Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 902. A ba! A ba! A ba! (3)

“Hu hu hu, Trường Sinh sư huynh, ta là Nhân tộc mà, cha ta là người, mẹ ta cũng là người, thế mà họ cứ nằng nặc bảo ta là người đứng đầu Yêu giới, ngươi nói chúng ta có oan ức không cơ chứ!”
Lưu Thanh Phong lau nước mắt, hắn nhìn Lục Trường Sinh rồi nói.
Lục Trường Sinh lại ngớ ra.
Lưu Thanh Phong nói cũng có lý.
Lục Trường Sinh có biết cha hắn, rõ ràng là Nhân tộc, mẹ hắn Lục Trường Sinh lại càng quen thuộc hơn, cũng là Nhân tộc nốt, quả thực là không có bất cứ quan hệ gì với Yêu chủ cả.
Thế nhưng nhớ lại lời khổng tước Minh Vương từng nói thì Lục Trường Sinh lại không khỏi nhíu mày suy tư.
Lát sau Lục Trường Sinh mới mở miệng.
“Thanh Phong này, có thể ngươi chính là Yêu chủ thật đấy.”
Lục Trường Sinh nghiêm túc lên tiếng.
“Trường Sinh sư huynh, ngươi đừng đùa với ta nữa, nếu ta là Yêu chủ thì chẳng phải ngài chính là người đứng đầu vô thượng Đại Đạo rồi sao? Hay ngài đây là người chưởng khống Hồng Hoang? A ba.”
Lưu Thanh Phong đáp lại một cách bất đắc dĩ.
Bản thân mình là con người, chắc chắn là con người, sao có thể là Yêu chủ được cơ chứ.
Cha mình là người, mẹ mình cũng là người, người với người làm sao có thể sinh ra yêu được?
Nghe Lưu Thanh Phong nói thế Lục Trường Sinh lại chỉ nhìn thẳng hắn rồi nói một câu đầy thâm ý: “Thanh Phong này, ngươi biết bánh lão bà chứ?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Biết, ăn ngon lắm, hồi ở hạ giới ta từng ăn rồi, có chuyện gì à?”
“Thế bánh lão bà có đưa kèm lão bà không?”
Lục Trường Sinh lại hỏi tiếp.
Lưu Thanh Phong: “Ách.”
“Ta lại hỏi ngươi câu nữa, ngươi ăn thịt sợi hương cá bao giờ chưa?”
Lục Trường Sinh nói tiếp.
“Ăn rồi.”
Lưu Thanh Phong theo bản năng gật đầu.
“Thế ngươi thấy trong thịt sợi hương cá có cá không?”
Lục Trường Sinh nghiêm túc hỏi.
“Ách.”
Lưu Thanh Phong không biết nên trả lời thế nào nữa.
“Ai quy định kẻ đứng đầu Yêu giới không thể là người chứ?”
Lục Trường Sinh bèn đưa ra kết luận.
Hắn vừa dứt lời Long Mã như đã nghĩ tới điều gì đó, nó đứng bật dậy, nhìn Lưu Thanh Phong rồi hô lên.
“Ôi! Ta hiểu rồi.”
Long Mã nhìn Lưu Thanh Phong như thể vừa mới hiểu ra điều gì đó.
“Ngươi hiểu cái gì thế?”
Lưu Thanh Phong có chút tò mò.
“Chẳng trách, Lưu Thanh Phong ngươi nhớ lại xem, lúc trước Trường Sinh đại ca vừa phi thăng thì tu vi của ngươi cũng đột nhiên tăng vọt, hơn nữa còn tỏa ra khí vận cực kỳ khủng bố, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi ngươi đã vượt xa ta, thì ra bởi ngươi chính là Yêu chủ.”
Long Mã đột nhiên bừng tỉnh.
Nghe thế Lục Trường Sinh càng thêm chắc chắn việc Lưu Thanh Phong chính là Yêu chủ.
“Chuyện này thật vô lý.”
Lưu Thanh Phong cũng rất hoang mang.
Nhưng nghe giải thích như thế thì có vẻ chuyện này là thật rồi.
“Giỏi lắm Lưu Thanh Phong, rõ ràng ngươi chính là Yêu chủ thế mà còn dẫn ta cùng giả vờ đầu óc có bệnh, làm phí mất mấy năm của ta, ngươi trả lại thanh xuân của ta đây, trả lại thanh xuân cho ta, hu hu hu, a ba, a ba.”
Long Mã kích động kêu gào loạn lên.
“Này... ta... ngươi... hắn... ôi chao... thật sự ta không phải Yêu chủ đâu mà.”
Đầu Lưu Thanh Phong như bị đông cứng lại, đột nhiên phải chấp nhận chuyện mình chính là người đứng đầu Yêu giới làm hắn vẫn có chút mâu thuẫn.
Nếu là ngời đứng đầu Tiên giới hắn sẽ nhận ngay lập tức.
Nhưng người đứng đầu Yêu giới hắn lại ngại ngùng không dám nhận.
Nếu nhận thì chẳng phải nói mình chính là nhân yêu đấy sao?
“Thanh Phong, ngươi có nhớ lúc ở hạ giới ngươi đã cho ta một quyển cổ kinh không?”
Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.
“Nhớ chứ.” Lưu Thanh Phong gật đầu.
“Bản kinh thư đó tên là gì?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Yêu hoàng.”
Lưu Thanh Phong đáp xong cũng sững ra.
“Ngươi lấy đâu ra bản kinh thư ấy?”
Lục Trường Sinh vẫn hỏi tiếp.
“Nó đột nhiên xuất hiện trong đầu ta.”
Lưu Thanh Phong nhanh chóng trả lời.
Nói tới đây hắn đột nhiên ngây ngẩn.
Mà ánh mắt Lục Trường Sinh lại càng thêm chắc chắn.
“Thanh Phong, đến nước này ngươi còn nói ngươi không phải người đứng đầu Yêu giới nữa không?”
Lục Trường Sinh mở miệng, nghiêm túc đưa ra kết luận.
Lưu Thanh Phong lại càng thêm chết trân.
“A ba, a ba, a ba ba, a ba ba ba!”
Lưu Thanh Phong mở miệng, một lần nữa rơi vào trạng thái đần độn.
Bốp.
“Đừng có làm trò đấy với ta.”
Lục Trường Sinh vỗ đầu Lưu Thanh Phong nghe cái bốp, làm đối phương đau muốn khóc luôn.
Có chết hắn cũng không ngờ được.
Thế mà mình thật sự lại do người đứng đầu Yêu giới chuyển thế mà thành.
Nếu sớm biết mình là người đứng đầu Yêu giới thì còn giả vờ đầu óc có bệnh làm gì chứ.
Từ lúc tới Yêu giới đến giờ hắn vẫn luôn giả vờ.
Lãng phí mất năm năm trời, lại còn bị người khác cho rằng đầu óc có bệnh, xấu hổ thực sự.
“Ta không biết đâu Thanh Phong, ngươi nhất định phải bồi thường mấy năm thanh xuân này cho ta, ngươi mau chóng thừa nhận mình là Yêu chủ đi rồi chia một nửa bảo vật Yêu giới cho ta, nếu không ta không để yên cho ngươi đâu đấy.”
Long Mã nói với vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Mà đúng lúc này.
Giọng khổng tước Minh Vương từ ngoài điện vọng vào.
“Trường Sinh đạo hữu, tình hình sao rồi? Yêu chủ đã khỏe lại chưa?”
Nghe thấy thế Lục Trường Sinh không khỏi nhìn sang phía Lưu Thanh Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận