Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 73: Ta trắng tay rồi

Lưu Thanh Phong?
Càn Thất Dạ hơi sửng sờ.
Nàng đối với cái tên này, tự nhiên vô cùng quen thuộc.
"Muội biết hắn sao?"
Càn Nhất Nguyên hiếu kỳ hỏi.
"Quen, chẳng qua hẳn không phải là người này. " Càn Thất Dạ cau mày, mặc dù nàng không thích Lưu Thanh Phong là mấy, nhưng cũng biết, Lưu Thanh Phong cũng sẽ không làm càn như vậy.
"Tại sao không phải?"
Càn Nhất Nguyên vừa nghe muội muội mình quen người này, lập tức tinh thần không khỏi chấn động, chẳng qua là nghe được Càn Thất Dạ nói hẳn không phải, Càn Nhất Nguyên liền có chút giận.
"Hắn là đệ tử Đại La."
Càn Thất Dạ bình tĩnh nói.
" Đệ tử Đại La thì như thế nào? Cha ta còn là Đại Càn Thánh Thượng đây."
Càn Nhất Nguyên lần này nói, căn bản không quan tâm đối phương có phải là đệ tử Đại La hay không.
"Vậy ngươi, ngươi có bản lãnh liền lên lầu a, hắn đang ở trên lầu!"
Càn Thất Dạ khẽ cười nói.
Lời này vừa nói, Càn Nhất Nguyên lập tức trực tiếp lên đường, liền muốn đi lên lầu, chẳng qua là đi được một nửa, Càn Nhất Nguyên dừng bước, hắn quay đầu nhìn Càn Thất Dạ, không khỏi cau mày nói: "Muội muội, bên trên lầu này còn có đại nhân vật gì sao? Xem bộ dáng này của ngươi, ta dù saoũng có chút lo đó."
Càn Nhất Nguyên có chút chột dạ nói.
"Cũng không phải là đại nhân vật gì, chính là Đại Càn Đế Sư cũng ở trên lầu."
Càn Thất Dạ mỉm cười nói.
"Đại Càn Đế Sư? Ai vậy? " Càn Nhất Nguyên cau mày, nhưng rất nhanh thì sắc mặt đại biến: "Ngươi nói Đại Càn Đế Sư, là vị kia sao?"
"Vị kia là vị nào hả? " Càn Thất Dạ biết mà giả bộ hồ đồ.
"Chính là vị kia đó."
"Vị nào hả!"
"Ngươi nói vị nào hả."
"Ta nào biết là vị nào chứ?"
"Ai nha, chính là Đại La đại sư huynh, Lục Trường Sinh! Lục Đế Sư! " Càn Nhất Nguyên nóng nảy, muội muội này của hắn, trong ngày thường liền thích làm rộn.
"Ngươi biết ngươi còn hỏi ta làm gì."
Càn Thất Dạ cười nói.
"Uiz! " thời khắc này Càn Nhất Nguyên sắc mặt không khỏi biến đổi, hắn không nghĩ tới quả là vị đại nhân vật kia.
"Ngươi bây giờ còn cảm thấy là vị Lưu Thanh Phong trên lầu kia sao?"
Càn Thất Dạ hỏi như vậy.
"Không phải đâu, không phải đâu, khẳng định không phải, người bên cạnh Đế Sư, sao có thể là người thô bỉ bực này, hẳn là người trùng tên trùng họ rồi."
Càn Nhất Nguyên lập tức mở miệng.
Có lẽ người khác không biết Lục Trường Sinh cường đại, Càn Nhất Nguyên hắn nhưng là biết đấy.
Dù sao tương lai phải thừa kế đế vị Đại Càn, cho nên Càn Nhất Nguyên càng rõ ràng thân phận và địa vị của Lục Trường Sinh.
Trong nháy mắt, hiềm nghi của Lưu Thanh Phong trong nháy mắt bị rửa sạch.
"Em gái, ta trước hết đi điều tra những người khác, người này, ta nhất định phải bắt tới!"
Càn Nhất Nguyên nói như chém đinh chặt sắt.
"Ngươi liền không lên gặp Đế Sư một lần sao?"
Càn Thất Dạ hỏi như vậy.
Ngay sau đó Càn Nhất Nguyên không khỏi cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái nói: "Đều đã tới rồi, vậy đích xác phải gặp một lần, nếu không, truyền đi lại sẽ nói ta không hiểu lễ phép, đúng rồi, em gái, chờ một hồi đi lên, ngươi phải khen ta mấy câu ở trước mặt Đế Sư, chỉ khen ta mấy câu là được rồi."
Càn Nhất Nguyên mặt cười hết sức ngây ngô mà nói.
Mà Càn Thất Dạ xoa xoa đôi bàn tay, toát ra một vẻ mặt như ngươi hiểu rồi đấy.
Người sau lập tức lấy ra một chồng tiền giấy, đưa cho Càn Thất Dạ nói: "Em gái, ngươi cũng biết, đại ca cũng không có bao nhiêu tiền, đây là tiền giấy giá trị năm mươi vạn cân linh thạch, một chút lòng thành, một chút lòng thành!"
Càn Nhất Nguyên hối lộ như vậy nói.
"Mới năm chục vạn cân linh thạch? " Càn Thất Dạ nhất thời vẻ mặt chê bai.
"Mới? Em gái, ngươi nói chuyện phải có chút lương tâm chứ, ta cũng không phải là Nhị ca ngươi, Nhị ca ngươi binh quyền trong tay, tùy tiện khai man một chút liền giàu có đến mức nứt đố đổ vách, năm chục vạn cân linh thạch này, vẫn là mẫu hậu nhịn ăn nhịn xài cho ta, ngươi có muốn hay không, không muốn thì thôi vậy."
Càn Nhất Nguyên có chút tức giận nói.
Năm chục vạn cân linh thạch, với hắn mà nói cũng là một khoản tiền lớn,
Thật không nghĩ đến em gái của mình, lại đòi ăn đậm.
"Thật không có rồi hả?"
Càn Thất Dạ hỏi.
"Ta trắng tay rồi đấy."
Càn Nhất Nguyên vẻ mặt kiên định.
"Vậy được, theo ta lên lầu đi."
Càn Thất Dạ trực tiếp mang tiền giấy thu vào trong giới chỉ chứa đồ, rồi sau đó dẫn theo Càn Nhất Nguyên lên lầu.
Lầu năm.
Bên trong gian phòng trang nhã.
Lục Trường Sinh nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mặc dù cảnh đẹp, nhưng tâm tình Lục Trường Sinh bất tri bất giác có một ít khẩn trương.
Chẳng qua là nhìn lướt qua Lưu Thanh Phong, sau khi phát hiện người này cũng lộ ra chút lo lắng, dường như có một ít bí mật.
Nhưng mà đúng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, Lục Trường Sinh cùng Lưu Thanh Phong không hẹn mà cùng nhau trở nên căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận