Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 266: Lại biện luận?

Dù sao Kỳ Lân cùng Long Mã quá phi phàm, chúng nó vốn là thiên địa thần thú, vô luận xuất hiện ở nơi nào, cũng sẽ đưa tới chú ý.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Lục Trường Sinh có thể chế trụ hào quang vốn thuộc về bọn nó.
"Là Kỳ Lân Cổ Hoàng, còn có Long Mã Chí Tôn!"
Nghe có người hỏi mình, Mã Đắc Khoái lập tức đứng dậy, nghiêm túc vô cùng nói.
Cổ Ngạo Thiên rất hài lòng biểu hiện của Mã Đắc Khoái, hắn tiếp tục vòng quanh, không để ý đến mọi người.
Mặc dù đây là thiên kiêu thịnh hội, nhưng ngoại trừ Lục Trường Sinh ra, những người còn lại hắn đều không coi vào đâu.
"Cổ Hoàng? Chí Tôn?"
"Không nghĩ tới còn là Cổ Hoàng cùng Chí tôn hả?"
"Chúng ta gặp qua Kỳ Lân Cổ Hoàng, gặp qua Long Mã chí tôn."
Mọi người rối rít hành lễ.
Chủ yếu vẫn là khí thế của Cổ Ngạo Thiên quá phi phàm, thực lực của hắn, không sai biệt lắm coi như nửa bước Đại Thừa, những thiên kiêu này, tu sĩ mạnh nhất, cũng chẳng qua là Hóa Thần đỉnh phong thôi.
Cổ Ngạo Thiên đúng là có tư cách được gọi là tiền bối.
"Ừ, rất tốt, chờ lần sau hữu duyên gặp lại, ta đưa cho các ngươi một trận Tạo Hóa."
Mã Đắc Khoái bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, đồng thời tùy tiện hứa hẹn chỗ tốt.
Lục Trường Sinh biết con Long Mã này rất nổ, cho nên xem thường, mà những người còn lại không biết, còn thật sự cho rằng sẽ có Tạo Hóa, từng người càng hết sức phấn khởi.
Rất nhanh, có người mở miệng, nói sang chủ đề khác.
"Lần thiên kiêu thịnh hội này, hiển nhiên Lục sư huynh phải lấy được đệ nhất, cho nên thịnh hội đã không còn gì để nói, không bằng chúng ta nói một chút sự tình liên quan tới Thiên Nguyên Thánh Cảnh?"
Có người đưa chủ đề, đặt vào trên Thiên Nguyên Thánh Cảnh.
Rất nhanh, thịnh yến náo nhiệt lên.
"Thiên Nguyên Thánh Cảnh, trong tin đồn, chính là đường tắt đi thông tiên giới, chẳng qua là không biết vì sao, ở một thời đại nào đó, Thiên Nguyên Thánh Cảnh biến mất, bây giờ xuất hiện lần nữa, có phải hay không ý nghĩa, Tu Tiên thịnh thế tới, chúng ta có thể tìm tòi tiên duyên?"
Có tu sĩ nói như vậy, cho là Thiên Nguyên Thánh Cảnh mở ra, có liên quan đến thành tiên.
"Có khả năng này, trong đồn đãi, Thiên Nguyên Thánh Cảnh có thể để cho tu sĩ Đại Thừa, trực tiếp Vũ Hóa Phi Tiên, không cần phải độ Lôi Kiếp, nhưng nếu thật sự là như thế mà nói, vậy tương lai chúng ta, có thể nói là một con đường thênh thang nha."
"Đúng vậy, đúng vậy, Tu Tiên khó khăn, khó như lên trời, không chỉ vì Tu Tiên cần tài nguyên khổng lồ, chủ yếu hơn chính là, đến Độ Kiếp cảnh rồi, phải vượt qua Tam Tai Cửu Nan không nói, chờ đến ngày chân chính phi thăng, sẽ còn đưa tới Độ Kiếp tiên lôi chân chính, thật đáng buồn."
"Chẳng qua cũng không thể chắc chắn, có lẽ trong Thiên Nguyên Thánh Cảnh, ẩn chứa bí mật khác thường, biến mất vô số thời đại, đột nhiên xuất hiện, là phúc hay họa, còn tạm thời chưa định nha."
“Ừ, song đã có rất nhiều tiền bối bước vào Thiên Nguyên Thánh Cảnh, nếu mà bọn họ có thể bình yên vô sự đi ra, liền là một chuyện vui."
Mọi người nghị luận ầm ỉ, sự tình liên quan tới Thiên Nguyên Thánh Cảnh, khoảng thời gian này, toàn bộ Tu Tiên giới đều đang bàn luận, tự nhiên mà vậy, ở trên thịnh hội, cũng sẽ ít nhiều gì nhắc tới một chút.
"Chuyện Thiên Nguyên Thánh Cảnh, chúng ta suy đoán lung tung cũng không có gì hay, hay là chờ những tiền bối kia đi ra, lại thảo luận đi."
Rất nhanh Vương Tuyền Cơ mở miệng, nói như vậy.
Mọi người gật đầu một cái.
Thiên Nguyên Thánh Cảnh mặc dù hấp dẫn người, nhưng tạm thời bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì, cho nên trò chuyện nhiều vô ích.
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu tán dóc linh tinh, Lục Trường Sinh vừa uống rượu, vừa nhìn mọi người tâm sự.
Đích đích xác xác, loại thịnh hội này có thể mở rộng tầm mắt, rất nhiều chuyện, cũng có thể từ bên trong thịnh hội nghe được.
Chẳng qua đang trò chuyện một ít đề tài, đột ngột.
Một đạo tiếng chuông vang lên.
Rất nhanh Thành Chủ Minh Nguyệt Cổ Thành xuất hiện.
Mọi người rối rít đứng dậy bái kiến.
Mà Thành Chủ trái lại cũng khách khí, để cho người bưng tới một cái mâm, chính giữa cái mâm có năm miếng Linh châu.
Tản ra Ngũ Hành chi linh nồng nặc.
Đây là Ngũ Hành Linh Châu, cực kỳ trân quý.
Thành Chủ xuất hiện, nhìn mọi người mở miệng nói.
"Các vị, dựa theo thông lệ thịnh hội các kỳ, cũng sẽ nghĩ một đề mục, để cho các vị tiến hành biện luận, ai biện luận tốt nhất, có thể được khen thưởng, đây là Ngũ Hành Linh châu mà Minh Nguyệt Cổ Thành vì các vị chuẩn bị, mà đề bài để các vị biện luận chính là, vì sao tu hành."
Minh Nguyệt Cổ Thành Thành Chủ mở miệng.
Nói như vậy.
Đây chính là thông lệ, mỗi một kỳ thịnh hội, Thành Chủ địa phương, cũng sẽ nghĩ một đề để tranh luận, để cho thiên kiêu thịnh hội đi tranh luận, thuộc về so tài văn, cũng để cho thịnh hội thú vị hơn một chút.
Song lần này, Minh Nguyệt Thành Chủ trái lại cũng coi là bỏ ra vốn liếng rất lớn.
Ngũ Hành Linh Châu nhưng là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, mỗi một viên đều giá trị liên thành, cầm loại vật này đi ra, lộ rõ tài lực của Minh Nguyệt Cổ Thành.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bị Ngũ Hành Linh Châu hấp dẫn, hơn nữa, cái đề tài tranh luận này, cũng trong nháy mắt hấp dẫn mọi người suy nghĩ, song rất nhanh có người mở miệng trả lời.
"Tu sĩ chúng ta, theo lý, vì trường sinh đắc đạo mà tu hành, vì đồng thọ với Nhật Nguyệt mà tu hành."
Trương Nguyên Như bưng một ly rượu lên, nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận