Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương T11:
Du Tố Tố dọn dẹp vệ sinh xong trong gió lạnh, Lâm Xán còn ngồi ở trước bàn đồ ăn ngon chậm rãi nếm thử.
Bé An An ngồi trên xe nhỏ của mình, nghiêng đầu nhìn ông ta, ngày càng đến gần, phát ra tiếng a ô.
Lạch cạch
Những chiếc răng nanh khép lại cắn vào nhau, Lâm Xán giơ đĩa bánh xuân lên, bị An An nhìn chằm chằm, thong thả ung dung thi triển khéo léo bằng một tay, nhét bánh xuân đã gói vào miệng.
Lâm Xán cười nói: 'Muốn ăn à, nhưng không ăn được, ha ha."
"A... !" An An há to miệng tiếng hét chói tai và kỳ lại của Quỷ anh suýt xuyên thủng màng nhĩ mọi người. Hét được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, Diệp Tuyền nhéo miệng An An, cái miệng tròn trịa trắng nõn mềm mại của Quỷ anh bĩu ra như một con vịt con.
"Xoạt."
An An: "Hức...' Mắt thường có thể thấy được cô bé đang tủi thân.
Lâm Xán ngồi gần với bé An An, bị tiếng hét chói tai ma quỷ làm cho bối rối, suýt chút nữa đẩy ông ta ra một lần nữa, may mắn thay, ông chủ đến kịp. Lâm Xán vội vàng cắn một miếng bánh xuân: "Con bé bị sao vậy?"
Du Tố Tố gần đây ở chung với An An nhiều nhất, không chắc chắn dịch lại lời nói của cô bé: "Hình như là... con bé cảm thấy tủi thân vì sao chúng ta đều có thể ăn còn con bé thì không được ăn."
Diệp Tuyền và hai nhân viên cũ nhất thời lâm vào trầm mặc.
"Không được cố ý la hét." Diệp Tuyên buông miệng Qủy anh ra nhướng mày: "Em không được cắn đồ lung tung thì sẽ có đồ ăn."
Nhân viên đều có đồ ăn để ăn, nhưng đồ ăn của Quỷ anh khác với những người khác.
Quỷ anh dù sao cũng là lệ quỷ mạnh mẽ, khi hiện hình đúng phải đồ gì thì miệng của con bé tốt hơn người bình thường/quỷ rất nhiều.
Thùng đồ chơi Dư Thiền gửi cho cháu gái nhỏ tổng cộng không tồn tại được quá hai ngày tất cả đều bị cắn nát. Khi ăn cơm An An cầm thìa bắt đầu gặm, trong quán đã đổi sang một chiếc bàn có vết răng trên đó. Đồ ăn của Quỷ anh không phải cơm, mà là vàng, bạc, đồng, sắt và âm khí thấy cái gì gặm cái đó ăn ngon lành.
Thân là một trong những người bị cắn trong lòng Du Tố Tố vẫn còn sợ, trước khi món đồ chơi này được làm ra, có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị lệ quỷ cắn.
An An nói "A'một tiếng tỏ ý đã hiểu.
Diệp Tuyền ném củ cải muối cho cô bé mài răng, lướt tin nhắn nhắc nhở của các nhà cung cấp trong vòng bạn bè vào đêm khuya, trang trại chăn nuôi trả lời, óc heo mới mổ ngày mai sẽ giao đúng giờ, món chính tối mai có rồi.
Những nguyên liệu như óc heo thường không có ở các quầy bán thịt chợ sáng và siêu thị, không nhiều người ăn nên bình thường cũng không thấy nhiều. Sau khi lên thực đơn xong, Diệp Tuyền đặt sớm một mẻ. Canh óc heo hầm thiên ma bổ dưỡng và thơm ngon, lẩu óc heo và óc heo quay cũng độc đáo và thơm ngon.
Óc heo tươi thoạt nhìn mềm mềm giống thạch trái cây, Diệp Tuyền nấu xong món ăn hầm thành canh, mùi thơm bay theo ống khói, hòa lẫn với hơi mưa, bị gió mạnh thổi tới nơi xa.
Khác với những hạt mưa mỏng manh mùa xuân, những cơn mưa lớn mùa hè có vẻ lấn át hết mọi thứ nhấn chìm vạn vật, cách xa vài mét cũng không thể nhìn rõ, nhất thời không phân biệt được là ngày hay đêm. .
Cửa kính lớn sáng sủa trên tâng hai của quán ăn khuya bị gió thổi lung lay nhưng vẫn như cũ không thể xuyên vào, chắn gió mưa ở bên ngoài, khiến căn phòng trong quán ăn khuya ấm áp và yên tĩnh.
Lâm Xán xoa xoa hai tay, ngồi ở khung cửa bếp chờ bữa tối mang ra, miệng chảy nước miếng.
Diệp Tuyên bỗng nhiên nhíu mày.
"Có... có ai không... cho hỏi, đây có phải là quán ăn khuya của sư phụ Diệp không... ?" Giữa tiếng sấm âm ầm, cơn mưa lớn đã át đi âm thanh nhỏ nhẹ. Ngoại trừ cô, trong quán không ai nghe thấy tiếng kêu yếu ớt này.
Diệp Tuyên mở cửa.
Du Tố Tố vốn đang say sưa xem phim truyền hình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn:? Muốn đi làm à?
"Bà chủ Tiểu Diệp, hôm nay có mở cửa không? Trời mưa to quá, không có ai đến cả hay là chúng ta nghỉ một hôm nhé?”
Lý Hồng Vân nhìn thấy Diệp Tuyền mở cửa, cũng không nhìn thời gian, cô ta tưởng rằng đã đến giờ quán ăn khuya mở cửa.
"Có ai không..." Giọng nói yếu ớt vẫn còn vang lên, nhưng Lý Hồng Vân lại rời đi như không nghe thấy.
Lý Hồng Vân cầm ô vội vàng xách tấm bạt xe bị gió thổi bay về, cuối cùng cũng nhặt được. Gió mưa to đến nỗi lúc đi đường chiếc ô của cô ta suýt bị thổi bay, khi vê cô ta đã khóa cửa và đóng cửa sớm.
Diệp Tuyền nhìn cô ta an toàn đi vào cửa, ánh mắt khẽ chuyển động, nhìn vào thân ảnh đang run rẩy ngồi xổm dưới mái hiên quán ăn khuya.
Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi đang đối diện với quán ăn khuya, vẻ mặt tái nhợt, thân hình gần như trong suốt, nhìn vào bên trong đầy mong đợi nhưng lại không dám đi thẳng vào, chỉ hỏi đi hỏi lại đường đi.
Đó là một con ma.
Diệp Tuyền nhìn cô ta: "Bây giờ vẫn đến giờ quán ăn khuya mở cửa, tôi là Diệp Tuyền, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Quỷ hồn không khỏi co người lại trước sự soi mói, nhưng lại lộ ra vẻ mong đợi rõ ràng: "Cô là sư phụ Diệp ư?! Tôi nghe chị em nhà họ Dư nói về cô, cô là đại sư tốt bụng không phân biệt đối xử ma quỷ! Có một đứa trẻ đang hấp hối, xin hãy giúp đỡ con bé với!"
Lý Hồng Vân không phát hiện ra, có một con quỷ đang đi sượt qua dù che nắng của cô ta, đi tới trước cửa tiệm thức ăn khuya.
Âm khí trên người nữ quỷ đã phai nhạt đi gần hết, nếu như không nhanh chóng đi đầu thai, tất nhiên sẽ bị hôn phi phách tán. Đến tận lúc này, âm khí còn thừa lại của Quỷ Hồn không nhiều, còn đang không ngừng biến mất. Cho dù giờ phút này trời đã tối đến nỗi như ban đêm, nhưng nếu ra bên ngoài bây giờ, cô ta cũng sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng cô ta lại chấp nhận bất chấp sự nguy hiểm khi ra ngoài ban ngày thì cũng phải đến cửa hàng thức ăn khuya tìm người.
Diệp Tuyên tránh ra khỏi cửa chính: "Vào nói chuyện đi."
Quỷ Hồn vừa ngồi ổn định, Diệp Tuyền rót cho cô ta một chén nước, cây dương mai xinh đẹp đang ngâm bên trong nước, nửa chìm nửa nổi, phản chiếu qua ngọn đèn băng khối tạo thành vâng sáng bảy màu.
"Cái này... Cho tôi sao?" Nữ quỷ cẩn thận từng li từng tí đưa tay cầm lấy.
Cô ta đã chuẩn bị tinh thần là tay mình sẽ xuyên qua cái chén, nhưng lại phát hiện mình cũng có thể đụng được vào đồ vật này.
Sau khi chết chỉ hấp thu được hơi đồ ăn, cô ta không nhớ nổi đã bao lâu không có được cảm giác như vậy rồi. Cảm giác mệt mỏi khi chạy cả đoạn đường tới đây cũng đột nhiên ngừng lại, nữ quỷ hiểu được, đây là Diệp Tuyền ra tay, không khỏi có chút sợ run.
Vừa muốn nói lời cảm ơn, Diệp Tuyền đã ngăn cản cô ta lại.
"Tại sao lại chết?"
"Tôi là khách trọ, vẫn còn là một học sinh." Sau khi nữ quỷ ngạc nhiên lúc ban đầu, cô ta cũng không còn tâm trạng nhấm nháp mỹ vị, cô ta nhanh chóng giải thích lai lịch của mình.
Cô tên là Bách Vi, là người tỉnh lân cận, cách đây ít năm cô ta bị bệnh chết, để lại một tòa phòng trọ.
"Tôi đã lựa chọn rất lâu, đó là một khu nhà xinh đẹp được chọn lựa tỉ mỉ, vừa mua phòng trọ này không lâu, tôi đã ra đi rồi, ít nhất tôi cũng phải ở cho đủ vốn mới được chứ?"
Bách Vi nói lên chấp niệm còn lại của mình ở nhân gian, cô ta hừng hực khí thế, đứng lên nói: "Người nhà của tôi ở nơi khác, cũng không cần đến căn phòng trọ này, cho nên đã cho thuê phòng trọ ra ngoài. Mấy lần trước tôi gặp phải khách trọ, mọi người đều có chút vấn đề, nếu không phải thói quen làm việc và nghỉ ngơi quá kém, cũng là suốt ngày dẫn người trở về tụ tập nhảy nhót quá ồn ào. Cái cuối cùng tôi thực sự không thể nhịn được nữa, ở bẩn đến nỗi một tháng không vứt rác!"
Quỷ hồn ở cùng không nhìn nổi nữa, nhóm khách trọ phải chịu xui xẻo rồi. Thỉnh thoảng đồ vật sẽ di chuyển đến cửa, đèn, cầu dao không hiểu sao lại bị đút... Không khí nặng nề bị kéo căng.
Từ đó người nhà Bách Vi biết đại khái cô ta đang ở bên trong nhà, sau khi tế lễ, họ mời đạo sĩ Bạch Vân Quan đến xem.
Sau khi liên lạc giữa hai phía xong, Bách Vi kể lại chuyện đã từng nhìn thấy người xưa lưu truyền lại, cô ta nói đầy vẻ lí lẽ hùng hồn với Lão Thiên Sư: "Những con quỷ khác ở lại đều có thể lựa chọn bạn cùng phòng, nhà của tôi, tôi quản lí thế nào thì quản lý, lựa chọn bạn cùng phòng thì sao chứ!"
Bách Vi không ở phòng của mình, tạm thời không muốn đầu thai, nhưng cũng không có ác ý với người khác. Chỉ là cô ta muốn chọn được người "Bạn cùng phòng" cũng không tệ lắm, thói quen sinh hoạt tốt một chút, không phải bắt buộc phải đánh tan lệ quỷ này.
Cách đây ít năm, cô ta còn ngẫu nhiên xuống núi đi dạo, đặt ra hẹn ước với Lão Thiên Sư, có thể ở lại đây mười năm, mười năm sau phải đi đầu thai. Nếu như trong khoảng thời gian ấy, cô ta tấn công con người thì sẽ bị Thiên Sư phù lục dẫn tia sét xuống giết chết.
Thành phố Vân Sơn nằm ngay bên cạnh dưới chân Bạch Vân Sơn, Lão Thiên Sư nhấc chân một cái là đến được, giám sát cũng thuận tiện. Chỉ là một cái âm hồn, Lão Thiên Sư quyết định để cô ta lại, sau khi siêu quản cục ghi lại trong danh sách thì không để ý tới nữa. ... Bây giờ, thời gian dừng lại vừa qua khỏi ba năm.
Diệp Tuyền nghe vậy thì nhíu mày. Sự tiêu tan âm khí của Bách Vi nghiêm trọng hơn rất nhiều so với ba năm.
Bách Vi giới thiệu sơ qua vê chuyện của mình, vội vã cắt ngang rồi kể đến nguyên nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận