Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 243: Cổ Ngạo Thiên

Tự nhiên có thể trong nháy mắt cảm ứng được sự phi phàm của Lục Trường Sinh.
"Trường Sinh?"
Hắn khẽ kêu một tiếng.
"A Bảo! " Lục Trường Sinh mặt đầy kích động nói.
"Trường Sinh?"
Hắn lại kêu một tiếng.
"A Bảo! " Trong ánh mắt Lục Trường Sinh tràn đầy kích động.
"Trường Sinh ca!"
Kỳ Lân đã tin tưởng theo lời nói của Lục Trường Sinh, hắn vô cùng kích động kêu một tiếng.
"A Bảo Đệ!"
Lục Trường Sinh càng là lệ nóng chảy ròng, phảng phất hết thảy các thứ này đều là thật.
"Trường Sinh ca!"
Kỳ Lân cũng không nhịn được hô to một tiếng, mắt hổ rưng rưng.
Duy nhất cảm thấy có chút tí tẹo chưa quen đó là, cái cách xưng hô kỳ lạ này.
A Bảo? Đây là tên gì hả? Vì sao không được tự nhiên như thế?
Nhưng nghĩ tới vị đại ca kia của chính mình cũng sẽ không lừa gạt mình, cho nên Kỳ Lân cũng sẽ không quá quan tâm cái gì.
"Đại ca, ngươi có thể trước hết để cho ta đi ra ngoài sao?"
Kỳ Lân mở miệng, nói như vậy.
"Há, được được được, A Bảo, ta đây để cho ngươi đi ra, đúng rồi, thương thế của ngươi ổn chưa?"
Lục Trường Sinh mang Kỳ Lân thả ra, rồi sau đó lộ ra hết sức quan tâm mà dò hỏi.
Trong phút chốc, tường vân tràn ngập chung quanh, sau khi Huyền Hoàng Kỳ Lân xuất hiện, toàn bộ Linh Lung Thánh Địa bị mây lành nhấn chìm, nhìn qua cực kỳ thần thánh còn có phi phàm.
"Thưa đại ca, đã khá hơn nhiều, chỉ là tu vi thực lực của ta quá kém, cần phải tu luyện cho giỏi thôi."
Kỳ Lân mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng một chút thường thức và bản năng nhưng mà vẫn còn, hắn có thể trong nháy mắt phát hiện cảnh giới của mình rất thấp, cho nên mới nói như vậy.
So với con Tam Túc Kim Ô dở hơi kia mà nói, con Kỳ Lân này cực kỳ thông minh.
Không hổ là Thượng Cổ thần thú xếp hạng thứ năm.
"Không sao, đại ca đã vì ngươi chuẩn bị xong hết thảy, cái này không vội."
Lục Trường Sinh tâm tình cực tốt, cứ vậy thu phục một con thần thú, làm sao không để cho người vui vẻ chứ.
"Tam đệ vậy thì cám ơn đại ca, chẳng qua đại ca, ta có còn họ tên khác hay không vậy, cái tên A Bảo này, vì sao nghe luôn thấy là lạ."
Huyền Hoàng Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi.
"Há, tự nhiên là có, A Bảo chẳng qua là đại ca đối với ngươi gọi cưng, tên gốc của ngươi là Cổ Ngạo Thiên, ở kỷ nguyên Thượng Cổ, ngươi được xưng Kỳ Lân chí tôn, Kỳ Lân Cổ Hoàng, chẳng qua là bây giờ chúng ta ở hạ giới, cho nên không người biết xưng hô của ngươi, cũng không người biết tên của ta, thậm chí còn có một vài người, âyy, không nói nữa!"
Lục Trường Sinh nói nói, cũng không nhắc tới nữa.
"Cổ Ngạo Thiên! Cái tên này rất quen thuộc, đúng không sai, ta tên là Cổ Ngạo Thiên!"
Huyền Hoàng Kỳ Lân vô cùng đồng ý danh tự này.
Cổ Ngạo Thiên!
Ngạo Thiên Ngạo Thiên!
Hoàn toàn xứng với chính mình nha!
"Có vài người làm gì? Đại ca? Đây là ý gì?"
Chẳng qua rất nhanh, Huyền Hoàng Kỳ Lân nghe được lời nói này của Lục Trường Sinh có cái gì không đúng, không khỏi hỏi tới.
Mà Lục Trường Sinh lại khoát tay áo nói: "Không sao, không sao, đều là hơi chút rảnh rỗi nói chuyện nhảm mà thôi, Tam đệ, bây giờ ngươi và ta có thể gặp lại, đại ca thật rất vui vẻ, đến đến, hôm nay huynh đệ ta ngươi gặp lại, không say không về, không say không về."
Lục Trường Sinh nói như vậy.
Càng đưa tới Huyền Hoàng Kỳ Lân rất hiếu kỳ.
"Đại ca, có lời nói thẳng là được, ngươi chẳng lẽ còn chưa tin Tam đệ?"
Huyền Hoàng Kỳ Lân mở miệng, giọng nói lộ ra vô cùng nghiêm túc.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh thở dài, sau đó nói: "Đã như vậy, đại ca liền nói ngay đi, chẳng qua Tam đệ, ngươi nhưng mà chớ nên tức giận nha."
"Đại ca, cứ nói đừng ngại."
Trong ánh mắt Huyền Hoàng Kỳ Lân tràn đầy hiếu kỳ.
Mà Lục Trường Sinh cũng rất nhanh bịa ra câu chuyện mới.
"Tam đệ! Lúc đầu ta vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng suy nghĩ một chút, ta vẫn là nói cho ngươi biết đi."
"Vi huynh chuyển thế hạ giới, bởi vì tu luyện vô thượng thần công, nhưng không biết vì sao linh khí hạ giới quả thực mỏng manh, khiến cảnh giới vi huynh khó mà nhanh chóng tăng lên, nhưng mượn khí vận Thiên Đạo, cũng vẫn tính là không tệ."
"Chỉ tiếc, bị người đố kỵ, bây giờ có thật nhiều người, nói là huynh chỉ được cái màu mè hoa lá hẹ, càng là tuyên bố, muốn cùng vi huynh đánh một trận, áp chế danh tiếng của huynh, nhục tôn sư huynh, hủy dung nhan huynh, aizz! Vi huynh hận nha, nhưng vi huynh cũng không biết phải làm sao nha."
Lục Trường Sinh than thở nói.
Thật ra thì ý đại khái của hắn, chính là xem có thể hay không dụ khị con Kỳ Lân này, thành vật cưỡi của mình, dù sao đây chính là Kỳ Lân nha, nếu có thể cưỡi một con Kỳ Lân lên sàn thiên kiêu thịnh hội Trung Châu, vậy đơn giản là... Cực kỳ phong cách.
Chẳng qua Lục Trường Sinh cũng biết, loại chuyện này cần tiến hành theo chất lượng, dù sao cũng không thể trực tiếp mở miệng nói thẳng, Tam đệ, cho ta cưỡi nha ?
Nói thật đây dù sao cũng là thần thú, nhỡ như ngày nào đó khôi phục trí nhớ, há chẳng phải là toi đời.
Dĩ nhiên chủ yếu nhất vẫn là, sợ Huyền Hoàng Kỳ Lân không đáp ứng, cho nên vẫn là trước dụ khị cho tốt rồi hãy nói.
Từ từ đi, không gấp trong sớm chiều.
Chẳng qua là khi Lục Trường Sinh chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Huyền Hoàng Kỳ Lân trực tiếp giận tím mặt.
"Lẽ nào lại như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận