Đại Sư Huynh Thường Thường Không Có Gì Lạ

Chương 903. Trái tim của Yêu Đế, Thiên Đạo ấn ký của Yêu giới (1)

“Trường Sinh đạo hữu, Ma chủ thế nào rồi?”
Giọng của khổng tước Minh Vương vọng vào, hắn đứng ngoài cung điện với vẻ vô cùng tò mò.
Bên trong cung điện, Lục Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Lưu Thanh Phong.
“Trường Sinh sư huynh, cứu ta với.”
Lưu Thanh Phong rất muốn khóc, hắn vẫn rất mâu thuẫn với danh xưng Yêu giới chi chủ này.
“Cứu ngươi kiểu gì đây?” Lục Trường Sinh có hơi tò mò.
“Ta không muốn làm Yêu giới chi chủ gì đó đâu, nếu để cha ta biết chắc chắn ta tàn đời luôn đấy, ngươi biết lúc trước cha ta Đường chủ Ngự Kiếm Đường mà, hắn hận nhất chính là yêu ma, nếu biết ta biến thành người đứng đầu Yêu giới thì ta... ta...”
Lưu Thanh Phong không biết nói gì nữa.
“À, thế thì ngươi cứ yên tâm đi, cha ngươi sinh thêm đứa nữa rồi, chắc hắn cũng quên luôn ngươi rồi đấy.”
Lục Trường Sinh cười đáp.
Nhưng hắn vừa nói xong thì Lưu Thanh Phong cũng ngẩn ra.
“Cha ta sinh thêm đứa nữa rồi?”
Lưu Thanh Phong không ngờ cha mình lại sinh thêm đứa nữa thật.
“Ừ.”
Lục Trường Sinh gật đầu, có điều hắn chỉ muốn kích thích Lưu Thanh Phong nên mới nói dối như vậy thôi.
“Hay lắm, ta ở Yêu giới khổ sở vất vả nếm mật nằm gai, không ngờ cha ta lại bất nhân trước, đã thế thì đừng trách hài nhi bất nghĩa, ta vì tuân thủ gia quy nên sống chết cũng không muốn ở lại Yêu giới, không ngờ cha ta lại làm như thế được.”
“Nếu đã thế thì hài nhi sẽ trở thành người đứng đầu Yêu giới này.”
Lưu Thanh Phong siết chặt nắm tay, trong đáy mắt toát lên phẫn nộ.
Nhưng Lục Trường Sinh liếc qua hắn rồi có chút xem thường.
Sợ chết thì cứ nói là sợ chết đi, còn phải tìm lắm lý do thế làm gì.
“Thanh Phong này, sư huynh không rõ ngươi nghĩ gì nhưng sao ta thấy ngươi cứ như phải chịu ấm ức lớn lao lắm khi phải trở thành Yêu Giới Chi Chủ thế.”
Lục Trường Sinh không nhịn được phải hỏi ra tiếng.
Tuy nói tu sĩ Nhân tộc lại trở thành Yêu Giới Chi Chủ đúng là có chút hoang đường, nhưng trên đời này chẳng lẽ còn thiếu chuyện hoang đường vô lý hay sao?
Hơn nữa ngươi chỉ là tu sĩ phi thăng từ hạ giới, trở thành Yêu Giới Chi Chủ đã coi như một bước lên trời, vậy mà ngươi còn không vui lòng à?
“Trường Sinh sư huynh, ngươi có ý gì thế?”
Lưu Thanh Phong có vẻ tò mò, không hiểu ra sao cả.
“Trong khắp trời đất này có sáu đại thế giới, chúng ta đều từ hạ giới phi thăng tới đây, ngươi biết có bao nhiêu tu sĩ dưới hạ giới vất vả gắng sức phi thăng lên được thượng giới rồi kết quả chính là phải bắt đầu lại từ đầu không, ngươi có biết Từ Kiếm và Lý Nhiên không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Biết chứ, đó là Thánh tử Thục Môn và Thánh tử Tử Thanh, họ cũng là yêu à?”
Lưu Thanh Phong gật đầu, hắn nhớ rất rõ hai người này nên càng thêm tò mò hơn.
Lục Trường Sinh sửng sốt, Lưu Thanh Phong đúng là dở hơi, như thể hắn ước gì tất cả mọi người đều là yêu thì hắn mới vui không bằng.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn kiên nhẫn giải thích: “Khi còn ở hạ giới hai người đó uy danh hiển hách biết bao, có phải ngươi từng rất hâm mộ họ không?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Cũng có một chút.”
Lưu Thanh Phong đáp lại.
“Nói thật đi.”
Lục Trường Sinh nhìn thẳng vào Lưu Thanh Phong, nghiêm giọng hỏi.
“Đúng là ta rất hâm mộ họ, ai lại không hâm mộ Thánh tử cơ chứ.”
Lưu Thanh Phong ngại ngùng đáp, nhưng cũng chỉ là có sao nói vậy mà thôi, đúng là hắn rất hâm mộ Thục Môn Thánh tử và Tử Thanh Thánh tử.
Hai người còn rất trẻ mà đã có thanh danh hiển hách, đi tới đâu mọi người cũng phải nhún nhường, như thế ai mà không hâm mộ cho được?
Tuy nói về sau chính mình cũng trở thành Thánh chủ Đại La nhưng ai cũng biết hắn toàn dựa vào Lục Trường Sinh cả, thế nên Lưu Thanh Phong vẫn rất hâm mộ hai người kia.
“Sau khi họ phi thăng vẫn luôn vất vả giãy giụa tại Tiên giới, khi còn ở hạ giới họ dưới một người trên vạn người, nhưng đến Tiên giới lại chẳng có ai nể nang họ nữa, ăn không đủ no mặc chẳng đủ ấm, vì một kiện tiên khí tầm thường mà tranh giành kịch liệt với người khác, đến cả mạng cũng suýt mất luôn.”
“Ngươi cảm thấy những ngày tháng như thế có sung sướng không?”
Lục Trường Sinh nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại thảm như vậy?”
Lưu Thanh Phong có chút kinh ngạc, nghe thế hắn mới phát hiện thời gian qua mình sống đúng là không tệ tí nào.
Tuy mấy năm qua không làm được việc gì ra hồn nhưng ít ra không thiếu ăn thiếu mặc, thậm chí còn hưởng dụng không ít kỳ trân dị bảo, bản thân cũng đã đột phá tới cảnh giới Chân Tiên.
“Có thế mà ngươi đã thấy thảm rồi à? Vậy ngươi có biết Thục Môn Thánh chủ còn vì một kiện bảo vật mà bị người khác phế bỏ tu vi, giờ đang sống dở chết dở không, ngươi có biết Tử Thanh Thánh chủ vì báo thù mà bị trấn áp bên trong tiên môn của người ta không, ngươi thấy như thế có thảm không?”
Lục Trường Sinh nói một tràng, sắc mặt Lưu Thanh Phong dần sầm xuống.
“Thật sự thảm tới mức ấy cơ à?”
Lưu Thanh Phong vẫn không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận