Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 901. A ba! A ba! A ba! (2)

Chính họ cũng nhìn không thấu, hơn nữa quả thực Lục Trường Sinh nay cũng đã là Tiên Vương của chín tầng trời, thế nên đương nhiên họ sẽ đối xử với hắn rất khách khí.
“Bái kiến các vị đạo hữu.”
Lục Trường Sinh lên tiếng, giờ hắn đang ở cảnh giới Tiên Vương, gọi mấy người này là tiền bối thì có vẻ không ổn lắm.
Xưng đạo hữu là ổn nhất.
“Bái kiến Trường Sinh Thiên Đế.”
“Trường Sinh Thiên Đế, yêu ma vốn là một thể, ngươi nhất định phải cứu giúp Yêu chủ của chúng ta đấy.”
“Đúng vậy Trường Sinh Ma chủ, ngươi nhất định phải cứu Yêu chủ của chúng ta.”
Cả đám nhao nhao lên, có vẻ ai nấy đều rất lo lắng.
“Xin các vị đạo hữu cứ yên tâm, nếu có thể giúp đương nhiên ta sẽ hết lòng, còn nếu không thể thì ta cũng không có cách nào cả.”
Lục Trường Sinh không biết mình có thể chữa được bệnh về đầu óc hay không, thế nên trước đó phải nói rõ ràng, để mọi người đừng nên lạc quan thái quá.
“Được được, bất kể thế nào chúng ta đều rất biết ơn Trường Sinh Thiên Đế.”
“Đúng đúng, Trường Sinh Thiên Đế, bất kể thế nào chúng ta đều rất biết ơn ngài.”
Các Yêu vương liên tục gật đầu, sau đó chỉ vào Thánh điện của Yêu tộc rồi nói.
“Yêu chủ đang ở bên trong, chúng ta sẽ không đi vào để tránh làm phiền lúc Trường Sinh Thiên Đế chữa bệnh.”
“Đúng đúng, Trường Sinh Thiên Đế, chúng ta sẽ không quấy rầy ngài.”
Các Yêu vương đều chỉ vào Thánh điện rồi nói như thế.
“Đi thôi.”
Lục Trường Sinh không sợ có âm mưu quỷ kế gì, hắn dẫn theo Thiện Thính di thẳng vào bên trong cung điện.
Mấy người khổng tước Minh Vương thì ở lại bên ngoài để chờ tin tức.
Cung điện của Yêu tộc vô cùng lộng lẫy, nhưng so với Thần điện Kim Ô thì vẫn có vẻ bình thường hơn nhiều.
Bước lên cầu thang bằng ngọc thạch, Lục Trường Sinh chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài đại điện.
Cạch!
Đẩy ra cửa chính.
Trong mắt Lục Trường Sinh và Thiện Thính đều tràn ngập tò mò.
Họ rất kinh ngạc, không biết người đứng đầu Yêu giới trông ra sao.
Khi cửa lớn mở ra một giọng nói có vẻ quen thuộc vang lên.
“A ba! A ba! A ba! A ba ba! A ba ba!”
“A ba! A ba! A ba! A ba ba! A ba ba ba!”
Hai giọng nói rất quen thuộc vang lên làm Lục Trường Sinh không khỏi sững người.
Cửa đại điện dần mở rộng ra.
Chỉ thấy bên trong có một người một ngựa đang nhìn phía trước với vẻ đần độn, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt vô thần, bộ dáng như bị thiểu năng.
“Thanh Phong?”
“Lão Mã?”
Lục Trường Sinh kinh ngạc thốt lên.
Hắn không ngờ người đứng đầu Yêu giới lại là Lưu Thanh Phong, còn có cả Long Mã ở đây nữa.
Không chỉ Lục Trường Sinh ngây ngẩn mà Lưu Thanh Phong và Long Mã trông thấy Lục Trường Sinh thì đôi mắt vốn vô thần thoáng cái cũng toát lên vẻ rung động.
“A ba!”
“A ba!”
Một người một ngựa hoảng hốt la lên, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
“Sao lại là các ngươi?”
Lục Trường Sinh đi vào đại điện, vẻ mặt hắn đầy sự kinh ngạc.
“Trường Sinh đại ca, ngươi quen họ à?”
Thiện Thính không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ Lục Trường Sinh lại quen biết một người một ngựa trước mặt.
“A ba, a ba, a ba ba, a ba ba ba!”
Lưu Thanh Phong và Long Mã kích động đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, một người một ngựa ôm chặt lấy hai đùi Lục Trường Sinh, Lưu Thanh Phong còn khóc ầm cả lên.
Mấy năm qua hai người họ chỉ biết chờ đợi, thấy có người đến là hô loạn lên a ba a ba.
Nói thật là tiếp tục thế này thêm vài năm nữa họ cảm thấy mình sẽ thật sự biến thành đồ não tàn.
“Nói tiếng người đi.”
Lục Trường Sinh thật sự nghe không hiểu họ nói gì cả.
“A ba, a ba, a ba!”
Lưu Thanh Phong vô cùng kích động, nhưng há mồm ra toàn là a ba a ba.
Phải mất một lúc lâu sau Lưu Thanh Phong mới gắng gượng nói ra được một câu tiếng người.
“Trường Sinh, a ba, sư huynh, ta muốn chết a ba, ngươi!”
Lưu Thanh Phong nghẹn nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói được một câu nhưng vẫn không rời được hai chữ a ba.
“Hu hu hu Trường Sinh đại ca, a ba a ba a ba ba ba!”
Long Mã cũng không khác gì, Lục Trường Sinh hoàn toàn không hiểu nửa câu sau nó muốn nói gì luôn.
“Các ngươi ổn định lại tâm trạng trước đi đã, đừng kích động quá.”
Lục Trường Sinh đẩy ra hai đạo huyền hoàn công đức, sức mạnh công đức chính là thuốc chữa bách bệnh.
Sau khi Long Mã và Lưu Thanh Phong tiếp nhận sức mạnh công đức rõ ràng cảm xúc cũng ổn định hơn hẳn.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Rốt cuộc một người một ngựa đã khôi phục bình thường.
“Trường Sinh sư huynh, chúng ta nhớ ngươi muốn chết, hu hu hu, nếu ngươi còn không đến chắc chúng ta sẽ chết ở đây mất, a ba!”
Lưu Thanh Phong vừa khóc vừa nói.
“Trường Sinh đại ca, đám người kia điên rồi, cứ nằng nặc bảo chúng ta là người đứng đầu Yêu giới gì ấy, tuy ta đúng là yêu nhưng là thiên địa thần thú mà, vốn không có liên quan gì tới Yêu giới cả, a ba.”
Long Mã cũng lên tiếng.
Thật sự là họ cảm thấy mình rất oan.
Vất vả lắm mới phi thăng được, vốn định lên Tiên giới theo Lục Trường Sinh ăn ngon nhậu nhẹt cho đã đời, chẳng hiểu thế nào lại phi thăng đến Yêu giới.
Mà phi thăng đến Yêu giới thì cũng đành, thế nhưng không hiểu sao lại bị nhận nhầm là người đứng đầu Yêu giới.
Ban đầu đúng là họ cũng muốn thừa nhận đấy, nhưng nghĩ lại thì sao có thể thừa nhận mình là Yêu chủ dễ dàng thế được, chắc chắn mấy người này có âm mưu gì đó, đến lúc ấy ngươi không đưa ra được bằng chứng thì sao.
Lúc đó lại lật mặt bảo ngươi lừa dối tình cảm của họ thì sao, tới nước ấy liệu ngươi có gánh được hậu quả không?
Chẳng bằng cứ giả ngu, tối thiểu vẫn giữ được mạng sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận