Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 907. Ngươi chính là Yêu Đế! Lục Trường Sinh, ta thật sự không phải Yêu Đế! (2)

Nhưng còn chưa đợi các Yêu vương đáp lời thì thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, có cảm giác như người đó đang tự nói với chính mình vậy.
“Ta cảm nhận được Yêu chủ đã trở lại, Yêu Đế năm ấy cuối cùng cũng trở lại rồi.”
Từ giữa tế đàn cổ xuất hiện một bóng người, đó là một lão giả trông vô cùng bình thường, thế nhưng dung mạo càng phổ thông bao nhiêu lại càng cho thấy người này bất phàm bấy nhiêu.
Lão giả tuy rằng đã gần đất xa trời nhưng trong đáy mắt vẫn toát ra khí thế của cường giả.
Hắn nhìn lướt qua mọi người, thoáng chốc đã tỏ vẻ vô cùng kích động.
“Yêu Đế!”
Hắn hô lớn một tiếng, nước mắt rơi như mưa.
“Ta đây!”
Lưu Thanh Phong cũng bị cảm xúc ấy lây nhiễm, tuy hắn không đến mức khóc nấc lên, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện cha mình đã sinh thêm đứa nữa là Lưu Thanh Phong lại không khỏi đau lòng.
“Yêu Đế!”
Vô thượng trưởng lão dưới trướng Yêu chủ kích động bước lên phía trước, mỗi bước chân đều đang run rẩy, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc không nói thành lời.
Hắn là một trong những cường giả năm đó đi theo Yêu Đế, vô cùng trung thành và tận tâm với chủ nhân, nếu không hắn cũng không ở lại đây chờ đợi biết bao năm như thế.
Hiện giờ trông thấy Yêu Đế trở về đương nhiên hắn kích động tới mức đôi mắt đẫm lệ cũng là chuyện dễ hiểu.
“Ta đây.”
Lưu Thanh Phong hít sâu một hơi, hốc mắt cũng đỏ lên, tuy vẫn không rơi một giọt nước mắt nào nhưng quả thực cảm xúc đã dâng trào mênh mông.
Các Yêu vương đều cảm thấy mừng rỡ, Lưu Thanh Phong được vô thượng trưởng lão đón chào như thế đương nhiên là điều tốt rồi.
Vô thượng trưởng lão của Yêu tộc run rẩy bước xuống tế đàn.
Lưu Thanh Phong kích động bước lên đón trưởng lão, hắn muốn đỡ lấy đối phương nhưng không ngờ vô thượng trưởng lão của Yêu tộc lại bước thẳng qua trước mặt hắn rồi chạy về phía Lục Trường Sinh với đôi mắt đẫm lệ.
Lưu Thanh Phong: “???”
Các Yêu vương: “???”
Khổng tước Minh Vương: “???”
Long Mã: “???”
Thiện Thính: “???”
Lục Trường Sinh: “???”
Cả đám đều ngẩn ra.
Chính bản thân Lục Trường Sinh cũng không hiểu ra sao.
Chỉ thấy đôi mắt vô thượng trưởng lão đã ươn ướt, hắn nói với Lục Trường Sinh.
“Yêu Đế, trải qua trăm nghìn lần luân hồi rốt cuộc ta cũng chờ được ngài rồi, hu hu hu hu, ngài còn nhớ rõ ta không?”
Vô thượng trưởng lão của Yêu tộc bi thương khóc nấc lên, như thể Lục Trường Sinh chính là người thân đã thất lạc nhiều năm của mình vậy.
“Hả? Ta không phải là Yêu Đế.”
Lục Trường Sinh hoang mang đáp.
“Không, ngài chính là Yêu Đế.”
Vô thượng trưởng lão của Yêu tộc kiên quyết lắc đầu, vừa khóc vừa nói.
“Trưởng lão, hắn đúng là không phải Yêu Đế đâu.”
“Đúng vậy trưởng lão, hắn không phải Yêu Đế của chúng ta đâu.”
“Chắc ngươi hiểu lầm rồi trưởng lão.”
Dù các Yêu vương đều cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Không thể nào, các ngươi đều lừa ta, hắn chính là Yêu Đế, ta và Yêu Đế đã cùng nhau vào sinh ra tử bao lần thế nên Yêu Đế có hóa thành tro ta cũng nhận ra, các ngươi đừng mơ lừa được ta.”
Vô thượng trưởng lão của Yêu tộc vẫn cứ kiên quyết cho rằng Lục Trường Sinh chính là Yêu Đế.
“Trưởng lão, ta đúng là không phải Yêu Đế đâu.”
Lục Trường Sinh chỉ biết cười khổ.
“Yêu Đế, ta hiểu ngài không nhận ra ta bởi ngài đã đánh mất ký ức trong luân hồi, nhưng ta nhận ra ngài, ngài thật sự chính là Yêu Đế, ngài chắc chắn chính là Yêu Đế.”
Dù có nói thế nào thì vô thượng trưởng lão của Yêu tộc vẫn kiên quyết cho rằng Lục Trường Sinh chính là Yêu Đế.
Điều này khiến Lưu Thanh Phong không khỏi đau lòng.
“Ôi chao trưởng lão, Trường Sinh đạo hữu thật sự không phải Yêu Đế đâu, hắn chính là chủ nhân của Ma giới đấy.”
“Đúng vậy, hắn là người đứng đầu Ma giới, trưởng lão đừng hiểu lầm.”
Các Yêu vương vội vã lên tiếng.
“Gì cơ? Yêu Đế ngài đã thống nhất Ma giới rồi sao? Yêu Đế đại nhân, ngài đúng là mãnh nam mà.”
Nghe thế vô thượng trưởng lão của Yêu tộc lại càng kích động hơn.
Lục Trường Sinh: “...”
Các Yêu vương: “...”
“Trời ơi đúng là hiểu lầm tai hại mà, trưởng lão, hắn thật sự không phải Yêu Đế, thật đấy!”
“Đúng vậy, hắn thật sự không phải Yêu Đế, tuy ta cũng hi vọng hắn là Yêu Đế nhưng hắn thật sự không phải đâu.”
Các Yêu vương nhao nhao giải thích, lời nói ra có chút khó nghe khiến Lưu Thanh Phong càng thêm đau lòng.
“Ngươi nói gì thế hả? Thế nào là hi vọng Trường Sinh chính là Yêu Đế?”
Khổng tước Minh Vương vội gạt đi, nhìn Yêu vương vừa nói với vẻ không tán thành.
Thấy hắn nói thế trong lòng Lưu Thanh Phong cũng dễ chịu hơn một chút, thế nhưng câu thứ hai của khổng tước Minh Vương lại khiến Lưu Thanh Phong càng thêm buồn bực.
“Dù lời ngươi nói cũng không sai nhưng chỉ có thể nói sau lưng thôi chứ, giờ Yêu Đế vẫn còn ở đây đấy, ngươi ăn nói lung tung thế mà được à?”
Khổng tước Minh Vương thẳng thắn nói.
Nghe thế trong lòng Lưu Thanh Phong càng khó chịu hơn.
Để ta đi chết đi cho rồi.
Ta không muốn làm Yêu chủ gì nữa.
Ta muốn đi tìm chết.
Lưu Thanh Phong sắp khóc tới nơi thật rồi.
“Các ngươi thấy ta già cả lẩn thẩn rồi hả? Định lừa lão phu chắc?”
Vô thượng trưởng lão của Yêu tộc quát lên đầy phẫn nộ.
Hắn chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy Lục Trường Sinh chính là Yêu chủ rồi, giữa đám người có một kẻ tỏa sáng rực rỡ nhất thử hỏi không phải Yêu chủ nhà hắn thì còn ai vào đây nữa?
“Không phải không phải, trưởng lão, lần này ngài hiểu lầm thật rồi, đây là chủ nhân của Ma giới, cũng là chủ nhân của Minh giới, chủ nhân của Phật giới, chủ nhân của Nhân giới, nhưng hắn thật sự không phải chủ nhân của Yêu giới chúng ta đâu.”
“Phải phải, hắn thật sự không phải là chủ nhân của Yêu giới chúng ta.”
“Trưởng lão, sao chúng ta lại dám lừa ngài chứ.”
Các Yêu vương đã nói hết nước hết cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận