Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 52: Tử Vân sư muội lại tới

Lục Trường Sinh thật sự bất đắc dĩ, tại sao nói thật chính là không ai tin đây?
Nhưng mà Thanh Vân Đạo Nhân không nói, chẳng qua là đưa lưng về phía Lục Trường Sinh, thở dài.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh cũng thở dài nói.
"Được rồi, thật ra thì con đã Độ Kiếp!"
Lục Trường Sinh mở miệng.
Ngay sau đó, Thanh Vân Đạo Nhân lập tức xoay người lại, mặt đầy kinh hỉ, đồng thời mừng rỡ nói.
"Ta biết ngay con đã Độ Kiếp mà! Ha ha ha ha, không hổ là học trò cưng của ta, ha ha ha ha! Hay, hay, hay lắm, sư phụ có người nối nghiệp, có người nối nghiệp rồi!"
Nụ cười trên mặt Thanh Vân Đạo Nhân cực kỳ rực rỡ.
Mà Lục Trường Sinh lại không khỏi thở dài thật sâu.
Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, thế đạo này chính là kỳ quái như thế.
Khi giá trị nhan sắc đạt đến tới trình độ nhất định, vô luận ngươi làm gì, đều không sửa đổi được sự hiểu lầm của người khác.
Quả nhiên, thành kiến trong lòng người ta, giống như là một tòa núi lớn, mặc cho mình cố gắng thế nào cũng không cách nào di động.
Lục Trường Sinh rời đi Đại La Cung.
Hắn mang theo thất vọng rời đi.
Haiz, cái thế giới coi trọng mặt mũi đáng chết này.
Ta khinh!
Ngày mai liền phải xuống núi rồi.
Lục Trường Sinh còn cần chuẩn bị một vài thứ.
Một ngàn viên Kim Cương Lưu Ly đan, một ngàn viên Hỏa Phượng Chân Huyết Đan, một ngàn viên Ngộ Đạo đan, còn có một ngàn quả Vãng Sinh Cực Lạc Hàng Ma Đan.
Không thể không nói, Lý Xuân làm việc vẫn rất đáng tin, nói một ngàn viên liền một ngàn viên.
Có một ngàn viên Vãng Sinh Cực Lạc Hàng Ma Đan này, lại thêm Thập Nhị phẩm Thanh Liên, cùng với Thiên Địa Huyền Hoàng Tháp, Lục Trường Sinh đúng là có một ít an tâm.
Mặc dù là người cẩn thận, nhưng Lục Trường Sinh cũng không phải thứ tham sống sợ chết.
Nếu thật gặp phải nguy hiểm, quá lắm thì hy sinh một chút tôn nghiêm.
Song, chuyến này đi ra ngoài.
Chia ra hai lộ tuyến.
Một cái là chủ tuyến, rất nhiều thánh địa đều được bản đồ, người trong thiên hạ đều sẽ biết.
Một cái là ám tuyến, chỉ có Lục Trường Sinh cùng Thanh Vân Đạo Nhân biết được, con đường mờ ám này, khác hoàn toàn với chủ tuyến, nhưng hiệu quả như nhau.
Thanh Vân Đạo Nhân đã đem giấy tờ qua đường cho Lục Trường Sinh, đến lúc đó đi đường sẽ kiểm tra giấy tờ cùng Đại La Cổ Lệnh.
Nói cách khác, cho dù là có người muốn đánh lừa, cũng rất khó làm được.
Mà ngay lúc Lục Trường Sinh hết lòng chuẩn bị.
Có khách tới.
Là Tử Vân!
Tử Vân sư muội đến rồi.
Lục Trường Sinh tức thì trở nên hết sức nghiêm túc.
Đồng thời nội tâm cũng đang không ngừng cảnh cáo chính mình, không nên làm ra vẻ, không nên làm ra vẻ, không nên làm ra vẻ.
Lần trước ăn thua thiệt, lần này tuyệt đối không thể chịu thua thiệt nữa.
"Trường Sinh sư huynh!"
Tử Vân sư muội đi vào, khi thấy Lục Trường Sinh, tức thì toét miệng lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
"Tử Vân sư muội, rất lâu không gặp rồi!"
Lục Trường Sinh đứng dậy, lộ ra vô cùng nho nhã.
"Khoảng thời gian này một mực đang bế tử quan, cho nên mới chưa có tới thăm Trường Sinh sư huynh, nhưng sau khi tỉnh lại, liền nghe được chuyện của sư huynh, sư muội cố ý đi chúc mừng."
Tử Vân sư muội cười khẽ nói.
Mà Lục Trường Sinh đưa tay nói: "Sư muội, ngồi đi!"
Người sau cũng không có câu nệ, trực tiếp ngồi xuống, tiếp đó mở miệng nói: "Sư huynh, nghe nói ngươi ngày mai liền phải xuống núi, lần này ta muốn đi Lang Gia bí cảnh, không cách nào đi cùng, mong rằng sư huynh chớ nên trách tội sư muội."
Tử Vân mở miệng, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Lục Trường Sinh, nói như thế.
"Sao có thể sẽ trách tội sư muội chứ, sư muội, lần này đi Lang Gia bí cảnh, muội nhưng là phải chú ý nhiều hơn, nhớ một câu này của sư huynh, ngàn vạn lần không nên tùy tiện tin tưởng bất luận kẻ nào, vô luận là ai, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận cẩn thận hơn nữa, dù sao Lang Gia bí cảnh hung hiểm vạn phần, sư huynh không hy vọng nghe được tin dữ."
Lục Trường Sinh giọng nói dịu dàng, làm cho trong lòng Tử Vân ấm áp dễ chịu.
"Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận một chút, mặc dù Lang Gia bí cảnh cực kỳ hung hiểm, nhưng địa phương càng hung hiểm, lại càng có Tạo Hóa cùng cơ duyên, ta nghe Văn sư huynh đã công tham tạo hóa, đến Độ Kiếp cảnh, sư muội tư chất ngu dốt, tu luyện hai mươi năm, cũng mới là Hóa Thần cảnh, nếu không đi xông xáo một phen, làm sao có thể đuổi kịp bước chân của sư huynh. "
Tử Vân mở miệng, trong lời nói đều là trách cứ chính mình.
Hai mươi năm?
Hóa Thần cảnh?
Lục Trường Sinh biết rõ người sư muội này của mình rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy?
Hóa Thần cảnh là khái niệm gì?
Phỏng chừng một đầu ngón tay là có thể bóp chết chính mình chứ ?
Vậy mà bảo là tư chất ngu độn?
Vào giờ phút này, Lục Trường Sinh có chút hối hận ngày đó cùng Lưu Thanh Phong chém gió.
Hắn thật sự là không nghĩ tới, tin nhảm cư nhiên kinh khủng như thế.
"Sư muội chớ có gấp gáp, cần biết, dục tốc thì bất đạt."
Lục Trường Sinh dạy dỗ tỉ mỉ.
Để cho Tử Vân càng là vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận