Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 123: Nhìn người này mà xem

Diễn Võ Trường Thục Môn Thánh Thành.
Vô số thiếu niên tụ tập ở chỗ này.
Trong diễn võ trường.
Thục Môn Thánh Tử, Từ Kiếm chậm rãi mở miệng nói.
"Ngày đó, ta cùng với Đại La Đại Sư Huynh, Lục Trường Sinh lấy kiếm luận đạo."
"Lúc đầu ta vẫn cho rằng kiếm thuật của ta là vô địch, tự nhận là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, nhưng mà cho đến khi gặp phải Lục Trường Sinh, ta liền biết rõ, ta sai lầm rồi."
"Ngày đó, ta thi triển ra tuyệt thế kiếm pháp, Tiêu Dao Thần Kiếm Quyết, nhưng mà chưa từng nghĩ đến, Lục sư huynh nhẹ nhàng rút ra một thanh kiếm gỗ, trực tiếp áp chế kiếm pháp của ta."
Từ Kiếm mở miệng, lại phối hợp giọng nói thương cảm, trong lúc nhất thời, khiến cho vô số người kinh ngạc.
Một thanh kiếm gỗ?
Trực tiếp áp chế?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không có ai có thể tưởng tượng ra được, Thục Môn Thánh Tử, tay cầm Thái Ất Thanh Quang Kiếm, thi triển ra tuyệt thế kiếm thuật, kết quả bị Lục Trường Sinh dùng một thanh kiếm gỗ đè ép lại.
Đây là phải mạnh bao nhiêu chứ.
"Thánh tử đại nhân, đây là thật sao? Một thanh kiếm gỗ, liền có thể áp chế tuyệt thế đạo khí?"
Có người không nhịn được lên tiếng dò hỏi, không thể tin được.
Nhưng mà Thục Môn Thánh Tử Từ Kiếm lại gật đầu một cái nói: "Trên thực tế khi ta thua, ta cũng không tin, nhưng kết quả đúng là ta thua, hơn nữa thua rất thảm."
"Sau khi ta thua, ta cũng hỏi Lục sư huynh như ngươi vậy, vì sao chỉ một thanh kiếm gỗ, liền có thể thắng ta."
"Nhưng các ngươi biết Lục sư huynh nói với ta lời gì không?"
Mọi người hiếu kỳ.
Lục Trường Sinh cũng tò mò.
Chính mình nói cái gì.
Từ Kiếm đưa lưng về phía mọi người, hắn đứng chắp tay, ngay sau đó chậm rãi mở miệng nói.
"Lục sư huynh nói, trên thế giới này không có kiếm mạnh, chỉ có người mạnh, cường giả kiếm đạo chân chính, chớ nói một thanh kiếm gỗ, cho dù là một cọng cỏ, cũng có thể đánh bại hết quần hùng thiên hạ."
Từ Kiếm mở miệng, lời nói này nói ra đơn giản là nhiệt huyết sôi trào.
Cũng để cho vô số tu sĩ rung động không dứt.
Không có kiếm mạnh nhất!
Cường giả chân chính, đừng nói là một thanh kiếm gỗ, cho dù là một cọng cỏ, cũng có thể đánh bại hết quần hùng thiên hạ?
Đây là lời nói mà người bực nào mới có thể nói ra chứ.
Mọi người tràn đầy hiếu kỳ cùng ước mơ.
Trong đám người.
Lục Trường Sinh đã triệt để bối rối.
Lại tới rồi, lại tới rồi.
Lục Trường Sinh là thật không biết nên nói cái gì.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp Từ Kiếm.
Cũng không có nói qua lời như vậy.
Mặc dù biết chính mình chắc có rất nhiều fan, nhưng không nghĩ tới, Thục Môn Thánh Tử cũng là người ái mộ của mình, hơn nữa còn là một fan nhiệt thành.
Nhưng mà đúng vào lúc này, có người mở miệng.
"Thánh tử đại nhân, vậy Lục sư huynh kia, rốt cuộc là người thế nào đây?"
Có người hỏi như vậy.
Từ Kiếm gật đầu một cái, sau đó nhìn lướt qua mọi người dưới đài, cuối cùng ánh mắt phong tỏa trên người Lục Trường Sinh.
Rồi sau đó chỉ Lục Trường Sinh nói: "Các vị cứ nhìn người này xem, phong thần anh tuấn, tuấn mỹ vô cùng, mặc dù so sánh với ta chỉ kém một tí tẹo, nhưng mà đã rất đẹp trai rồi, mà Lục Trường Sinh, Lục sư huynh so với hắn còn phải anh tuấn gấp trăm lần!"
Từ Kiếm nói như thế.
Nhìn chăm chú Lục Trường Sinh chân chính, nói như chém đinh chặt sắt.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người tụ tập trên người Lục Trường Sinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều phảng phất thất thần.
Mà cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lục Trường Sinh trái lại cũng bình tĩnh, hắn đã sớm thích loại cảm giác vạn người nhìn chăm chú này.
Lúc mới bắt đầu nhất, đúng là không quá thích ứng, sau đó nhiều lần, cũng dần dần thích ứng một chút.
Song Lục Trường Sinh áp chế đủ loại dị tượng của mình, cho nên thoạt nhìn, ngoại trừ gương mặt đẹp trai ra, liền không có bất kỳ đặc sắc.
"Vậy mà so với người này còn phải tuấn mỹ gấp trăm lần? Đó là nhân vật như thế nào chứ?"
"Khó có thể tưởng tượng, vị mỹ nam tử trước mắt này, ta đã động tâm, nếu mà lại anh tuấn gấp trăm lần, trời ạ, ta ướt."
"Đây không phải là Thiên Mệnh Chi Tử của ta sao?"
"Trời ạ, ta lại không phát hiện, lại có một vị công tử tuấn mỹ như vậy ngồi ở đây."
"Xem ra ta đã tìm được ý trung nhân."
"Công tử, xin hỏi đã có hôn ước chưa?"
Trong lúc nhất thời, sau khi Thục Môn Thánh Tử so sánh, rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Lục Trường Sinh, phản ứng lớn nhất chính là một ít nữ tu, từng người liếc mắt đưa tình, thậm chí có một ít nữ tu to gan, càng là trực tiếp hỏi Lục Trường Sinh có hôn phối hay chưa.
Độ hot tăng cao.
Làm cho Từ Kiếm không khỏi sửng sốt một chút.
Không đúng, điểm chú ý của các ngươi sao lại thoáng cái liền dời đi rồi? Ta là Thục Môn Thánh Tử đây!
Người này mặc dù đẹp trai, nhưng so với ta còn kém chút chút mà, các ngươi rốt cuộc có mắt nhìn hay không vậy?
Từ Kiếm buồn rầu, chẳng qua lại nhìn Lục Trường Sinh một cái.
Ách, thật đúng là đừng nói, đúng là đẹp trai vượt quá bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận