Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 906. Ngươi chính là Yêu Đế! Lục Trường Sinh, ta thật sự không phải Yêu Đế! (1)

Trên đường tới tế đàn của Yêu giới.
Dọc đường tới đây Lục Trường Sinh và khổng tước Minh Vương vẫn luôn nói chuyện có liên quan tới trái tim của Yêu Đế.
Lưu Thanh Phong đi tuốt đằng trước, Lục Trường Sinh tạm thời không muốn để mọi người biết hắn và Lưu Thanh Phong là sư huynh đệ, thế nên hai người vẫn giả vờ không quen nhau, mối liên hệ duy nhất giữa họ giờ chỉ có ân cứu mạng mà thôi.
Sau khi khổng tước Minh Vương nói rõ về chuyện trái tim của Yêu Đế thì Lục Trường Sinh cuối cùng mới hoàn toàn hiểu rõ phải làm sao mới nhận được ấn ký Thiên Đạo của Yêu giới.
Trong lục giới này, mỗi loại Thiên Đạo ấn ký đều có ý chí riêng, đều cần người thừa kế phải hoàn thành yêu cầu của chúng.
Thiên Đạo Ấn ký của Phật giới yêu cầu hoàn thành nhân quả Minh giới.
Mà ấn ký Thiên Đạo của Minh giới lại yêu cầu thành lập lục đạo luân hồi.
Riêng ấn ký Thiên Đạo của Yêu giới thì lại rất quái lạ, bởi theo như những gì khổng tước Minh Vương đã nói thì ấn ký Thiên Đạo của Yêu giới từ rất lâu về trước đã bị Yêu Giới Chi Chủ lấy được.
Mà Yêu Giới Chi Chủ lúc chuyển thế lại dặn dò ấn ký Thiên Đạo của Yêu giới rằng đợi kiếp sau của ta xuất hiện, nếu ngươi cảm thấy đời này ta không ra sao thì đừng nhận ta làm chủ nữa, cứ tìm người khác xứng đáng hơn.
Không sai, chính là bá đạo như vậy đấy.
Nói tới chuyện này khổng tước Minh Vương không khỏi tán thưởng.
“Đại Đế của Yêu tộc chúng ta cứng rắn kiên cường, khí thôn bát hoang, hùng tâm tráng chí, năm ấy ngài sợ sau khi chuyển thế mình sẽ trở thành kẻ vô năng nên mới lập lời thề như vậy, ấn ký Thiên Đạo của Yêu giới cũng cảm ứng được nên vẫn chờ đợi Yêu Đế qua vô số luân hồi, giờ Yêu chủ đã trở lại, ta tin hắn nhất định có thể kế thừa Yêu giới, xem ra Yêu Đế khi ấy chỉ là lo nghĩ quá nhiều mà thôi.”
Khổng tước Minh Vương tự hào kể lại.
Mà Lục Trường Sinh nghe xong lại không khỏi trầm mặc.
Bởi vì hắn rất muốn nói một câu, Yêu Đế đúng là không lo thừa đâu.
Nhưng cuối cùng Lục Trường Sinh cũng không nói gì cả.
Dù sao lời này cũng quá làm tổn thương người khác rồi.
“Nói cách khác, nếu Thanh Phong muốn trở thành Yêu chủ thì nhất định phải kế thừa trái tim của Yêu Đế phải không?”
Lục Trường Sinh hỏi lại.
“Phải.”
“Thanh Phong? Tên của Yêu chủ là Thanh Phong sao?”
Khổng tước Minh Vương tò mò hỏi.
“Phải, lúc nãy hắn mới nói cho ta biết đấy.” Lục Trường Sinh gật đầu, trông rất tự nhiên.
“Nhưng mà trước khi kế thừa trái tim của Yêu Đế thì vẫn phải tới gặp vô thượng trưởng lão của Yêu giới chúng ta trước đã.”
Khổng tước Minh Vương lại nói tiếp.
“Vô thượng trưởng lão?”
Lục Trường Sinh tò mò nhắc lại.
“Phải, Yêu giới chúng ta có một vị vô thượng trưởng lão, gặp được tạo hóa nên mấy năm trước đã tới cảnh giới Tiên Đế, nhưng hắn cũng đã có tuổi, giờ chỉ còn giữ chút hơi tàn chỉ vì muốn đợi Yêu Đế quay về.”
Khổng tước Minh Vương thẳng thắn bộc bạch.
Điều này khiến Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc, không ngờ Yêu giới thế mà cũng có một vị cường giả cấp Tiên Đế.
Xem ra mỗi thế giới đều có cường giả cấp Tiên Đế, chỉ là không biết Ma giới có vị nào không thôi.
Còn về Tiên giới và Nhân tộc nghe nói không có cường giả cấp Tiên Đế nhưng Thần tộc lại có rất nhiều cường giả cảnh giới này.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mọi người đã tới nơi đặt tế đàn cổ của Yêu giới.
Tế đàn này rất rộng lớn với những tảng đá hình dạng kỳ quái dựng san sát nhau, với tạo nghệ về mặt trận pháp của Lục Trường Sinh hiện nay thì chỉ cần nhìn qua cũng đã phát hiện đây là trận pháp tục mệnh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
“Chúng ta bái kiến vô thượng trưởng lão.”
Yêu vương dẫn đầu lên tiếng, hắn cung kính quỳ lạy trước tế đàn, các Yêu vương khác cũng lập tức quỳ lạy theo.
Mà Lục Trường Sinh lại không cần hành lễ, bởi hắn không phải là tu sĩ Yêu giới, hơn nữa chỉ dựa vào thân phận chủ nhân của Ma giới thì hắn cũng không cần phải hành lễ.
Lưu Thanh Phong thì đứng phía trước trước các Yêu vương, hắn là chủ nhân của Yêu giới nên cũng không cần hành lễ.
Lúc này Lưu Thanh Phong đang thấy vô cùng kích động.
Lúc vừa phi thăng Lưu Thanh Phong vẫn nghĩ không thông, dù sao bản thân hắn là tu sĩ Nhân tộc, thế nên đối với việc trở thành người đứng đầu Yêu giới đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Dù sao thì bao nhiêu năm qua mình vẫn luôn là con người.
Nhưng sau khi được Lục Trường Sinh giảng giải cho một bài, Lưu Thanh Phong lại đột nhiên cảm thấy làm chủ nhân Yêu giới có gì không tốt đâu chứ?
Nhìn Từ Kiếm với Lý Nhiên mà xem, năm đó ở hạ giới hai người đó là tồn tại cấp bậc Thánh tử, mình còn phải ngước lên nhìn họ, lúc ấy cũng khó tránh sinh lòng hâm mộ lẫn ghen tị với đối phương.
Rồi lại nhìn Thánh chủ Tử Thanh và Thánh chủ Thục Môn đi, lúc trước mình có gặp vẫn phải cung kính hô một tiếng tiền bối.
Thế mà những người này sau khi phi thăng Tiên giới lại có kết cục thê thảm như vậy.
Còn mình lại khác hẳn, chỉ cần bản thân trở thành chủ nhân của Yêu giới thì dù không thể hoành hành khắp lục giới nhưng ít nhất ở Yêu giới vẫn có thể muốn gì làm nấy phải không?
Vinh hoa phú quý, thăng tiến vù vù, quả thực chính là một bước lên trời.
Thế nên sau khi hiểu rõ điểm ấy thì Lưu Thanh Phong cũng đã hoàn toàn chấp nhận thân phận là người đứng đầu Yêu giới này của mình.
Dù sao cũng sẽ không phải chịu đói, cũng chẳng sợ bị ai đánh, đã thế còn có thể thoải mái hô mưa gọi gió, vậy không phải là quá tốt rồi à?
Còn muốn thế nào mới thỏa mãn nữa đây?
Lúc trước chủ yếu là do nghĩ không thông, hiện giờ đầu óc bình thường rồi, Lưu Thanh Phong mới thấy kích động khó tả.
Đúng lúc này một giọng nói già nua vang lên.
“Là Yêu chủ đã trở lại rồi sao?”
Thanh âm ấy như thể tới từ thời thượng cổ, trong đó tràn ngập vẻ trải qua năm tháng tang thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận