Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 242: A Bảo

"Chuyện gì xảy ra?"
Lục Trường Sinh nhíu mày một cái.
Hắn dùng thần thức, quan sát cảnh tượng bên trong Huyền Hoàng Tháp.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh kinh ngạc.
Bên trong tháp, Tam Túc Dở Hơi, à, không đúng, là Tam Túc Kim Ô hóa thành một đoàn ánh sáng nóng rực vô cùng, giống như một vầng mặt trời.
Ngay sau đó ánh sáng nóng rực, từ từ, tạo thành một con. . . . Kỳ Lân.
Mà cùng lúc đó.
Từng đoàn tường vân Huyền Hoàng, tụ tập trên bầu trời Linh Lung Thánh Địa.
Mây lành tụ tập, toàn bộ Linh Lung Thánh Địa, phảng phất phủ một lớp sơn vàng, trông cực kỳ thần thánh và phi phàm.
Mà trong Huyền Hoàng bảo tháp.
Một con Kỳ Lân, bất ngờ hiện lên.
Đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, đuôi trâu, vó ngựa, đây là Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Nhưng mà Lục Trường Sinh lại biết, Kỳ Lân chân chính, không phải là hình dung như vậy.
Đầu Kim Sư, sừng hươu thần, mắt Bạch Hổ, thân thể nai thần, vảy Chân Long, đuôi Quỳ Ngưu , vó Long Mã, đây mới thực sự là Kỳ Lân.
Con Kỳ Lân này rất phi phàm, cả người vờn quanh Huyền Hoàng chi khí màu vàng, chân đạp tường vân, chung quanh càng là hiện lên cảnh tượng mặt đất nở sen vàng, thiên hoa loạn truỵ.
Nó rất phi phàm, đặc hiệu cực ngầu, dĩ nhiên so với Lục Trường Sinh mà nói, vẫn là thiếu sót không ít.
Đây dù sao cũng là thần thú, Thượng Cổ thần thú, tự nhiên cùng chủng loại khác bất đồng, cực kỳ phi phàm.
Kỳ Lân xuất thế, đưa tới một mảnh điềm lành.
Rất nhanh con Kỳ Lân này ngẩng đầu lên, phảng phất có thể nhìn xuyên qua Huyền Hoàng Tháp, nhìn chăm chăm Lục Trường Sinh.
"Ta là ai?"
"Ngươi là ai?"
"Đây là ở đâu?"
Kỳ Lân vờn quanh tia sáng kim sắc phát ra thanh âm nhàn nhạt.
Trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ cùng nghi ngờ.
Rất hiển nhiên, con Kỳ Lân này phỏng chừng hẳn là bị con Tam Túc Kim Ô kia ảnh hưởng, cũng hoàn toàn mất trí nhớ.
Nếu mất trí nhớ, vậy thì dễ nói nha.
"A Bảo! A Bảo! Ngươi còn nhớ ta không?"
Lục Trường Sinh thanh âm rất ôn hòa, hắn lấy ra Huyền Hoàng Tháp, nhìn Kỳ Lân nói như vậy.
"A Bảo?"
Kỳ Lân ánh mắt mê mang, nó đưa mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh, đầu tiên là hơi sửng sờ, sau đó lộ ra vô cùng mê mang.
"A Bảo là ai, ngươi lại là ai?"
Mê mang trong ánh mắt Kỳ Lân càng dày đặc.
"A Bảo, ngươi quên ta sao?"
Lục Trường Sinh nhẹ nhàng mở miệng, trong ánh mắt hắn tràn đầy bi thương.
Đây là một con Kỳ Lân, Lục Trường Sinh muốn thu phục nha, Tam Túc Kim Ô không biết nói tiếng người, nhưng Kỳ Lân lại nói tiếng người nha, nếu có thể giao lưu, vậy thì dụ khị nó nha.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta cái gì cũng không nhớ gì cả, ta là ai?"
Kỳ Lân quả thực không biết mình rốt cuộc là ai, Lục Trường Sinh là ai, duy nhất có thể nhớ là, chính mình chính là Thượng Cổ thần thú, lai lịch phi phàm.
"A Bảo, ngươi an tĩnh nghe ta nói, trước không nên gấp gáp."
Lục Trường Sinh mở miệng, hắn cả người vờn quanh khí chất đại đạo, khiến cho người cảm thấy an lòng, hơn nữa không hiểu sao, Lục Trường Sinh khiến cho nó sinh lòng hảo cảm.
"A Bảo, thời kỳ thượng cổ, chúng ta vốn là huynh đệ kết nghĩa, ngươi tên gọi Kỳ Lân chí tôn, chúa tể Yêu tộc, ta là Trường Sinh Tiên Vương, là chúa tể nhân tộc, chúng ta còn có mấy huynh đệ khác, Kim Ô, Chân Long, Phượng Hoàng, ngươi xếp hạng thứ ba, là Tam đệ ta, chúng ta ở Tiên Giới càng là được xưng thập đại chí tôn, canh giữ hòa bình thế giới, nhưng tiếc là, khi hắc ám bạo loạn đánh tới, chúng ta vì thủ hộ thiên hạ vạn tộc, cùng hắc ám chém giết."
"Cuối cùng ngươi là Yêu tộc, chết trận trên bầu trời, ta vì cứu ngươi, không tiếc tiêu hao lực lượng bản nguyên, đưa ngươi vào luân hồi, mà ở trong luân hồi, ta gặp cái thế đại địch, mặc dù ta đưa hắn giết khắp tuế nguyệt trường hà, nhưng ta người bị trọng thương, đi tới hạ giới, trọng tu một đời."
"Lúc đầu, ta đã cho rằng ta cũng không gặp được ngươi, thật không nghĩ đến chính là, ta ở cái thế giới này gặp ngươi, A Bảo, đáp ứng ta, đời này chúng ta tuyệt không chia cách, chúng ta cùng nhau tu luyện, trở lại đỉnh phong, giết về, được không?"
Lục Trường Sinh giọng nói sục sôi, còn có nghiêm túc vô cùng nói.
Quả nhiên, kiến thức chính là lực lượng, nếu không phải kiếp trước xem qua nhiều quyển tiểu thuyết như vậy, chính mình thật đúng là bịa không ra câu chuyện xuất sắc như vậy.
Mà Kỳ Lân sau khi lại nghe được phen nói chuyện này, toàn bộ thân thú không khỏi rung một cái, trong đầu cũng không khỏi hiện lên một ít hình ảnh vỡ nát.
Tam Túc Kim Ô! Bất Tử Phượng Hoàng! Cái thế Chân Long! âm Dương Côn Bằng! Những thần thú này như cũ có một phần trí nhớ, chẳng qua là trí nhớ đều đã vỡ vụn, khó mà nối liền liên tiếp với nhau.
Hơn nữa nó thông qua nhớ lại, đúng là nhớ lại đến một vài bức hình ảnh kinh khủng, bầu trời huyết sắc, nhật nguyệt vô quang, trời long đất lỡ, hài cốt chất như núi, Huyết Hải dậy sóng.
Những hình ảnh này cực kỳ khủng bố, nhưng đã thành mảnh vụn, nó không cách nào nhớ lại toàn bộ, thậm chí nhức đầu sắp nứt.
Chẳng qua duy nhất có thể biết chính là, mình đích xác trải qua một trận đại chiến vô cùng đáng sợ.
Trận chiến này thương tổn tới căn nguyên của mình, cũng làm cho trí nhớ của mình biến mất.
Nhìn Lục Trường Sinh thêm chút nữa, Kỳ Lân càng là không tự chủ được mà tin.
Chủ yếu là Lục Trường Sinh quá phi phàm, cả người vờn quanh đại đạo chi khí, sặc sỡ loá mắt, độ đẹp trai nghịch thiên, tản ra khí tức tự nhiên, có lẽ nhân tộc không thể nhận ra, nhưng hắn là Kỳ Lân, thần thú điềm lành, Thần Thú Chi Chủ trung ương Ngũ Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận