng mà phải nghỉ ngơi."
Lục Trường Sinh trên mặt hơi lúng túng nói, cũng không trả lời câu hỏi của Linh Lung Thánh Chủ.
"Tới xem một chút Trường Sinh sư chất có chỗ nào cảm thấy không hài lòng, sư phụ ngươi nhưng là nói với ta rồi, để cho ta chiếu cố ngươi thật tốt, dù sao hắn nhưng mà chỉ có một mình ngươi là học trò, ta nếu mà hơi sơ suất, với tính khí kia của sư phụ ngươi, trước khi phi thăng nhất định sẽ tìm ta phiền toái."
Linh Lung Thánh Chủ trêu ghẹo nói.
"Tiền bối nói đùa."
Lục Trường Sinh cười ngượng một tiếng.
Nhưng mà Linh Lung Thánh Chủ lại chậm rãi đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, ngay sau đó ánh mắt mỉm cười, có chút dí dỏm, cũng có một chút khác với người khác mà nói.
"Trường Sinh à, tuy nói ta hơn ngươi sáu ngàn tuổi, nhưng có hơn 5,900 năm, ta đều là bế quan tu luyện, thật sự nếu tính, thật ra thì cũng chỉ ba mươi tuổi thôi, ngươi từng câu từng câu tiền bối tiền bối, trường hợp chính thức thì cũng thôi, lúc ở riêng mà kêu như vậy, đơn giản là coi ta già rồi phải không, có phải hay không nên đổi một cách xưng hô?"
Linh Lung Thánh Chủ nói như thế, đồng thời dựa vào rất gần, một luồng mùi thơm không nói được, chui vào trong mũi, hết sức thơm, cũng để cho nội tâm người ta ngứa ngáy.
Mà Lục Trường Sinh thì tê cả da đầu.
Thánh Chủ, thật không kìm chế được rồi!
Không đùa đâu!
Nhưng mà ngay sau đó, Linh Lung Thánh Chủ lại khẽ mỉm cười, nhấn vào giữa trán Lục Trường Sinh một cái, tiếp đó mở miệng nói: "Được rồi, nên nói với ngươi chút chính sự đi."
Phù!
Thanh âm vang lên, Lục Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sau đó, Linh Lung Thánh Chủ trực tiếp nằm ở trên giường, dùng tay trái đỡ đầu, còn vỗ giường một cái mở miệng nói: "Đến, ngồi nói."
Lục Trường Sinh bối rối.
Chính sự ngươi nói là đồ chơi này?
Ngươi lại làm nhục ta?
Được nha!
Thánh Chủ, đây là ngươi buộc ta nha.
Lục Trường Sinh ta tuy là chính nhân quân tử, nhưng không chịu nổi cơn tức này.
Chẳng qua là ngay sau đó, thanh âm Linh Lung Thánh Chủ chậm rãi vang lên, để cho Lục Trường Sinh ngây ngẩn.
"Ngươi biết, hôm đó ở âm Dương Thánh Địa, là người nào muốn đánh giết ngươi không?"
Lời Linh Lung Thánh Chủ nói, để cho Lục Trường Sinh trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Trước đây nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng nếu mà nói tới chuyện nghiêm túc, thì không thể lại tùy tiện nghịch ngợm.
"Xin Thánh Chủ chỉ giáo."
Lục Trường Sinh đúng là tò mò.
Ngày đó là người nào muốn tìm chính mình phiền toái.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Linh Lung Thánh Chủ bình tĩnh hỏi, đồng thời nằm ở trên giường nhỏ, giống như tuyệt thế vưu vật, nhất cử nhất động, cũng để cho người ta nội tâm cuồng nhiệt.
Chẳng qua là Lục Trường Sinh lại có vẻ hết sức nghiêm túc, trong ngày thường nghịch ngợm một chút cũng còn được, khi nói chuyện đứng đắn, Lục Trường Sinh thì sẽ tự động tiến vào trạng thái thánh hiền.
"Hẳn không phải là Yêu tộc cùng Ma Môn. " Lục Trường Sinh nói thẳng ra quan điểm của mình.
"Ồ? Vì sao?"
Linh Lung Thánh Chủ có chút hiếu kỳ mà nhìn Lục Trường Sinh.
"Thân phận của ta, còn có số mệnh, có thể nói Yêu tộc cùng Ma Môn cũng sẽ không ngu ngốc mà đụng đến ta, trừ phi bọn họ muốn chế tạo náo động lớn chân chính, vốn lấy thực lực của Yêu tộc cùng Ma Môn bây giờ, bọn họ không làm được, cũng không dám làm, cho nên không phải là hai tộc này."
Lục Trường Sinh nói như thế.
Thật ra thì ngày đó sau khi phát sinh chuyện kia, chính Lục Trường Sinh cũng đang tự hỏi cái vấn đề này, bác bỏ trước tiên chính là Yêu tộc cùng Ma Môn làm nên, thậm chí Lục Trường Sinh còn từng nghĩ, có phải hay không là Đạo Môn ra tay, chính là vì muốn diệt trừ yêu ma.
Song cẩn thận suy nghĩ một chút, hẳn không khả năng, nếu thật làm như vậy, nhất định sẽ trước thời hạn thông báo, dĩ nhiên nếu quả thật là như vậy, Lục Trường Sinh không ngại chờ sau này thực lực trở nên mạnh mẽ, sau đó lại đập chết tên gia hỏa nghĩ ra kế này.
Dù sao không gian không phải là đùa giỡn, một cái sơ sẩy, khả năng liền phải chết không có chỗ chôn, vì diệt trừ yêu ma, không để ý an nguy của chính mình, Đạo Môn hẳn là không làm được, sư phụ chính mình cũng tuyệt đối không có khả năng đáp ứng.
"Ngươi đoán rất không tồi, nhưng ngươi còn có thể tiếp tục đoán được sao?"
Linh Lung Thánh Chủ cũng không có trước tiên trả lời, mà là khảo nghiệm trí tuệ của Lục Trường Sinh.
Điều này làm cho Lục Trường Sinh buồn bực, ngươi muốn nói cứ nói đi, gợi hứng làm gì, cùng đám tác giả viết truyện kiếp trước y chang, rõ ràng có thể nói rõ, còn nhất định phải vòng vo, thú vị sao? Có ý tứ sao?
Trong lòng mặc dù mắng thầm, nhưng trên mặt nổi Lục Trường Sinh suy tư một phen, tiếp đó mở miệng nói.
"Là vực ngoại Thiên Ma sao?"
Lục Trường Sinh nói như vậy.
Nhưng mà trong phút chốc, Linh Lung Thánh Chủ thần sắc biến đổi, cái loại lười biếng này cũng biến mất, thay vào đó là kinh ngạc.
Thật đúng là đoán đúng rồi hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận