Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 6ï:

Chương 6ï:Chương 6ï:
Công ty Bạch thị từng làm ăn rất phát đạt ở thành phố Thanh Giang, sau này lại đến thành phố Bách Xuyên để phát triển, Bạch Khánh - độc đinh của nhà họ Bạch năm nay trở về quê hương để đầu tư, rất được chính quyền thành phố chào đón. Anh ta vừa ngoài ba mươi, dịu dàng nhã nhặn, chưa lập gia đình, là người đàn ông độc thân kim cương trong mọi lời đồn ở đài truyền hình.
Người bên ngoài nói anh ta có cảm tình sâu đậm với quê hương, nhưng nghĩ hai mươi năm trước anh ta đã nắm trong tay một mạng người, Đồng Lị không khỏi sởn tóc gáy.
Mặt sông bị gió mạnh thổi tung lại lần nữa yên ả, nhưng những người đứng ở đê sông đều biết, bên dưới đang ẩn giấu điều gì.
Sợ hãi và tội lỗi quấn với nhau thành một nắm rối nùi, hiệu trưởng Tằng gần như không dám nhìn về không trung phía trước.
Hai học sinh dưới ánh đèn không nhịn được thút thít khóc, hiệu trưởng Tằng cũng đỏ hoe mắt vì cảm giác tội lỗi, Đồng Lị vừa sợ hãi vừa u buồn, ngay cả Thanh Tĩnh tức giận ngập tràn, cũng đang lau đi giọt lệ trên khóe mắt... Phương Vọng Đệ bối rối ngây ngốc nhìn họ, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đừng, đừng khóc mà." Phương Vọng Đệ vụng về định an ủi lại đám người sống đang khóc lóc: "Không sao đâu, thật sự không sao...'
Cô ấy dường như vẫn chưa ý thức được bọn họ đang buồn bã vì cô ấy, sắc trắng xanh trên mặt không hê có chút bi thương nào, an ủi một cách yếu ớt và bất lực. Thanh Tĩnh khit khịt mũi, sau khi thuật lại, mấy người ở hiện trường khóc càng mãnh liệt hơn.
Phương Vọng Đệ không biết làm thế nào, hoang mang nhìn về phía người từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh. Cô ấy sợ hãi né tránh ánh mắt Diệp Tuyền, cúi đầu nhìn mũi chân của Diệp Tuyền, hệt như một đứa trẻ phạm sai lầm đang chờ bị trừng phạt: "Xin, xin lỗi, tôi không nên nói ra, thật xin lỗi."
Diệp Tuyền thở dài: "Sao cô lại phải xin lỗi?"
"Hả?" Trong cuộc đời của Phương Vọng Đệ, gần như chưa bao giờ nghe được câu hỏi thế này.
Diệp Tuyền sờ túi, lấy ra hai thanh kẹo Nougat.
"Sao cô lại phải xin lỗi?" Diệp Tuyền xé bao bì, đút một thanh kẹo vào miệng Phương Vọng Đệ. Bị cô lạnh lùng chăm chú nhìn, Phương Vọng Đệ đến mình là quỷ cũng quên mất, chỉ biết ngây ngốc nghe lời mở miệng. Một tia sáng vàng rơi xuống trên người quỷ hồn.
Hương sữa đậm đà tan chảy trong miệng, vị ngọt ngào chưa từng được nếm qua khiến Phương Vọng Đệ choáng váng.
Thật dẻo, thật ngọt. Giống như mùi sữa cô ấy từng ngửi thấy mà chỉ em trai mới được uống, giống như viên kẹo mà giáo viên phát xuống nhưng lại bị bạn học cướp đi, đây là gì thế... là thứ cô ấy có thể ăn sao?
Diệp Tuyền cúi đầu nhìn Phương Vọng Đệ đang ngẩn người, giọng nói nhẹ chẳng khác tiếng thở dài: "Không phải cô sai."
Câu nói như một cây búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nện xuống khiến âm khí trong linh hồn Phương Vọng Đệ chấn động không ngừng. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền, nghe được rồi, lại bỗng không cách nào hiểu được ý nghĩa của từng chữ, ngơ ngác đứng đó. "Ngon không?" Diệp Tuyền nhướng mịi, trong ánh mắt sắc béc lộ ra chút dịu dàng như gió xuân.
Phương Vọng Đệ dùng sức gật đầu: "Ngon, ngon lắm”"
"Thế thì tặng cô đấy.' Diệp Tuyên nhàn nhạt nói. Đặt một thanh kẹo Nougat khác vào lòng bàn tay cô ấy, khép các ngón tay, nắm lấy viên kẹo thật chặt.'Cảm ơn... Phương Vọng Đệ do dự, còn chưa mở miệng đã bị Diệp Tuyên chặn lại: "Không cần tiền."
Phương Vọng Đệ nắm lấy kẹo, hai tay ôm chặt sách trong ngực, khuôn mặt vùi trong đống sách"Cảm ơn.
Kiều Vượng không nghĩ sâu xa như bọn họ, tất nhiên không cảm nhận được cảm giác sợ hãi và khó tả kia, nhưng đều cùng có chung một nỗi buồn.
Cô bé lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây chính là cái gì, thú đội lốt người! Cặn bã! Bà chủ Diệp, quỷ hồn báo án có thể bắt hắn ta lại không? Chị có cách mà đúng không?"
Ánh mắt Kiều Vượng nhìn Diệp Tuyền, như nhìn những đại hiệp trừ bạo giúp yếu trong phim kiếm hiệp, lóe lên sự mong đợi lấp lánh.
"Em phải tin tưởng các cô chú cảnh sát chứ, Tiểu Kiều Vượng." Diệp Tuyền búng nhẹ vào trán cô bé, Kiều Vượng gào lên che trán nhảy lùi vê sau, nhưng lại nhoẻn miệng cười.
Cục hình sự thành phố đến rất nhanh, bọn họ đã liên hệ qua với Cục quản lý đang ẩn náu, sau khi gọi điện thoại xác nhận với Cục trưởng, sẽ cùng phân cục Cục quản lý cùng nhau tiếp quản hiện trường.
"Đội điều tra đặc biệt, mời phối hợp hành động."
Một người phụ nữ đeo nửa bên bịt mắt đi đến, xuất trình giấy tờ, khách khí giới thiệu: "Cô Diệp, đạo trưởng Thanh Tĩnh, tôi là Lộ Băng người liên hệ ở chi nhánh Thanh Giang. Cảm ơn mọi người đã phát hiện ra quỷ đương sự, kịp thời báo án, đóng góp cho sự an toàn của Hạ quốc. Đội trưởng Nghiêm sẽ nhanh chóng đến đây, tôi và cảnh sát địa phương sẽ cùng nhau hoàn thành ghi chép biên bản của mọi người."
Mấy người Đồng Lị và hiệu trưởng Tằng, vẻ mặt đều có chút hốt hoảng. Cảnh sát thật sự tiếp nhận vụ án do hồn phách báo án sao?
Cảnh sát Tiểu Vương luôn cảm thấy nhóm người đối diện rất quái dị: "Đội trưởng, bọn họ nói bên dưới có xương cốt, nửa đêm nửa hôm chúng ta phải ra ngoài á? Cũng không thấy vết nước nào, cái này..."
Đội trưởng tống cổ cậu ta đi chỗ khác: "Bớt nói, xem nhiều. Đi, theo tôi đi ghi chép."
Một nhóm người nửa đêm xuất hiện ở đê sông, tổ hợp vô cùng kỳ quái, có học sinh có phụ huynh có hiệu trưởng, còn có một đạo sĩ và một bà chủ quán ăn đêm trông không có chút liên quan gì.
Tiểu Vương không tin có quỷ, đi theo viết ghi chép "Bút Tiên nháo quỷ", suýt chút nữa đã buột miệng nói ra "đừng nói năng bậy bạ giả thần giả quỷ". Viên cảnh sát lớn tuổi cảnh cáo nhìn cậu ta, cậu ta chỉ đành viết lại nguyên dạng phần ghi chép này.
Điều kỳ lạ là, những người khác ở đây dường như thật sự tin rằng có quỷ, còn do chính quỷ đó báo án.
Đội cứu hộ và đội lấy mẫu vật đã chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Tuyền trả lời xong các câu hỏi ghi chép, quay đầu liếc mắt nhìn: "Bên dưới có thể có thông tin quan trọng của vụ án, chuẩn bị cho tốt rồi hãy xuống, đừng phá hỏng hiện trường." Lộ Băng trở nên nghiêm túc, tìm đội trưởng đội hình sự nói mấy câu. Xuống nước trục vớt vào ban đêm có độ khó rất lớn, dù cho khu vực ngay sát bờ sông Thanh Giang nước không sâu, cũng khó như thế. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, mọi người tách nhau ra ở bờ sông làm xong bản ghi chép, chỉ còn lại Phương Vọng Đệ trôi nổi bên trên, những người dưới nước mới đi về phía bờ.
Trong chiếc rương bằng kính được cắt gân như nguyên vẹn từ đáy sông lên, những rong rêu bùn đất và sỏi đá gần xương sọ vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu. Cảnh sát Tiểu Vương đứng chết lặng. Thật sự có xương cốt.
Diệp Tuyền vừa đi đến bên cạnh, ánh mắt cô khẽ động: "Đợi đã." Lộ Băng nghe được lập tức lặp lại mệnh lệnh, vị pháp y vừa mang bao tay cẩn thận nhấc chiếc rương lên, cả mặt tràn đầy khó hiểu: "2"
"Ở đây... có một tấm bùa." Khi dưới nước không thể thấy rõ, nhưng sau khi triệt để rời khỏi đáy sông, vết tích bị xương sọ đè lên dưới thị lực siêu việt của Diệp Tuyên đã không cách nào che giấu. Vài đường nét thanh mảnh nhỏ bé đó, trong mắt cô lại trở nên rõ ràng, thô to đến chướng mắt.
Thanh Tĩnh nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Ở đâu?"
Diệp Tuyên vẽ ra một phạm vi đại khái: 'Những đường vân này, không phải do thực vật dưới đáy sông để lại. Thời gian quá lâu đã vô dụng mục nát rồi."
Thanh Tĩnh mãnh liệt nhìn nó một lúc lâu, bùn lầy và tảo dưới nước, dấu vết sỏi đá ma sát quá nhiều, cô ấy nhìn đến suýt nữa đã hoa mắt, theo sự chỉ dẫn của Diệp Tuyền, mới phân biệt được hình dáng của tấm bùa từ vô số vết bùn."Quả thật là một tấm bùa... kỳ lạ, sao em lại không nhận ra bút pháp này nhỉ?" Với tư cách là người đứng đầu huyền môn ngày nay, chùa Bạch Vân ngàn muôn đạo tạng, Thanh Tĩnh dù không thể nói nhận biết được tất cả thuật pháp truyền thừa, nhưng chùa Bạch Vân vốn am hiểu về bùa chú, ít nhất cũng xem như có chút hiểu rõ. Bút pháp hoàn toàn xa lạ, Thanh Tĩnh vẫn là lân đầu gặp."Chỉ có thể đợi đến sau khi dịch chuyển, chụp ảnh rồi ghép lại xem, có lẽ em có thể nhìn ra bút pháp mấu chốt có công dụng gì." Hôm nay Thanh Tĩnh đã gặp được tận mấy chuyện khó mà tưởng tượng được, không khỏi mong chờ nhìn vê phía Diệp Tuyên: "Đạo hữu Diệp nhận ra không?”
Tuy rằng trên người Diệp Tuyền không có chút linh quang nào, nhưng thật sự mạnh đến vô lý.
"Tôi không biết." Diệp Tuyền thẳng thắn thừa nhận, cười lên một tiếng: "Làm sao để xé nát nó, có lẽ tôi có thể cho chút lời khuyên."
Những thứ rối rắm này, cô cũng có chút hiểu, nhưng so với dùng vũ lực, thật sự quá phiên phức.
Lộ Băng ghi lại manh mối, Diệp Tuyền liếc nhìn cô ấy: "Cục quản lý sẽ tiếp tục điều tra đúng không?"
"Đương nhiên." Lộ Băng trịnh trọng đáp.
Một vòng hỏi đáp kết thúc, đội hình sự đi điều tra vào đêm khuya cũng đang kết thúc công việc, khoa pháp chứng vẫn còn đang đối chiếu hồ sơ năm đó với dấu vết hiện tại, xem xét khắp nơi. Gần hai mươi năm trôi qua, manh mối lưu lại gân như bằng không, nhưng bọn họ không một ai bỏ cuộc.
Bộ xương được cẩn thận đưa lên xe, hạ kính lúp xuống, một chút dấu vết cũng không bỏ sót. Pháp y và đội trưởng đội hình sự thì thâm mấy câu, đội trưởng đang xem hồ sơ năm đó bỗng cau mày, bước nhanh đến bên cạnh Lộ Băng.
"Năm đó các vết thương trên thi thể đè ép cột sống và các vết thương khác phù hợp với vết thương do bị ngã, khi thẩm vấn không hề tìm được nhân chứng, thông qua điều tra chứng tỏ Phương Vọng Đệ đích thật bị cô lập, áp lực trong lòng rất lớn, cuối cùng phán định là tự sát. Nhưng mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận