Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 48: Dị tượng ấp ủ đã lâu

"Chư vị sư đệ có nghi hoặc gì trên con đường tu hành, hôm nay sư huynh sẽ giải đáp từng cái một. Khả năng giảng bài luận đạo của sư huynh còn sơ thiển, nên không lấy ra làm trò hề cho thiên hạ."
Lục Trường Sinh mở miệng, cái khóa học hắn định giảng một ngày này, ban đầu cũng định mang Hoàng Đình Kinh ra, nhưng về sau ngẫm lại, cái này có vẻ vô nghĩa.
Không phải là Hoàng Đình Kinh không được, mà là truyền đạo giảng bài cho những đệ tử này, có người hiểu, có người không, như vậy ý nghĩa của việc truyền đạo giảng bài sẽ không còn.
Dứt khoát để chính các đệ tử tới hỏi, mình ngồi giải đáp từng cái thì tốt hơn.
"Sư huynh! Đệ tử có một nghi hoặc! Mong được sư huynh giải đáp!"
Có đệ tử lập tức đứng dậy.
Chiếm trước tiên cơ, khiến không ít đệ tử hâm mộ vô cùng.
"Nói!"
Lục Trường Sinh mở miệng, nhìn qua cực kỳ phi phàm.
"Sư đệ gần đây lúc tu luyện Đại Viêm Hỏa Long, phát hiện uy lực không mạnh, không cách nào phát huy ra ba bốn thành uy lực của nó, mong sư huynh chỉ giáo cho."
Đối phương nói như vậy.
Đại Viêm Hỏa Long?
Là đạo pháp gì?
Làm sao nghe điêu vậy?
Thêm chữ 'Long' thì rất mạnh sao?
Lục Trường Sinh hoàn toàn không biết đâu.
Cái này chạm đến điểm mù tri thức của hắn.
Không đúng, Lục Trường Sinh tự hỏi trong lòng một chút, lúc hắn mới tới Đại La Thánh Địa, hình như có thấy qua bài giảng liên quan tới đạo pháp kia.
Hắn đã quên mất quyển sách ngọc kia gọi là 'Đạo pháp 5000 năm', hay là 'Khởi nguyên đạo pháp' rồi.
Nhưng cũng có hiểu sơ một chút, thế là Lục Trường Sinh liền chậm rãi hồi đáp.
"Mỗi người có pháp của chính mình, uy lực nhỏ yếu, có lẽ là do vấn đề thể chất, có người thích hợp đạo pháp hệ hỏa, mà có người thì không, ngươi có thể thử đổi một loại đạo pháp khác xem sao."
Loại câu hỏi thế này, Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể trả lời theo cách bình thường.
Đệ tử kia sau khi nghe được, không khỏi lập tức gật đầu nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, đệ đã minh bạch."
Cũng may đối phương vui vẻ tiếp nhận đáp án này, dạng hỏi đáp thế này, sẽ không vì một vấn đề, mà dây dưa quá lâu.
"Vấn đề kế tiếp, không nên hỏi liên quan tới đạo pháp, bên trong Vạn Thư Các có 36 vạn quyển cổ tịch, xem nhiều đọc nhiều, câu trả lời đều có ở bên trong."
Lục Trường Sinh nhìn mấy đệ tử khác đang ngo ngoe muốn động, lập tức mở miệng ngăn cản trước đám kia đặt lại loại câu hỏi thế này.
Nếu tất cả đều hỏi đạo pháp, vậy chắc mình sẽ nổ đầu mất.
"Sư huynh, đệ cả gan muốn hỏi một câu, thế nào là tu hành?"
Nếu không cho hỏi pháp, rất nhiều đệ tử liền mất đi hứng thú, nhưng vẫn có đệ tử đứng dậy đặt câu hỏi.
Thế nào là tu hành?
Lục Trường Sinh suy nghĩ một phen, sau đó mở miệng nói.
"Tu hành không phải chém chém giết giết, tu hành là đạo lý đối nhân xử thế. Chúng ta tu hành, không nên bị lợi ích như khói thoảng mây bay trước mắt làm mờ mắt, bất luận là danh hay lợi, bất luận là đạo hay pháp, đều phải coi nhẹ một chút, buông xuống một chút chấp nhất, đi trải nghiệm thêm một chút thế thái hồng trần, như vậy mới có thể cũng cố vững chắc đạo tâm."
"Nếu như tu sĩ lại đi coi trọng danh và lợi, vậy còn gọi là tu sĩ gì? Quả thật chỉ là phàm nhân cường đại một chút mà thôi."
Lục Trường Sinh hồi đáp.
"Nhưng cổ nhân có nói, tu sĩ chúng ta, sinh ra trên đời, nên tranh một chút với đại đạo mờ mịt, kính xin sư huynh giải đáp."
Đệ tử kia tiếp tục hỏi.
Mà Lục Trường Sinh không chút nghĩ ngợi nói.
"Cổ nhân nói cũng không sai, chỉ là ngươi chỉ thấy được mặt ngoài, nhưng không có nhìn thấy được hàm ý bên trong."
"Tranh với trời, tranh một đường sinh cơ! Tranh với người, tranh ra một lòng tự tin! Mà không phải tranh cường hiếu thắng, muốn tranh cũng phải là tranh đấu với bản thân, nếu xem người khác là mục tiêu, vậy còn có điểm cuối sao?"
"Ngoại môn hâm mộ nội môn, nội môn hâm mộ hạch tâm, hạch tâm hâm mộ chân truyền, chân truyền hâm mộ Thánh Tử, Thánh Tử hâm mộ Thánh Chủ, Thánh Chủ lại hâm mộ Thánh Chủ mạnh hơn, cứ tiếp tục như vậy, vô cùng vô tận, tranh tới bao giờ, ngươi đã hiểu chưa?"
Lần này Lục Trường Sinh nói như vậy.
"Đệ đã hiểu."
Chúng đệ tử nhao nhao gật đầu, có kẻ suy tư gì đó, có kẻ bừng tỉnh đại ngộ, cũng có kẻ như si như say.
Trên thực tế chính Lục Trường Sinh cũng không biết mình đang nói cái gì, dù sao đám người này thích nghe đạo lý lớn, vậy cứ nói cho bọn họ nghe.
Chẳng qua lần giảng bài truyền đạo này, vậy mà không có dị tượng.
Điều này khiến Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.
Chẳng lẽ đã miễn dịch rồi?
Hay là còn đang gồng?
Thu hồi suy nghĩ lung tung.
Lục Trường Sinh tiếp tục giải đáp.
Mười vạn đệ tử, có mười vạn vấn đề, Lục Trường Sinh tự nhiên không có khả năng giải đáp mười vạn vấn đề này.
Chỉ là chọn lựa vài đệ tử nhìn thuận mắt một chút để trả lời vấn đề.
Đương nhiên cái thuận mắt một chút này chính là giá trị nhan sắc cao.
Hết cách, dù sao đây cũng là cái Tu tiên giới vi tôn giá trị nhan sắc.
Trên thực tế Lục Trường Sinh cũng đã từng tò mò.
Vì sao mình xuyên qua thế giới tiên hiệp, lại hoàn toàn khác biệt với những nhân vật mình thấy trong tiểu thuyết?
Không phải nói cường giả vi tôn sao?
Tại sao phong cách lại biến thành mị lực vi tôn rồi.
Thậm chí Lục Trường Sinh từng một lần cảm thấy, nếu câu chuyện của mình viết thành tiểu thuyết, thì lời giới thiệu tóm tắt nên là thế này.
Đây là một thế giới mị lực vi tôn, không có sáo lộ từ hôn vả mặt, có chỉ là nhan thuật diễn sinh đến cực điểm.
Nhan Giả, Nhan Sư, Đại Nhan Sư, Nhan Linh, Nhan Vương, Nhan Hoàng, Nhan Tông, Nhan Tôn, Nhan Thánh, Nhan Đế.
Mà thiếu niên Lục Trường Sinh, xuyên không mà đến, chính là tối cường Nhan Đế.
Câu chuyện bắt đầu từ nơi này.
Thu hồi suy nghĩ tào lao bí đao.
Lục Trường Sinh bắt đầu trả lời từng cái vấn đề.
Rất nhanh kéo dài đến khi trời tối.
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói.
"Một canh giờ sau, luận đạo kết thúc."
Từ sáng sớm đến tối mịt, trọn vẹn tám canh giờ, trong tám canh giờ này, Lục Trường Sinh ngay cả một ngụm nước cũng không có uống.
Nói cũng không mệt, chỉ là suy nghĩ trả lời mệt
Chủ yếu là vấn đề đám đệ tử này hỏi, đều là làm thế nào tu luyện, làm thế nào để tăng thực lực lên, làm thế nào để mạnh lên.
Chẳng lẽ không có một kẻ chịu hỏi, làm thế nào để tăng giá trị mị lực lên sao?
Trách không được lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn là một ngoại môn đệ tử, quả nhiên vẫn là có nguyên nhân.
Chỉ là đúng lúc này.
Có đệ tử đứng dậy, đây là đệ tử chân truyền, nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Người này rất phi phàm, có tử sắc thiểm điện bao quanh, chỉ đứng ở đó, liền sinh ra một loại khí thế rất khủng bố.
Khuyết điểm duy nhất chính là, bộ dáng rất bình thường, nếu như không phải có hiệu quả đặc biệt của tử sắc thiểm điện này, chỉ sợ đặt giữa đám người, chẳng khác gì một chúng sinh bình thường.
"Đại sư huynh, sư đệ có một nghi hoặc muốn hỏi."
"Nói."
"Sư huynh, chúng ta là tu sĩ, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, vì tiên lộ nỗ lực rất rất nhiều. Nhưng từ xưa tới nay, người có thể thành tiên, chỉ có lưa thưa vài người. Sư đệ bất tài, hao phí 100 năm mới đến Nguyên Anh trung kỳ, nhưng dừng lại đã hơn 200 năm, cũng vẫn như cũ là Nguyên Anh trung kỳ. Kể từ đó, nhìn như huy hoàng, nhưng cuối cùng cả đời cũng khó có thể thành tiên."
"Sư đệ bất tài, cũng miễn cưỡng trở thành đệ tử chân truyền, cũng tự biết tiên lộ đã đứt, vậy với những sư đệ hạch tâm, nội môn, ngoại môn này, thậm chí là những chúng sinh kia, con đường thành tiên ở nơi đâu?"
"Thánh nhân nói, đại đạo năm mươi, nhưng trời chỉ diễn sinh bốn chín, kính xin sư huynh chỉ cho, một đường sinh cơ còn lại, nằm ở nơi nào!"
Đệ tử kia quỳ trên mặt đất, thành tâm hỏi.
Giờ khắc này, các đệ tử đều cảm thấy xúc động, bọn họ cùng nhau quỳ xuống, hướng về Lục Trường Sinh dập đầu, cùng hỏi vấn đề này.
Ý của đối phương rất đơn giản.
Ta là đệ tử chân truyền Đại La, tu luyện chẳng qua mới 100 năm, liền đã tới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng theo cảnh giới càng ngày càng cao, đã dần dần bất lực, 200 năm vẫn chưa có đột phá đến hậu kỳ.
Ta là đệ tử chân truyền Đại La, mà còn không có khả năng thành tiên.
Vậy những người này làm sao bây giờ?
Tiên lộ khó khăn như thế.
Chúng ta nên làm sao đây!
Vấn đề này hỏi rất có trình độ.
Lục Trường Sinh không có trả lời ngay, mà là cẩn thận suy tư một chút.
Một lát sau.
Lục Trường Sinh mở miệng.
"Trời xoay vần. . . ."
Ba chữ vừa mới xuất hiện.
Giờ phút này.
Quần tinh chói lóa!
Phảng phất như là dị tượng ấp ủ đã lâu, giờ mới xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận