Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 22T:
Dã Hạc trấn động nói: "Đây là bánh trung thu ngũ vị á??? Loại tôi ăn trước đây hoàn toàn khác mài"
Đinh Hinh lần đầu tới cửa hàng quán ăn khuya, nhìn thấy anh ta ngạc nhiên, không nhịn được mà bật cười: "Không phải anh nói cửa hàng quán ăn khuya luôn là tiệm làm ngon nhất à? Vậy nên không phải là bánh ngũ vị không ngon, là do bánh ngũ vị trước đây không đủ ngon mà thôi."
Suy nghĩ tỉ mỉ lại mà nói, quả thực đúng là như vậy, bánh ngũ vị bị oan ức thảm thiết nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng vực dậy lại rồi!
Trước khi những thực khách khác kịp phản ứng, lứa thực khách đầu tiên đến thử bánh trung thu ngũ vị đã nhanh chóng ra tay, bắt đầu đựng bánh ngũ vị đầy hộp, về nhà chia dần.
"Không phải chứ, sự khác biệt thành phần lớn như vậy cơ á?" Dã Hạc nghĩ mãi không hiểu, dứt khoát nhắn tin hỏi Trần Hy.
Nhà Trần Hy vài dịp trung thu nhất định sẽ trở về quán rượu của gia đình, đang bận rộn thử các món ăn của yến tiệc gia đình, chuẩn bị viết bình luận, nhận được tin tức thì không nói nên lời.
Trần Hy nói với anh ta một cách khẳng định: "Đúng thế, thực sự lớn tới vậy đấy, cũng tầm tầm sự khác biệt giữa người và chó.'
Diệp Tuyền thích thú nhìn họ nhận bánh trung thu rồi ngồi xuống, quyết định để lại thêm hai hộp bánh trung thu cho Dư Thiền, người đã đóng góp rất nhiều vỏ cam ngon lần này.
Không lâu sau, Dã Hạc lại chạy đến, nói rằng muốn cảm ơn Diệp Tuyền vì đã thay đổi thành kiến của anh ta với bánh trung thu ngũ vị, vì vậy muốn chụp ảnh cùng bánh trung thu ngũ vị để ghi lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
Diệp Tuyền nhìn anh ta từ trên xuống dưới, tựa lưng vào ghế, lười biếng ngáp một cái: "Ai kêu anh tới thế?"
"Tôi đây còn không phải muốn cọ tí nhiệt với bà chủ Diệp, cũng muốn giúp cô tuyên truyền bánh trung thu ngũ vị hay sao!" Dã Hạc thề thốt phủ nhận.
Diệp Tuyền không hề động lòng: "Không cần, tôi không kinh doanh." Dã Hạc gượng gạo sờ sờ mũi: "Đại Kim... Đại Kim cũng rất muốn xem." "Hửm?"
Dã Hạc dứt khoát nói thật: "Vừa đưa Đại Kim đi xem mộ, Đại Kim đi chưa được mấy ngày, tôi đã bắt đầu nằm mơ."
Dã Hạc là một blogger làm đẹp biến hình, quan trọng nhất chính là bộ óc biết lên ý tưởng và gương mặt này, vì thế nên ngoại trừ lúc cần chụp ảnh, anh ta tuyệt đối sẽ không thức khuya. Cho dù bị quỷ ước nguyện hành hạ nửa năm, anh ta cũng không bị ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, có thể chất ngủ liền một mạch tới sáng khiến người khác ngưỡng mộ.
Nhưng kể từ sau khi Đại Kim đi, người bận bịu với việc quay hình mới như anh ta bỗng nhiên lại bắt đầu nằm mơ, nằm mơ thấy một người, hoặc có lẽ là nhiều người, bọn họ dường như đang nói với anh ta điều gì đó.
Tức nhất chính là không nhìn rõ người trong mơ là ai thì thôi, đến cả bọn họ nói gì cũng không nghe rõI
Lúc đầu, Dã Hạc còn tưởng rằng sau khi quen Đinh Hinh, bản thân tim đập loạn nhịp nên mới mơ thấy những thứ kỳ quái. Trải qua chuyện của Đại Kim và quỷ ước nguyện, anh ta mới nhận ra chuyện này không đúng lắm!
Dã Hạc biết Âm Sai thuộc về Thành Hoàng nên nhanh chóng chạy tới miếu Thành Hoàng địa phương, thắp một nén hương, sau đó tới nghĩa trang nơi chôn cất Đại Kim cùng ông bà ba mẹ anh ta để tỏ lòng thành kính một phen.
Quả nhiên, đêm hôm đó, Dã Hạc liên nhìn ra rất rõ người trong mơ vô cùng quen thuộc, đều là những người thân sớm đã ra đi của anh ta. Đại Kim vui vẻ vẫy đuôi dưới chân anh ta, vô cùng nhàn nhã.
Dã Hạc trong phút chốc cay cay sống mũi: "Ông bà, ba mẹ, Đại Kim! Huhuhuhu nhiều năm như vậy đều không mơ thấy mọi người, mọi người nhớ con rồi ư? Có phải là Đại Kim xuống đó nói với mọi người không, không sao, con mấy năm nay sống rất tốt—"
"Haizz, không phải thết Thấy mày trắng trẻo mập mạp là biết mày không sao rồi, chỉ là tội nghiệp Đại Kim của chúng ta gầy đi nhiều như vậy." Ông của Dã Hạc giận dữ xua tay, trực tiếp khiến cho nước mắt còn chưa kịp tuôn ra của Dã Hạc chảy ngược vào trong.
Ông của Dã Hạc trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Nghe Đại Kim nói nó theo một người chủ tốt sống một thời gian, thức ăn đỉnh vô cùng! Đến cả quán cơm của đầu bếp Trần mới mở ở địa phủ cũng không bằng, tao liền nghĩ mày giờ chả thiếu thứ gì, có thể mua một ít qua cho bọn ta thử được không?”
"Hả?" Cả người Dã Hạc liền đần ra.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ bản thân có thực sự chỉ đang nằm mơ thôi hay không, bằng không sao lại nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy được chứ? Ông bà ba mẹ anh ta tìm anh ta báo mộng, không phải vì nhớ anh ta, chỉ vì muốn ăn một bữa ngon mà thôi????
Ông của Dã Hạc khinh bỉ nói: "Hả cái gì mà hả? Cháu của lão Trần rất hiếu thuận, còn cúng cả vịt quay cơ, chúng ta thì sao? Đến cả miếng cơm cũng phải tìm mày mấy ngày liên, nói mấy câu cũng mất sức! Bà mày muốn nói chuyện với mày mà khàn hết cả họng kìa, vậy mà mày vẫn không nghe được! Chẳng dễ gì mới nghe được, mày lại tỉnh mất rồi! Mày nói xem, một ngày ngủ có mấy tiếng, thỉnh thoảng mới thức khuya hoặc thâu đêm, chả mấy chốc nữa bọn ta sẽ gặp mày dưới địa phủ rồi đấy cháu!" "À đúng rồi, còn nữa, nghe nói bà chủ Diệp lợi hại như vậy, mày còn không chụp hình chung với xin chữ ký người ta đi, phí mất cả mối quan hệ! Mau đi đi!" Dã Hạc không hiểu phải chụp hình chung là ý gì, môi giật giật, thức khuya thì đúng là như vậy... nhưng không phải còn đang trẻ hay sao, muốn theo đuổi hiệu suất thì có gì sai đâu. Nhưng Dã Hạc vẫn nuốt những lời giải thích xuống.
—Nếu thực sự thức khuya xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng của ông, sợ rằng ngay sau khi xuống địa phủ, anh ta sẽ bị ông tẩn cho một trận mất. Chậc, hồi bé ông nội đánh mông đau chết mất!
Dã Hạc nghĩ tới việc bị oán hận vì báo mộng không thành, bản thân không nghe lời người lớn, chỉ cảm thấy vô cùng oan ức: "Không phải chứ? Sao mà mấy ngày trước con chỉ có thể thấy bóng mà không nghe được mọi người nói chuyện thế?" Ông của Dã Hạc 'hừ một tiếng, ba mẹ Dã Hạc bất lực mỉm cười. Mẹ Dã Hạc nhắc nhở anh ta: "Có phải con cuối cùng cũng có bạn gái không?”
"Đúng thế, nhưng con không nghĩ gì linh tinh cả..." Dã Hạc đỏ mặt.
Mẹ Dã Hạc ấm áp nói: "Việc báo mộng ở địa phủ phải xếp hàng và có giới hạn, có rất nhiều quy định hạn chế, phải nhập mộng cùng lúc với người trên nhân thế mới có thể báo mộng thành công. Chúng ta xếp hàng mấy lần liên, nhưng ý chí mơ những giấc mơ khác của con quá mạnh mẽ nên không thể thành công. Được rồi, Tiểu Hạc nhà chúng ta cũng có người mình thích rồi, mẹ rất vui đấy." Dã Hạc đã nghe hiểu, vậy nên nằm mơ và báo mộng không liên quan đến nhau, là do bản thân quá muốn nằm mơ thấy bạn gái mà thôi. Nếu không phải hôm nay anh ta ý thực được có gì đó không đúng, chạy tới Thành Hoàng và mộ một lượt, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không tiếp tục mơ về bạn gái nữa, vậy thì hôm nay sợ rằng báo mộng cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ mà thôi.
Dã Hạc cảm thấy xấu hổ, nghĩ kỹ lại liền nghe ra ý tứ khác. Đừng thấy ông hung dữ, người nhà vẫn là rất nhớ anh ta, nếu không sẽ không cùng nhau tới báo mộng, nỗ lực một lần không thành thì thử hết lần này tới lần khác.
"Con nhớ mọi người quá." Dã Hạc ấp úng nói, muốn ở lại trong giấc mơ lâu hơn chút, tiến lên ôm mọi người.
Mọi người đều dần biến mất, ba Dã Hạc nhìn đồng hồ, cuối cùng dặn dò rất nhanh: "Thực sự thích người ta thì chung sống cho tốt đấy."
Bóng dáng của bọn họ dần tan biến, giọng nói của ông Dã Hạc vang vọng: "Đừng quên cơm của chúng ta đấy! Bốn người với Đại Kim nữa nhé!"
"Gâu!" Đại Kim phối hợp rất kịp thời.
Sau khi tỉnh giấc, Dã Hạc vẫn rất lâu không phản ứng lại được. Người nhà anh ta đã qua đời từ rất sớm, bỏ lại anh ta một mình, mong muốn thoát kiếp độc thân theo đuổi tình yêu cũng là khát vọng muốn có người bồi bạn bên cạnh. Cho tới khi gặp được Đại Kim, lại chứng kiến sự ra đi của Đại Kim, anh ta mới thực sự trưởng thành. Tuy nhiên, đây cũng coi như là nhận được cái gật đầu của phụ huynh rồi nhỉ? Hehe. Mạch não của những đôi tình nhân trẻ luôn có thể chuyển mọi thứ về phía tình yêu, khi Dã Hạc cười khúc khích, toàn thân anh ta toát ra bầu không khí yêu đương thật khó ngửi*, Diệp Tuyên nhất thời không nói nên lời.
(*Nguyên văn là : các cặp đôi yêu đương thường sẽ bị bạn bè chọc là "bọn tao ngửi thấy một bầu không khí yêu đương thật khó ngửi"”, vì khi người ta yêu đương show ân ái phát cơm chó sẽ khiến người xung quanh cảm thấy ghen tị, ngưỡng mộ, phát hờn. )
Diệp Tuyền nghĩ nghĩ, gọi An An tới, lấy ra một cái thẻ từ cặp nhỏ của cô bé. Từ khi lão thiên sư Bạch Vân Quán sử dụng thuật pháp không đáng tin cậy để cướp đơn, còn phái lực sĩ khăn vàng tới xếp hàng, cô liền cấm sử dụng thuật pháp để cướp đơn, giờ xem ra phải thêm một điều khoản nữa...
"Bà chủ không bán đồ, không chụp hình, báo mộng con cháu tới chụp hình cũng không được!"
Cô chăm sóc người già một cách đàng hoàng, cũng không phải động vật hiếm hoi được mọi người theo dõi gì!
Dã Hạc bị từ chối cũng không nhụt chí, lấy lòng thấp giọng hỏi: "Cái đó... bà chủ à, có thể đổi hộp quà cho chúng tôi được không, hộp giống dịp Thất Tịch trước có còn không? Tôi muốn gói lại mang về cho Đinh Hinh một phân..."
Hộp giấy dịp trung thu không khác lắm so với Thất Tịch, lúc Thang Tiểu Mãn tới hỏi bánh trung thu, chủ động đề xuất muốn vẽ vỏ hộp, chú thỏ nhỏ trên đó vô cùng dễ thương, thậm chí còn có người đặc biệt hỏi có thể lấy vài hộp trống hay không. Đối mặt với những thứ dễ thương, đôi tình nhân trẻ không hề lay động, có năng lực biến bất kỳ ngày lễ nào thành ngày lễ tình nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận