Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 284: Phân biệt đối xử

Rõ ràng là Nam Cầm Tiên Tử chủ động mời Lục Trường Sinh làm thơ, nhưng mà Lục Trường Sinh lại trước tiên làm thơ cho Linh Lung Thánh Nữ.
Cái thao tác này... Đơn giản là thánh thủ tình trường nha.
Giữa nữ nhân tranh đấu, cực kỳ khủng bố, khả năng ngươi rót cốc nước cho ai trước, đều có thể trở thành ngòi nổ.
Tư Không Nam Cầm chủ động mời Lục Trường Sinh làm thơ, nhưng mà Lục Trường Sinh lại làm thơ trước cho Linh Lung Thánh Nữ, cái này là ý gì?
Ở trong lòng nữ tử, đây chính là ý nghĩa, Linh Lung Thánh Nữ ở trong lòng hắn, thắng được Tư Không Nam Cầm.
Mà Tư Không Nam Cầm còn không thể tức giận, chỉ có thể ghen.
Ngươi tức giận, không phải mất mặt sao?
Một chiêu này đơn giản là tinh diệu tuyệt luân nha.
Hízz!
Tử Thanh Thánh Tử rung động nhất, đồng thời hắn nghĩ lại trước đó, lại còn nói Lục sư huynh không hiểu nữ nhân, trong nháy mắt, Tử Thanh Thánh Tử không khỏi trầm mặc.
Chân chính không hiểu nữ nhân không phải là Lục Trường Sinh, mà là mình.
Cao lâu, trong gian phòng trang nhã.
Khi Linh Lung Thánh Nữ nghe xong Lục Trường Sinh làm thơ.
Cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Tư Không Nam Cầm chủ động mời Lục Trường Sinh làm thơ, nói thật nàng không hiểu sao có một chút không phải là rất vui vẻ.
Nhưng khi Lục Trường Sinh làm ra bài thơ từ này rồi, Linh Lung Thánh Nữ chẳng biết tại sao, nội tâm cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Nhưng mà nàng cũng không biết, nàng vốn vô tình, vào giờ khắc này, xuất hiện tâm tình.
"Vân Nhu sư muội, không biết bài thơ từ này, có thể hài lòng hay không?"
Lục Trường Sinh khẽ cười một tiếng.
Nói thật, cái gì Tư Không Nam Cầm hay Tư Không Nam Cẩm, hắn hoàn toàn không quen nha, hai nàng tranh nhau, Lục Trường Sinh tự nhiên làm sẽ chọn trợ giúp người chính mình quen biết nha.
Tư Không Nam Cầm xinh đẹp thì lại có thể thế nào?
Chính mình cũng không phải là ăn bám.
Bảo mình làm thơ liền làm thơ sao?
Ngươi đang dạy ta làm việc?
"Bài thơ từ này, sư muội thích vô cùng. " Linh Lung Thánh Nữ mở miệng, nghe thanh âm không hiểu sao, có hơi chút thẹn thùng.
Hízz!
Trong nháy mắt, toàn bộ tu sĩ Cổ phường, không khỏi thở dốc.
"Các vị không nên hít, ta không thở được. " Vương Phú Quý bởi vì tu hành, không hiểu sao mập mạp rất nhiều, cho nên có chút không thở được.
Mọi người yên lặng, rất nhanh một đạo thanh âm ai oán vang lên.
"Lục sư huynh, ngươi cũng làm một bài thơ cho người ta đi, dù sao ta nhưng mà là người ngưỡng mộ ngươi."
Thanh âm hờn dỗi của Tư Không Nam Cầm, khiến cho vô số tu sĩ sắc mặt lúng túng.
Mà Lục Trường Sinh mặc dù làm thơ trước cho Linh Lung Thánh Nữ, nhưng cũng sẽ không tận lực đi làm mất mặt mũi của Tư Không Nam Cầm.
Dù sao nếu quả như thật trêu chọc phải nữ nhân, hậu quả rất khủng bố.
Nói tóm lại, nữ nhân không dễ chọc, một khi chọc, liền phải ác độc xuống tay, dù là không thương hương tiếc ngọc, cũng không thể hại chính mình.
Khục khục!
Hơi hơi ho khan một chút, bài thơ từ thứ 2, Lục Trường Sinh cũng đã nghĩ tới rồi.
“Tiếc chi chiếc áo thêu vàng,
Khuyên chàng hãy tiếc tuổi chàng xuân xanh,
Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh,
Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi!”
"Sáng sớm không mây trăng như nến, sương khóc cây lê trắng tựa ngọc."
“Đỗ quyên hót lảnh cả đêm, mỹ nhân một mình căn phòng trống."
Lục Trường Sinh mở miệng, đây là đại tác phẩm của Bạch Cư Dịch.
Nguyên văn rất dài, lấy hàm dưỡng văn học của đám người này, Lục Trường Sinh cảm thấy nói ra trái lại bọn họ nghe không hiểu, liền đem mở đầu lấy ra là đủ.
Bài thơ từ này ý tứ đại khái, chính là chớ phụ lòng thời gian.
Nếu như yêu, liền không nên bỏ qua.
Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh
Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi
Ừ, vô cùng chính đáng.
Aizz, thi từ có đề bài chính là phiền toái như vậy, chút vốn thơ học trong bụng trên căn bản toàn bộ đều phải bị móc rỗng.
Về sau vẫn là ít tới tham gia loại tụ hội này, dù sao còn phải chừa chút để đến Tiên Giới dùng.
Nhỡ như tu sĩ tiên giới, văn học hàm dưỡng rất cao thì sao?
Không giấu chút hàng riêng, làm sao còn trang bức đây?
Vào giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng coi như biết tại sao thuở thiếu thời, trưởng bối luôn là bảo mình đọc thêm nhiều sách.
Quả nhiên, đi học có thể thay đổi vận mệnh.
Người có văn hóa, thấy cảnh đẹp, tới một bài non xanh đối diện hai hàng,
Cánh buồm cô độc lướt ngang chân trời..
Thấy cảnh tuyết, tới một bài, hẳn là Thiên Tiên cuồng say, ta đùa đem mây vò nát.
Vậy chẳng phải được trang bức sao?
Điều này làm sao không hợp với tình thế chứ?
Nếu là không đọc chút sách, thấy cảnh tuyết chính là, tuyết này, thật mẹ nó quá đẹp, đẹp nha,quá đẹp luôn!
Nếu học ít hơn nữa, đó chính là đẹp vãi chưởng.
Ặc?
Các ngươi vì sao không khen hả?
Đều ngớ ra làm gì hả?
Thơ đều làm xong? Vì sao không tâng bốc?
Đột ngột, Lục Trường Sinh phát hiện, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai tâng bốc.
Chẳng qua ngay sau đó, Lục Trường Sinh biết vì sao.
Trên bậc thang.
Một nữ tử thanh y tuyệt sắc, xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Tư Không Nam Cầm đăng tràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận