Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 153: Nào phải không tốt

Két!
Két!
Tiếng cửa điện vang lên, khiến cho tâm tình người ta càng căng thẳng hơn.
Đại điện Bắc Minh Cung vô cùng trống trải, vừa nhìn sang, chỉ có một ghế cao.
Mà chỗ ngồi, một lão già đang lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Trường Sinh cùng Trương Nhân.
Ánh mắt của lão giả bình tĩnh, cả người trên dưới tản mát ra khí thế cường giả, không biết nguyên nhân gì, trong đại điện so với bên ngoài lạnh hơn một chút, tâm tình Lục Trường Sinh hơi căng thẳng, chẳng qua hắn trái lại không lo lắng đối phương thương tổn tới mình.
Dù sao chỉ là khí vận gia trì, ai dám trêu chọc chính mình?
"Đại La Lục Trường Sinh, xin ra mắt tiền bối!"
Lục Trường Sinh thần sắc bình tĩnh, nói như vậy.
Đồng thời trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
Không phải nói đầu óc có vấn đề sao?
Nhưng coi bộ vẫn được nha.
Ngồi ở chỗ đó, y hệt một bộ dáng vẻ cao nhân nha, không vấn đề gì nha.
Lục Trường Sinh thoáng liếc mắt một cái, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ, mà Trương Nhân lại thở dài, để cho Lục Trường Sinh càng hiếu kỳ hơn.
Chẳng qua là, ngay lúc này, Bắc Minh Cung cung chủ trên ghế chủ vị lên tiếng.
"Lục Trường Sinh?"
"Vâng!"
Lục Trường Sinh đáp lại một tiếng.
" Được, ngươi quả nhiên đến nơi hẹn."
Bắc Minh cung chủ đứng dậy, đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Nhân, rồi sau đó mở miệng nói: "Đều nói ngươi thiên tư thông minh, được xưng tuyệt thế thiên kiêu, từ cổ chí kim đệ nhất nhân, nhưng ta nhìn bộ dáng của ngươi, cũng chẳng qua là như thế bình thường không có gì lạ mà!"
"Thậm chí ngay cả đại đệ tử của ta cũng không sánh bằng, xem ra người trong thiên hạ đều bị mặt ngoài mê hoặc."
Bắc Minh cung chủ nhìn Trương Nhân lần này nói, làm cho Lục Trường Sinh sửng sốt.
Đây là não có vấn đề sao? Đây là ánh mắt có vấn đề mới đúng chứ ?
"Chẳng qua, xem trên việc ngươi có dũng khí đến nơi hẹn, coi như rất can đảm, như vậy, ta thu ngươi làm thổi tiêu đồng tử dưới trướng ta, chỉ cần ngươi thổi tiêu đủ một trăm năm, ta liền đưa ngươi một tràng đại tạo hoá, như thế nào?"
Bắc Minh Tử nghiêm túc vô cùng nói.
Thổi tiêu đồng tử?
Lục Trường Sinh rơi vào trầm tư.
"Haizz! " Trương Nhân thở dài, nhìn về phía Lục Trường Sinh, không nói lời gì, nhưng hết thảy đều ở trong ánh mắt.
Nhưng mà Bắc Minh Tử thấy Lục Trường Sinh không trả lời, lập tức không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Thế nào? Ngươi còn cảm thấy làm thổi tiêu đồng tử của ta không tốt?"
"Ta nói thiệt cho ngươi biết đi, ngươi liệu nghe nói qua truyền thuyết Thiên Đế thời kỳ thượng cổ?"
"Không sai, ta chính là Thiên Đế chuyển thế."
"Đỉnh của Tiên, ngạo thế gian, có Bắc Minh ta liền có Thiên."
"Cho dù ta một tay nâng Nguyên Thủy Thiên Cung, Bắc Minh ta cũng như cũ vô địch trên thế gian."
"Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Nhớ năm đó, lão phu một người độc chiến tám vị chí tôn, cuộc chiến đấu kia, có thể nói là hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang, lão phu ta đầu tiên là một tay Long Trảo Thủ, sau đó lại tới một tay Hàng Long Thập Bát Chưởng, lực áp quần hùng."
"Chỉ tiếc nha, tám đại chí Tôn cực kỳ hèn hạ, lại liên hợp lại, đánh lén lão phu, chẳng qua bàn tay lão phu rung một cái, kêu một câu, ta là Bắc Minh Thiên Đế, trong phút chốc lực chiến đấu của ta tăng vọt, đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá."
Bắc Minh Tử từ chỗ ngồi đi xuống, hướng về phía mặt tường nghiêm túc kể, tình cảm dạt dào, hơn nữa dõng dạc.
Vào giờ phút này.
Lục Trường Sinh hoàn toàn biết.
Đây không phải là đầu óc có vấn đề, đây là đã điên mất rồi mà.
"Sư tôn cũng là bởi vì ăn đan thuốc của Lưu Thanh Phong, mới sẽ trở nên như thế. " Trương Nhân thở dài, lần này nói.
Mà không đợi Lục Trường Sinh mở miệng nói chuyện, Bắc Minh Tử lập tức lên tiếng.
"Cái gì? Uống thuốc? Trẫm không có điên! Trẫm không cần uống thuốc! Ha ha ha ha ha Hàaa...! Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, trẫm muốn càn quét Bát Hoang lục hợp."
"Các ngươi xem bên ngoài, kia đều là giang sơn của trẫm!"
“Đói! Đều là đói! Ha ha ha ha ha, oa ha ha ha ha!"
"Đại Tần vương triều, vĩnh viễn không bao giờ bị diệt! Vô địch vô địch!"
"Kamekameha! Yà hú! Yà hú! Yà hú!"
"Hi hi hi! Ha ha ha! La la la la!"
Bắc Minh Tử điên rồi.
Rất khó có thể tưởng tượng, tư thái một ông già sáu mươi, ở đại điện chạy trốn.
Chẳng những ở trong đại điện chạy, còn vừa chạy vừa cười, nói một ít lời nói ly kỳ cổ quái, thậm chí còn bắn rap ngoại ngữ .
Để cho Lục Trường Sinh không biết nên nói cái gì.
Hắn thật tò mò, Lưu Thanh Phong rốt cuộc luyện đan dược gì, có thể để cho một cao thủ tuyệt thế, biến thành một người điên.
Từ mặt khác mà nói, loại đan dược này, rất mạnh.
"Mong rằng Lục sư huynh ra tay cứu giúp với."
Vào giờ phút này, Trương Nhân mở miệng, hết sức bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này... Ta ráng hết sức đi."
Lục Trường Sinh thật không biết nên làm cái gì, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng đáp ứng.
Cứ như vậy, sau nửa giờ.
Lục Trường Sinh rời đi đại điện.
Đi tìm Lưu Thanh Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận